Sách Hướng Dẫn Dành Cho Hồ Ly Tinh Lạc Đường

Chương 9: 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Rất nhanh trợ lý của Tần Hoán đã đưa tới hai cái thùng giấy, Giang Phù đứng cạnh cửa nhìn ra líu lưỡi, đây mà là ở một hai ngày hả, muốn lừa ở luôn thì có?!
Vị trợ lý đó cũng rất đẹp, tú thanh tú khí trông như sinh viên đại học —— Giang Phù rất hoài nghi khẩu vị của Tần Hoán đều là cùng một kiểu này.

Trợ lý mắt nhìn thẳng đưa đồ đến, dường như chưa phát hiện mùi hormone nồng nặc trong phòng, Tần Hoán hỏi cậu ta: "Có mang cái màu đen kia đến không?"
"Có mang, ở ngăn giữa, có dùng giấy phim ngăn ra." Trợ lý đẩy đẩy mắt kính.

Giang Phù mở một cái thùng khác ra, y luôn luôn có hứng thú với đồ ăn, nhưng vừa mở ra nhìn liền ủ rũ: "Tại sao đều là cải xanh?"
Trợ lý cẩn thận nói: "Món ăn mặn bọc rất kỹ, cũng có một vài món kho."
Giang Phù bới loạn thùng giấy, lôi ra một túi chân vịt om sấu, tự mình đi ra một bên ngồi xổm ăn.

Tần Hoán nhìn y một chút, hình như đã hết giận rồi.

Sau khi tiễn trợ lý đi, hắn liền ôm một thùng nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà bếp.

Nhà bếp trong phòng thuê khá đơn giản, một cái kệ bếp, một cái nồi cơm điện, một cái lò vi sóng —— Tần Hoán vừa đeo tạp dề vừa cau mày, chỗ này nhìn qua có vẻ như chưa được sử dụng bao giờ.

Giang Phù bộn bụng hờn dỗi vẫn chưa tan, cũng không đi làm được, quay: vào nhà bếp nói: "Tôi đã đặt đồ ăn ngoài rồi!"
Tần Hoán không để ý tới Giang Phù.

Giang Phù cảm thấy người này vô cùng cố chấp, vô cùng bảo thủ, sao trước đây y không để ý nhỉ? Là do trước đây y chỉ là một con hồ ly được nuôi như thú cưng, không có chủ trương, mọi việc đều chỉ có thể nhờ hắn làm giúp hay sao? Vậy bây giờ không được như vậy nữa, giờ y đã có suy nghĩ của riêng mình.

Y không muốn nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, cũng không muốn nghĩ tới cái người trong nhà bếp kia, tự mình gọi thức ăn ngoài, một phần miến nấu tiết vịt.

Đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Giang Phù đã ngã ở trên giường ngủ nướng tiếp.

Tần Hoán xoa xoa tay, nghi hoặc mà nhìn qua lỗ mắt mèo, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.


Hắn nhận lấy phần miến nấu tiết vịt, cũng không nói gì, chỉ đặt ngay đầu giường Giang Phù.

Cùng lúc đó, món súp gà tre Sun Yam trong nhà bếp cũng dần dần tỏa ra mùi thơm mê người.

Giang Phù động động chóp mũi, lúc mới vừa tỉnh lại, thấy cái bụng đang kêu réo không ngừng, lập tức ngồi dầy đi vào nhà bếp —— đùa gì vậy, dù sao y cũng là hồ tiên hơn trăm tuổi đó, mùi vị của thịt gà đã khắc sâu vào trong gien y rồi.

Tần Hoán vừa vặn mở ra nắp nồi áp suất.

Hắn đã đổi sang một cái áo sơ mi khác, còn đeo một cái tạp dề hình gấu nhỏ màu xanh da trời, một tay chống lên kệ bếp, một tay cầm muôi súp, hơi híp mắt nhẹ nhàng thổi thổi, lại cẩn thận nếm chút hương vị.

Cũng được.

Tần Hoán hơi suy tư, chỉ là nhóc con hình như không thích ăn táo tàu.

Ngẩng đầu lên đã thấy Giang Phù đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình, nhìn dáng vẻ tha thiết mong chờ kia, còn có đôi mắt trong suốt đơn thuần, trong nhất thời giống y như đúc con vật nhỏ trong trí nhớ của hắn.

Tần Hoán quay người, trong lòng không biết vì sao nổi lên một ngọn lửa, hắn khẽ nói: "Còn chưa được, nếu em đói thì ăn đồ ăn ngoài trước đi."
Giang Phù vốn muốn ăn gà, nhưng đối phương lại chủ động đuổi y ra ăn thức ăn ngoài, ngay lập tức cảm thấy trong ngực có hơi nghẹn."Tôi, tôi vốn là định như thế!"
Dứt lời liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đột nhiên eo lại bị ôm lấy.

Y giật mình, cánh tay Tần Hoán mạnh mẽ, nhéo hông y ép người y lên kệ bếp.

Giang Phù trọng tâm bất ổn ngã ra sau, được Tần Hoán ôm lên kệ bếp.

Hai đầu gối bị tách ra, quần cộc không che được hai cái đùi lớn trắng bóc, Tần Hoán chen người vào, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt tối tăm mà cười.

Giang Phù vẫn còn đang khiếp sợ với lực cánh tay của Tần Hoán, vị kia đã nâng đầu y lên, cường thế mà dán môi lên, đẩy một viên gì đó nho nhỏ vào trong miệng y.


Trong phút chốc môi lưỡi tiếp xúc, trơn trượt mềm mại, đợi cái thứ kia chui hoàn toàn vào miệng Giang Phù, y nhận ra là cái gì lập tức nổi giận: Là táo tàu!
Y hé miệng muốn phun ra, Tần Hoán lại hôn y một cái, y không kịp phản ứng, hoàn toàn bất đắc dĩ nhai trệu trạo.

Hai người cách nhau rất gần, Giang Phù không kịp giấu đi sự hoảng hốt trong đáy mắt, ánh mắt Tần Hoán nhìn y khiến y cảm thấy hơi sợ hãi, con gấu nhỏ trên tạp dề như xoay vòng vòng trong đầu y.

Tần Hoán đã dùng rượu, dùng gương mặt kia, dùng ngữ khí mềm mại dụ dỗ y, sau khi lừa gạt lại nhét cho y cục kẹo, không, là một trái táo tàu, y ghét nhất táo tàu.

Nhưng không hiểu sao lại dần dần nhai ra vị ngọt, y cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ.

"Tôi không thích ăn cái này." Y nhỏ giọng nói.

"Vậy sao, " Tần Hoán cười cười, "Anh không biết."
Tên già này biết rõ, còn giả vờ ngây ngốc! Trước đây mỗi lần ăn canh gà, y đều phun hết táo tàu ra.

Thế nhưng Giang Phù lại không thể nói như vậy, y nhìn Tần Hoán, không biết Tần Hoán là thật sự quên mất, hay chỉ đơn giản là muốn xem trò cười của y thôi.

Tần Hoán không nhúc nhích, vẫn giam y cứng ngắc tại chỗ.

Giang Phù quyết tâm liều mạng nói, "Vậy tôi đi ăn đồ ăn ngoài nhé, là miến nấu tiết vịt đó."
"Ừm." Tần Hoán hạ mi mắt, không mặn không nhạt trả lời.

Bất quá chỉ là một nồi canh.

Không đúng, còn có hai chén dưa cải, cùng một đĩa gà xé đã nguội.


Mà cũng chỉ có vậy thôi.

Tần Hoán nhọc nhằn khổ sở làm cả một buổi trưa, Giang Phù cũng không phải người tàn nhẫn, tên hung ác, hay kẻ vong ân bội nghĩa, y không phải không muốn ăn, nhưng y cũng cần có cái bậc thang để bước xuống nha! Mà cái bậc thang này Tần Hoán lại không chịu cho y.

Hắn dùng chân chạm nhẹ vào người Tần Hoán, ra hiệu cho hắn tránh đường một chút.

Nhà bếp vừa chật hẹp vừa nóng nực, vây quanh cái nồi canh, hai người lại chơi ra khí thế của nam nữ chính trong phim tình cảm.

Giang Phù đến cuối cũng không biết Tần Hoán ăn gì.

Phòng cho thuê chỉ có một gian lớn, dùng làm phòng ngủ kiêm phòng khách, bàn cũng chỉ có một cái.

Y đoán Tần Hoán đã ăn xong trong nhà bếp, nghe thấy tiếng dọn dẹp loảng xoảng, hết trưa mới thấy Tần Hoán vào phòng, cầm lấy bật lửa và thuốc lá để trên TV rồi đi ra ngoài.

Mục đích rất rõ ràng, Giang Phù không cản hắn.

Nhìn Tần Hoán đi xuống lầu hút thuốc, Giang Phù kéo rèm cửa sổ cái soạt, sau đó lén lén lút lút đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh.

Nồi canh gà tre được bọc lại bằng màng bọc thực phẩm, một miếng cũng chưa đụng vào, y như cũ được nhét trong tủ lạnh.

Giang Phù không hiểu sao lại thấy yên lòng.

*
Gần chạng vạng Tần Hoán mới trở về, cởi giày ra rồi trực tiếp đi vào nhà bếp.

Giang Phù vốn đang xem tiểu thuyết nghe tiếng liền vội vã gấp sách lại, mở TV, tiếng rao hàng trên kênh mua sắm dõng dạc truyền ra.

Một lát sau, Tần Hoán bưng ra một đĩa đậu phộng, một bát nghêu hấp chua cay, một tô chân gà om sấu to đùng—— tất cả đều là những món Giang Phù thích ăn —— lại thêm hai lon bia ướp lạnh, lạch cạch đặt xuống cái bàn bên cạnh Giang Phù.

Dưới khí thế ép người của Tần Hoán, Giang Phù có hơi lúng túng, nghiêng đầu đi không nhìn hắn.


"Một bát miến nấu tiết vịt, lại chẳng có lấy một miếng tiết canh, mà cũng ăn ngon như vậy à?" Tần Hoán cười lạnh.

"Ăn ngon."
"Em là con vịt chết à?"
Giang Phù không đáp, vành mắt đỏ lên vì tức.

Một lát sau giọng điệu Tần Hoán cũng mềm xuống."Được rồi, em nói đúng, là anh không tốt.

Dù gì cũng phải ăn chút cơm tối chứ?"
Tên già này, chỉ biết dỗ người ta là giỏi, cứ như mình đang ăn vạ hắn vậy.

Giang Phù cảm thấy rất thất bại, có thể chính y cũng quên mất vì sao mình lại tức giận, thậm chí quên mất tại sao mình lại đặt phần miến nấu tiết vịt kia.

Y cố ý chọc tức và gây sự với Tần Hoán, có lẽ là do y muốn đối phương biết rằng, bản thân đã không còn là con hồ ly nhỏ xinh đẹp thơm tho đó nữa rồi.

Tần Hoán ngồi xổm xuống cạnh y, tay khoát lên cánh tay y, dịu dàng hỏi: "Hửm?"
Mũi Giang Phù giật giật, "Vị như thế nào?"
Tần Hoán nâng tay sờ sờ sau gáy —— hắn tin rằng bản thân đó giờ rất ít khi làm động tác này, dường như đang bị làm khó dễ, "Để anh đi hâm nóng canh gà hồi trưa."
Giang Phù trừng mắt nhìn, đầy một bụng oan ức khó chịu, lại nói: "Vậy tôi muốn ăn đùi gà."
Chú thích
* Miến nấu tiết vịt:

* Canh gà tre Sun Yam:

* Chân gà om sấu:

* Nghêu hấp chua cay:

===Hết chương 9===
#Riz: Vì rất thích mỹ thực nên tui đã chú thích rất có tâm đó, mọi người thương tui thì vote cho tui vui nha ;;v;;.


— QUẢNG CÁO —