Sách Niệm Đường Lệ

Chương 20



Hoa đăng sáng rực dưới trời đêm, trăng tròn vành vạch lơ lửng trên bầu trời không mây, giữa âm thanh xào xạc của lá cây theo gió, sương khói lượn lờ, có bóng đình uyển nổi trên mặt hồ nở đầy sen trắng.

Nhân ảnh vận bạch y trắng ngần, tay áo thêu những đóa tử dương bằng chỉ vàng, suối tóc đen tự do xõa như thác nước, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội trắng ngần lấp ló bên tà áo, đứng dưới đình uyển, cầm trên tay một ngọn đèn hoa đăng đẹp đẽ.

Gió lộng, tay áo theo đó mà động, lộ ra bàn tay quấn đầy vải trắng, ngọn lửa trong hoa đăng vẫn cháy rực rỡ, như đọ nhan sắc với ánh trăng trên kia.

Hình như đâu đó cất lên một làn điệu du dương, thân ảnh bạch y khe khẽ lẩm bẩm những khúc hát vu vơ và kì lạ, giữa trời đêm tĩnh mịch, càng có vẻ cô liêu và tiêu điều.
"Đâu đó có nàng ngốc đợi chờ nơi chốn núi phương Nam, chờ một mai kí ức quay trở về..

Đâu đó có nàng ngốc dưới ánh trăng Nguyên Đán, hải đường đã sớm cháy thành biển tro.."

Gió lộng tán cây xào xạc, đèn hoa đăng trượt khỏi ngón tay đổ nát dưới nền đất.

Đình uyển trên mặt hồ sáng rực dưới ánh trăng, tí tách ánh lửa cháy tận trời cao.

Lần nữa thoát khỏi mộng ảo, ta ngây người nhìn mảng trời trong xanh trên cao, từng áng mây trắng chậm rãi chuyển động, bàn tay vô thức mò đến bên hông, ngón tay chạm vào ngọc bội, hơi lạnh từ nó khiến ta tỉnh táo hơn chút ít.

Ta khẽ xoa thùy thái dương, thầm nghĩ dạo này kì quái, chỉ cần ta chớp mắt một lúc, mộng ảo sẽ lại quay về.

Đầu óc ta vì thế mà cứ như một đứa ngốc, suốt ngày sẽ dễ dàng ngẩn người suy nghĩ vẩn vơ về những mộng ảo đó.
Đâu là thực đâu là mộng?

Chuyện gì đã xảy ra?

Những điều này chỉ xảy ra khi ta tới gần kinh đô Vạn Niên, thậm chí hiện tại chân đặt trong lãnh thổ nơi này, tần suất mộng ảo quay về càng đáng kể.

Có lúc sẽ lặp đi lặp lại mãi một ảo ảnh, có lúc sẽ là những mộng khác biệt.

Ta buông một lời thở dài ngắn, cảm thấy thật sự phức tạp và mệt mỏi.

Không nghĩ tới quỷ hồn lang thang như ta cũng gặp những chuyện bát quái trong bản thoại này. Đúng là trêu người mà.

"Hầu gia đã tỉnh chưa?"

Âm thanh xầm xì nho nhỏ truyền vào tai ta, ta khẽ xoay người, chống cao cằm nhìn xuống.

Nằm trên nóc nhà, luôn là nơi tốt nhất để quan sát mọi việc.

Dưới mái ngói đỏ lưu ly, ta nhìn hai hàng nha hoàn đi tới đi lui, y phục mặc dù tuy đơn giản, nhưng nếu xem xét kĩ thì còn tốt hơn gấp mấy lần so với áo vải thường dân, vải lụa mềm mại, lam nhạt thanh thuần, ai nấy dung nhan xinh xắn, đầu tóc chỉn chu, đi một bước cũng phải nề nếp cẩn trọng, yểu điệu thục nữ, ai như ta, chân cẳng bước đi chẳng khác gì một lão bán thịt heo ngoài chợ, chỉ thiếu mỗi vắt cái khăn lên vai mà rao hò thôi.
Nhưng mà hiện tại ta là một quỷ hồn, chuyện đó không nên lôi ra so sánh làm tổn thương tự tôn phái nữ của ta.

Người phát ra tiếng nói là một tiểu nha hoàn, nhìn qua vẻ non nớt chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, váy lam lay động, búi tóc quả đào, hai tay chấp lại, quy củ hướng tới đại tổng quản trang phục xanh như con tắc kè kia dè chừng hỏi.

Đại tổng quản bộ dạng tròn như một quả thịt viên, để râu dê chạy theo phong cách hiện nay của đám quan to mặt lớn, mắt ti hí ta không rõ hắn là đang nhắm hay mở, chỉ biết tên này mũi hếch tận trời, không thèm cho tiểu nha đầu kia một ánh nhìn, hai cái lỗ mũi như hố đen mà mỗi lần thiên lôi giận dữ sẽ tạo ra phát ra những âm thanh hừ hừ, ngạo mạn nói.

"Chưa tỉnh, ồn ào đánh thức hầu gia, xem xú nha đầu nhà ngươi có bị ăn gậy đến chết hay không?"
"Nô tì.. nô tì không có gan đó."

Tiểu nha hoàn mặt mũi trắng bệch, vội vã cúi đầu.

Trư lão thúc kia thấy nàng ta nhu nhược như vậy, hai mắt híp lại thành một gạch kẻ ngang như một sợi chỉ, dường như những kẻ xung quanh đều sợ hãi hắn, chỉ thấy ai nấy như câm như mù, đầu cúi thật thấp, ra sức khiến bản thân nhạt nhòa nhất có thể.

Trư lão thúc kia thấy vậy, không khỏi ác ý bước tới gần tiểu nha hoàn, đánh giá trên dưới thân hình run rẩy của nàng ta, đưa cái móng heo mập mạp của hắn bóp cằm nhỏ của nàng ấy, ngạo mạn nói.

"Để gia nhìn xem ngươi như thế nào mà cả gan tự tiện chạy tới chỗ này."

Tiểu nha hoàn mặt mũi xem như có thể đọ với tờ giấy trắng rồi.

Ta không tài nào nhìn nổi nữa, tiện tay quơ lấy miếng gạch ngói đỏ bên cạnh, mắt khẽ híp, một phát chọi vào đầu của tên khốn này.
Ta thật không hiểu, thân làm một hầu gia, lại nuôi một tên sở khanh đáng ghét như vậy làm tổng quản, đầu cái tên nam nhân kia là bị lừa đá à?

Tiếng ngói vỡ nát, trư lão thúc kia hai mắt vốn nhỏ như sợi chỉ dường như kéo căng hết cỡ to tròn như hạt đào nhỏ, trợn trắng mắt, sau đó là máu đổ thành sông, tiểu nha hoàn sợ hãi la hét thất thanh ngã khụy xuống, còn lão ta thì dường như quên mất mình đang ở đâu, chỉ điên cuồng quay sang xung quanh mà hét lên.

"Là ai to gan ném vào đầu gia? Là ngươi đúng không? Ta đánh chết lũ tiểu nhân các ngươi!"

Ta mặt mũi âm trầm nhìn hắn tự tung tự tác, vụt một tiếng biến mất, vội di chuyển đến phía sau tẩm điện, vì ở xa, nên âm thanh dường như nhỏ đi không ồn ào.

Ta lẻn vào bên trong, vượt qua tấm bình phong lớn chắn bên ngoài.

Lư hương chỉ còn tro tàn lượn lờ, ngọc quý bình cổ bày trí đơn giản bên trong, màn lụa buông xuống, che lấp bóng người bên trong còn đang say giấc.
Từng nhịp thở nho nhỏ ấy trở nên thật rõ ràng, ta đứng đấy, cách chiếc giường kia bảy bước chân, dường như thế giới xung quanh lâm vào một khoảng không yên tĩnh, chỉ còn ta ở đấy, lắng nghe hơi thở cùng âm thanh trái tim hắn dịu dàng đập.

Ta thầm mơ màng, hắn nằm ngủ ở đó, ta vô định đứng đây, mà cảm thấy rằng xa nhau một đời, khoảng cách bảy bước chân này lại có vẻ như muôn trùng biển khơi.

Mễ Bối. Lại sắp hết một năm ăn hại rồi