"Đây là Đường Trân sao? Mau đến cho bổn cung nhìn một chút."
Năm bốn tuổi, phụ thân dắt ta tới Tề Vương phủ. Khi ấy ta đứng ở đằng sau ngài, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo của phụ thân mà tò mò nhìn phủ rộng lớn của Tề Vương, so với chỗ này, phủ Tề Tướng cũng chẳng là gì.
Âm thanh dịu dàng đột ngột vang lên, ta tò mò ngẩng đầu nhìn phụ thân. Chỉ thấy phụ thân ôn nhuận hướng ta cười, ra hiệu ta an tâm mà bước lên.
Ta ân một tiếng nhỏ, dùng đôi chân be bé của mình từng bước từng bước tiến lên.
"Tiểu nữ bái kiến Tề Vương Phi."
Ta nho nhỏ âm thanh, ngoan ngoãn quỳ bái.
Tề Vương Phi thân vận váy gấm màu đỏ thạch lựu cao quý, trên đầu vấn tóc cầu kì, trâm vàng ngọc hoa, lấp la lấp lánh, dung nhan tựa như đóa mẫu đơn cao quý, thập phần xinh đẹp.
Ngón tay đeo nhẫn ngọc bích, nàng ấy nhìn bộ dạng nhỏ xíu của ta, không khỏi cong khóe miệng cười xùy, bàn tay trắng nõn ấy vươn tới, ôm ta vào lòng. Ta rất ngoan ngoãn ngồi yên, mặc kệ mười ngón tay như ma chưởng của Tề Vương Phi ở trên gương mặt bánh bao này nhào nắn.
Đến khi chơi đủ thỏa mãn, Tề Vương Phi giao ta lại cho nha hoàn, trước khi có người dắt ta rời đi, nàng ấy ôn nhu nhìn ta, dịu dàng sờ đầu ta mà bảo.
"Tể Tướng còn phải cùng Tề Vương đàm chuyện, Trân Trân ngoan, trước lui xuống chơi cùng thế tử nhé?"
Dứt lời lập tức để lại một dấu hôn đỏ hồng trên trán ta, ta xin thề trước khi nha hoàn đem ta lui xuống, ta rõ ràng thấy được phụ thân nhìn cái trán trắng noãn có vết son này của ta mà cười đến sốc hông.
Ta bĩu môi, nằm trên vai của nha hoàn, nhìn bóng phụ thân cùng Tề Vương Phi càng lúc càng nhỏ, trước khi cửa đóng, ta hình như mơ hồ nghe thấy một đạo âm thanh thở dài ngao ngán của Tề Vương Phi.
"Đứa nhỏ rất giống nàng ấy." Cùng với bóng lưng của phụ thân cứng ngắc, cửa đóng, đem ta rời khỏi câu chuyện của bọn họ hoàn toàn.
Thế tử của Tề phủ nhỏ hơn ta hai tuổi.
Lần đầu chúng ta gặp mặt, ta còn tưởng hắn là một tên ngốc.
Vừa lùn lại vừa béo, mặc y phục màu đỏ thêu chỉ vàng hình lân, da dẻ trắng ngần, lại búi hai chỏm đào nhỏ trên đầu.
Nếu không phải ta xác định hắn là thế tử của Tề phủ, chỉ sợ đã thốt lên hai tiếng na tra rồi.
Nhìn chẳng khác gì trái cầu bông lũ hài tử đá ngoài đường đêm Tết Nguyên Tiêu.
"Ngươi là ai?"
Đứa nhỏ hỗn xược, dù gì ta cũng lớn hơn hắn, lại dám ngẩng cao gương mặt bánh bao của mình lên nhìn ta bằng hai cái lỗ mũi.
"Thế tử, đây là đại tiểu thư của phủ Tể Tướng đến làm bạn với ngài đây."
Nha hoàn bộ dạng khum núm nịnh nọt hắn, ta không khỏi hai mắt trợn ngược nhìn trời cao. Sau đó đám nha hoàn nô tài lui xuống cách đó không xa, ta không muốn để ý cái tên tiểu trư này, lập tức xem hắn như không khí, chắp hai tay sau lưng, giả bộ thành tiểu sư gia, đi dạo bờ hồ.
Thế tử Tề Vương Phủ thấy ta rời đi, lập tức trượt xuống khỏi đế quý phi, bập bẹ chạy theo sau lưng ta.
Hắn nhỏ hơn ta hai tuổi, chân cẳng cũng ngắn hơn ta mấy tấc, ta bước một bước, hắn vội chạy theo bảy bước mới bắt kịp.
"Này này, ngươi là bạn của ta đúng không? Đúng không?"
"Không phải."
Ta thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ hắn cứ tiếp tục dạo chơi, nhưng tiểu trư này quả nhiên ngoài béo ú, còn có cả lì lợm, dù ta đi đâu, hắn cũng sẽ chạy theo sau lưng ta.
Ta thầm nghĩ, có phải hắn thầm tưởng ta đang chơi đùa với hắn hay không nhỉ?
"Mẫu thân nói.. nói ta là Thế tử, ai gặp ta cũng phải quỳ, vì sao ngươi không quỳ?" Bình bịch bình bịch, tiếng chân nhỏ đuổi theo.
Ta nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt trên kia, ta híp mắt lại, dừng chân.
Tiểu tử kia lập tức dừng không kịp mà tông vào người ta, nhưng vì hắn quá bé, thành ra lại tự mình ngả bật ra đằng sau.
Ta nhìn hắn hai chân chổng vó lên trời, học theo bộ dạng của phụ thân hay đứng chắp tay đằng sau cúi đầu nhìn ta, ta nhìn hắn, giả bộ nghiêm trang nói.
"Ta không cần phải quỳ."
"Tại sao? Ta là thế tử."
Hắn ngây ngô hỏi, đôi hắc mâu to tròn không hiểu, tinh khiết như mặt hồ soi gương, dường như hoa đào trên kia cũng không đẹp được như đôi mắt của hắn vậy.
Yêu nghiệt.
Ta thầm nghĩ.
Sau đó ta vẫn giữ bộ dạng thanh cao nghiêm túc của mình, nhìn vào đôi hắc mâu của hắn, ta bảo.
"Vì ta rất đặc biệt."
Tán hoa rung rinh, thổi rơi đậu lên búi tóc nho nhỏ của hắn. Khi ấy ta bốn tuổi, hắn hai tuổi, một lời giỡn chơi cũng có thể khiến hắn tin tưởng.
Sau đó, ta có thêm một cái đuôi nhỏ, bất kể ở nơi nào chỉ cần vô tình hay hữu tình đụng mặt, hắn lập tức chạy theo sau lưng ta.
Còn ta thì vẫn cứ bình thản bước trên đoạn đường của mình.
"Đường Trân, Đường Trân."
"Gọi tỷ tỷ."
"Không muốn. Ta là thế tử, thế tử muốn kêu ngươi Đường Trân!"
Dứt lời, ta duỗi chân, một đạp đưa hắn bay xuống hồ nước xuân.
Nhìn hắn bì bõm sắp chết đuối dưới kia, ta quay mông bỏ đi, trước khi đi còn không quên bảo.
"Đừng giả vờ, mau lên đây."
Sau đó là tiếng hắn bò lên bờ, vội vã bì bạch chạy theo sau mông ta.
"Đường Trân, vì sao phụ thân không cho ta búi mái đầu nữa?"
"Ngươi là nam hài, nam hài không thể búi mái đầu."
"Nhưng là ta muốn giống Đường Trân, có hai búi đầu!" "Vậy ngươi chặt bỏ tiểu kê kê của mình đi, phụ thân ngươi sẽ không cản ngươi búi mái đầu."
Đêm ấy suýt chút nữa Tề Vương Phủ lâm vào hoạn nạn, ta ngồi nghe bọn nha hoàn kể lại, thế tử không muốn có tiểu kê kê, cười đến suýt chút nữa sốc hông.
Đang lúc ta cười đến dường như tắt thở, bóng phụ thân dựa bệ cửa nhìn chằm chằm ta dở khóc dở cười.
Sau đó, ta ở từ đường chịu quỳ một canh giờ.
"Đường Trân là người xấu!"
Ồ thế tử biết vùng dậy rồi à?
Ta thầm nghĩ.
Ta chắp hai tay, quay đầu nhìn hắn, mày nhăn thành hình chữ xuyên, ta nghiêm túc bảo.
"Ta không xấu."
Thế tử hai mắt trừng lớn, liên mồm hô có.
Ta ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ vào mặt mình, từ tốn hỏi.
"Thế tử thấy mắt ta có to tròn không?"
"Có."
"Thế da ta có trắng không?"
"Có."
"Môi ta có hồng không?"
"Có." "Tóc ta có đen không?"
"Có."
"Trong sách viết, nữ tử mắt hạnh mày ngài, má đào môi son, tóc đen như than thường là những mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, quân tử hảo cầu, cho nên ta đâu có xấu đâu, thế tử thấy đúng không?"
"Đúng nha."
Hắn gật gù cái đầu nhỏ, ta không khỏi thầm cười tên ngốc này.
Sau đó ta lại nói tiếp.
"Vậy thế tử nhìn xem, mắt ngài có giống ta không? Môi ngài có như ta không?"
"Không có, không giống."
Ta vỗ đầu hắn, giả bộ thở dài, tiếc hận mà nói.
"Ta là mĩ nhân, mà thế tử lại không giống ta, cho nên thế tử mới là người xấu."
Sau đó ta nghe bảo thế tử Tề Sách của Tề Vương Phủ chịu đả kích trầm trọng, quyết định ngày ăn năm bữa bỏ ba bữa.