Sai Lầm Yêu Anh

Chương 102: Chuyển Phòng



Dương Anh Kiệt hạ cửa sổ xe xuống, theo nhịp tay anh gõ nhẹ vào cửa xe, ngó ra ngoài nhìn vào cổng trường đại học trước mắt, đã vài tốp sinh viên ra rồi nhưng vẫn chưa thấy Bác Linh đâu, nhìn vào đồng hồ trên tay so với thường ngày thì hôm nay cô ra muộn hơn.

Đợi thêm vài phút, từ xa Dương Anh Kiệt đã thấy bóng dáng Bác Linh chạy ra, khoe miệng anh nhch lên, nhanh chóng xuống xe cầm cặp sách cho cô cũng không quên hỏi thăm: " Hôm nay học mệt không? "

Bác Linh lắc đầu, cũng cởi cặp ra để anh cầm cho mình: " Không ạ. "

Dương Anh Kiệt mở cửa xe cho cô, anh để cặp ở ghế sau xong thì mình cũng nhanh chóng về lại ghế lái.

Khi hai người đã ổn định trên xe Bác Linh nhìn anh có phần áy náy hỏi: " Anh đợi em lâu không, lúc nãy em mải mê bàn luận với giáo sư nên quên mất thời gian.. "

Thấy cô nhìn mình với vẻ mặt tội nghiệp, Dương Anh Kiệt thấy yêu vô cùng, anh một tay cầm vô lăng tay kia nhéo má cô chiều chuộng nói: " Không lâu, bạn gái không cần thấy áy náy với anh. "

Bác Linh vui vẻ cười hì hì nói với anh: " Quả nhiên bạn trai là tốt nhất. "

Dương Anh Kiệt thấy thế được muốn đà đòi chút lợi cho mình: "Chỉ khen thôi à? "

" Chứ anh muốn thế nào?"

Dương Anh Kiệt nheo mắt, bắt đầu giở trò lưu manh của mình: " Chẳng hạn như..." - Anh kéo dài âm cuối rồi để ý đèn đỏ trước mắt rồi ghé vào tai cô thủ thỉ: " Bạn trai em là tốt nhất, vừa đẹp trai vừa yêu em, để bạn gái hôn anh thật nhiều. "

Anh nói xong lời này người bên cạnh mặt đã đỏ hết lên, chê bai anh mà nói: " Vừa tự luyến vừa vô sỉ. "

Dương Anh Kiệt không tức giận ngược lại cười rất sảng khoái: " Đã lâu như thế nhưng Bác Linh nhà ta da mặt vẫn mỏng nha. "

Bác Linh ôm mặt thầm mắng trong lòng: " Cái độ sến sẩm này của anh mỗi ngày đều tăng lên sao cô có thể thích ứng tốt được. "

Không trả lời Dương Anh Kiệt, Bác Linh lảng qua chuyện khác: "Anh ghé vào siêu thị gần đây nhé, em mua ít trái cây cho chị Y Noãn rồi chúng ta hẵn vào thăm. "

Dương Anh Kiệt nhìn về phía trước nói: " Chắc lát chỉ một mình em vào, anh có việc phải đi giải quyết khi nào em về gọi anh nhé, anh quay lại đón em. "



"Việc gì ạ?"

Dương Anh Kiệt xoa đầu Bác Linh: " Một chút chuyện ở quán bar. "

Đưa Bác Linh an toàn đến bệnh viện, Dương Anh Kiệt cũng quay đầu xe về lại quán.

Cô vào đến tầng Ý Noãn đang ở, nhìn thấy Ý Noãn đọc sách, Bác Linh gõ nhẹ cửa sau đó đi vào: " Chị Ý Noãn đoán xem em mang gì tới? "

Ý Noãn cười khẽ, gập cuốn sách lại để trên đầu tủ nói: " Hết cái siêu thị sao? "

Bác Linh bĩu môi nói: " Giá như em có tiền nhiều chắc chắn sẽ mua hết cái siêu thị cho chị, chị đợi em nhé sau này em sẽ mua. "

Ý Noãn nghe vậy lại cười thành tiếng: "Chị đùa thôi."

Bác Linh kéo ghế ra ngồi gần Ý Noãn nói: " Chị thấy thế nào rồi? Khoe hơn không? "

" Đã ổn hơn nhiều rồi."

Bác Linh vừa nói chuyện với Ý Noãn, cô vừa tính bỏ trái cây ra dĩa nhưng trên dĩa đã có rất nhiều loại trái cây khác nhau: "Chị Ý Noãn ở đây nhiều trái cây như vậy chị không ăn sao?"

Ý Noãn nhìn đống trái cây trên bàn, cô vẫn bình thường nói: "Là Lục Thế Nam mang đến."

Bác Linh a lên một tiếng, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

Ý Noãn nói tiếp: " Chị đã xin y tá chuyển phòng, sắp tới em đến thăm chị thì xuồng tầng 3 phòng 201 nhé. "

Bác Linh thắc mắc hỏi: " Sao lại chuyển phòng? Ở đây tốt mà ạ. "



Ý Noãn vẫn cười cô nhìn quanh phòng nói: " Tốt nhưng không thuộc về chị. "

Bác Linh tức thời im miệng, cô hiểu lời Ý Noãn muốn nói.

Sau khi Ý Noãn được chuyển phòng như mong muốn lúc này Hoàng Kì Văn mới biết tin, anh lật đật chạy vào phòng hỏi Ý Noãn: " Sao cô lại muốn chuyển phòng, sức khoẻ cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn tốt nhất vẫn nên ở đây. "

Y Noãn thu dọn đồ, nhẹ nhàng nhưng vừa đủ xa cách đáp lại: " Cũng chỉ là phòng để ở dưỡng thương, ở đâu chẳng giống nhau hơn nữa bác sĩ Hoàng, tôi không nhiều tiền đến mức phung phí. "

Hoàng Kì Văn hít một hơi sâu ý tứ Ý Noãn đã rất rõ ràng nhưng để những người kia biết Ý Noãn tự ý chuyển phòng họ sẽ cuốn cuồng lên mà lo mất.

Anh không thể khuyên Ý Noãn chỉ đành gọi cho Lục Thế Nam nói trước.

Lục Thế Nam đang bàn việc với cấp dưới thấy điện thoại Hoàng Kì Văn gọi đến, nếu là bình thường anh sẽ tắt đợi lát nữa mới gọi lại nhưng nhớ đến Ý Noãn, Lục Thế Nam đoán phải có chuyện Hoàng Kì Văn mới gọi.

Anh ra hiệu dừng lại với cấp dưới rồi cầm điện thoại lên nghe máy, chưa kịp hỏi có chuyện gì giọng Hoàng Kì Văn đã lên tiếng trước: "Alo Nam, cậu mau nghĩ cách đi Ý Noãn muốn chuyển phòng."

Lục Thế Nam nghe vậy không khỏi nhíu mày, anh lo lắng anh đứng lên hỏi lại: "Cậu nói rõ xem, sao cô ấy lại muốn chuyển phòng? "

Nhớ lại lời Ý Noãn nói với mình, Hoàng Kì Văn thuật lại nói tiếp: "Đại loại là không đủ trả tiền viện phí.."

Lục Thế Nam nắm chặt điện thoại, cô nói như vậy chứng tỏ không muốn dính dáng đến bọn họ..

Nhưng sức khoẻ Ý Noãn còn yếu Lục Thế Nam lo sợ nếu không được chăm sóc đàng hoàng cô sẽ không khỏi hoàn toàn, mà việc khó giải quyết nhất lúc này làm sao để khuyên Ý Noãn không chuyển phòng.

Lục Thế Nam cảm thấy nhức đầu chưa bao giờ anh thấy khó xử như vậy, nói với Hoàng Kì Văn nốt câu cuối anh cầm khoác lên bước ra ngoài: " Giờ tớ đến ngay. "

Cấp dưới thấy anh định đi thì cũng đứng dậy thắc mắc hỏi, chưa kịp mở miệng Lục Thế Nam đã nói: " Vấn đề còn lại báo cáo hết cho A Sênh. "

Bỏ lại câu này vị cấp dưới thấy anh tích tốc rời đi, chốc lát cửa thang máy đóng lại cũng không thấy anh nữa.