Sai Lầm Yêu Anh

Chương 128: Tránh xa cô ấy ra



Bội Sam về nhà chuẩn bị ít đồ mang đến cho Ý Lãng, nên hiện tại còn mỗi Ý Noãn và ông ở bệnh viện.

Cứ đến chiều sẽ có bác sĩ đến đó nhịp tim cho Ý Lãng, mỗi lần đến đều là vị bác sĩ này nên hai người cũng dần quen thuộc hơn.

Thấy chỉ số Ý Lãng không có gì đáng lo ngại, hiện tại ông cũng đang nghỉ ngơi, liền nghe thấy bác sĩ có chuyện muốn nói với mình, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà đi ra khỏi phòng cùng anh.

Ra đến ngoài cửa Ý Noãn lên tiếng hỏi: “ Bác sĩ ba tôi có chuyện gì sao?

“ Không phải sức khoẻ ba cô đang rất tốt."

Ý Noãn nhíu mày khó hiểu: “ Vậy anh gọi tôi ra đây có chuyện gì? “

Từ trong túi áo blouse vị bác sĩ đó lấy ra một lon cà phê đưa trước mặt Ý Noãn: “ Cho cô. “

Ý Noãn vẫn chưa hiểu lắm, cô nhìn lon cà phê trước mắt đầu hơi nghiêng nhẹ đầu hỏi: “ Tại sao lại cho tôi? “

Vị bác sĩ đó khẽ cười nói: “ Lúc nãy tôi thấy suýt thì cô gật xuống bàn, sẵn đây còn dư một lon nên mới cho cô.

Ý Noãn nghe vậy có chút xấu hổ khi ngủ gật lại bị phát hiện nhưng cũng cảm kích lon cà phê của anh nên nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.

“ Hay là tôi đưa lại tiền cho anh nhé? “ - Nhận không từ người lạ Ý Noãn có chút không quen, cô và anh còn không quen biết nhau điều này khiến Ý Noãn càng muốn trả tiền lại cho anh hơn.

" Nếu cô sợ nợ tôi thì có thể nể mặt cùng tôi xuống dưới kia đi dạo không? Coi như là tiền trả cho lon cà phê này. “ - Vị bác sĩ đó lên tiếng đề nghị.

Lời yêu cầu này có hơi quá gần gũi, Ý Noãn có chút chần chừ bảo: “ Tôi chỉ có thể đi dạo cùng anh một vòng. “

“Được. “



Hai người đi xuống vườn hoa trong bệnh viện, Ý Noãn vẫn giữ khoảng cách nhất định với vị bác sĩ đó, thấy cả hai mãi vẫn im lặng, anh lên tiếng trước: Tôi có thể biết tên cô không? “

Cũng không phải yêu cầu quá đáng, Ý Noãn gật đầu nói: “ Có thể, tôi tên Ý Noãn. “

“ Ý Noãn. Tên nghe rất hay. “

“ Cảm ơn lời khen của anh, còn anh tên gì? “ - Ý Noãn xã giao hỏi lại.

Chấn Phàm. “

Giữa hai người cũng không có nhiều chủ đề nói chuyện, toàn là Chấn Phàm sẽ hỏi còn Ý Noãn sẽ trả lời, tuy chỉ mới quen biết nhưng cách nói chuyện của anh cũng khiến cô khá thoải mái, rất nhanh hai người họ đi được một vòng sân.

Cả hai dừng lại, Chấn Phàm nhìn cô nói: “ Đủ một vòng rồi, cảm ơn cô đã đi cùng tôi. “

"

“ Không có gì, cảm ơn lon nước của anh. “ - Ý Noãn cũng lịch sự đáp lại.

Phòng làm việc của tôi ở tầng 5 nếu có chuyện gì cần cô cứ đến tìm tôi nhé?

Ý Noãn khẽ cười, cô cũng không nghĩ mình sẽ đến tìm anh đâu nhưng vì lịch sự nên vẫn khách sáo đồng ý.

Hai người chưa kịp nói tạm biệt thì đằng xa đã có tiếng vọng lại: “ Ý Noãn. “

Cả hai đều đồng lòng quay lại nhìn, khi thấy là Lục Thế Nam gọi mình, sắc mặt Ý Noãn lại thập phần thắc mắc với sự xuất hiện của anh, không phải bệnh của Lục Thế Nam nên xuất viện lâu rồi sao?

Cẩn Y và Lục Trung Kiên hôm nay có công việc bận nên nhờ anh đến đưa ít đồ bổ qua cho Ý Lãng, lúc đầu anh chỉ tính bảo A Sênh đến đưa là được nhưng nhớ lại Ý Noãn cũng ở đây mới muốn đích thân đến một chuyến.



Không ngờ liền bắt gặp cô đứng nói chuyện với một tên bác sĩ lạ, nhìn thấy cảnh tượng đó sắc mặt Lục Thế Nam giảm xuống, trong lòng anh không vui mà nhanh chóng tiến lại nơi hai người đang đứng.

Đứng đối diện với tên bác sĩ, Chấn Phàm dù chưa rõ Lục Thế Nam với Ý Noãn có mối quan hệ gì nhưng vẫn chào anh một tiếng.

Quan sát tên bác sĩ này, anh ta có một khuôn mặt góc cạnh, với chiếc mũi cao cộng với chiếc môi mỏng, so sánh với nhan sắc của Lục Thế Nam rõ ràng hai người cũng không kém cạnh nhau.

Nghe thấy Chấn Phàm chào mình, Lục Thế Nam tuy không thích nhưng vẫn chào lại một tiếng.

Hai người đàn ông chào nhau xong, Ý Noãn cũng không muốn ở lại đây nên liền chào tạm biệt Chấn Phàm rồi lập tức rời đi.

Còn lại Chấn Phàm và Lục Thế Nam, sau khi Ý Noãn vừa đi không khí giữa hai người cũng không được hoà hoãn lắm cứ như xác định đối phương là tình địch của mình vậy, anh nhìn Lục Thế Nam lên tiếng nói trước: “ Anh và Ý Noãn có quan hệ gì sao? “

Lục Thế Nam chỉ hận không thể nói Ý Noãn là bạn gái mình, nhưng cô vẫn chưa chấp nhận nếu để Ý Noãn biết mình tự ý nói như vậy chỉ khiến cô thêm tức giận.

Nghĩ thế anh liền sửa lại nói: “ Tôi là bạn của Ý Noãn."

Chấn Phàm nghe vậy liền hỏi lại: “ Phải không? Sao tôi thấy Ý Noãn thấy anh rõ ràng là không vui? “ - Là cái điệu biết mà còn cố hỏi.

Lục Thế Nam tất nhiên không thấy thoải mái khi bị nói vậy, nhưng trời sinh trước giờ khuôn mặt vốn lạnh lùng anh cũng không dễ dàng bị kích động mà vẫn bình tĩnh nói: “ Có liên quan gì đến anh? Bạn bè có giận nhau một chút cũng là chuyện bình thường. “

Chấn Phàm cười khẩy, xem như anh và Lục Thế Nam nói chuyện không hợp nên cũng muốn rời đi, chỉ là Lục Thế Nam chưa để cho anh rời đi nhanh như vậy: “ Tránh xa Ý Noãn ra. “ - Lục Thế Nam lên tiếng cảnh cáo, có thể Ý Noãn chưa nhận ra nhưng Lục Thế Nam cũng là đàn ông, mà là đàn ông với nhau nên anh rất rõ ánh mắt Chấn Phàm nhìn Ý Noãn là muốn gì.

Chấn Phàm đút tay vào túi áo, khuôn mặt vẫn không chút để tâm với lời Lục Thế Nam nói, anh cũng lên tiếng phản bác: “ Anh không phải người yêu Ý Noãn, thì lấy quyền gì cấm tôi không được lại gần? “

Một câu nói của Chấn Phàm liền chạm trúng chỗ đau của Lục Thế Nam, anh không thua kém mà nói: “ Vì anh không đấu lại tôi. “ - Lục Thế Nam tự tin nói.

Chấn Phàm lại càng không nghe lọt anh chỉ để lại một câu cuối rồi cũng rời đi mặc kệ Lục Thế Nam: “ Chưa nói trước được chuyện gì đâu."