Sai Loạn Hồng Trần

Chương 56



Giang Ngọc bước nhanh đuổi theo quận chúa đại nhân vội vội vàng vàng đi phía trước, nàng đi tới trước mặt Nam Cung Diễm, một tay nắm lấy nàng, tức giận hỏi:

- Diễm nhi, lúc này là đang giở tính trẻ con với Ngọc nhi phải không?

Nam Cung Diễm muốn bỏ mặc nam tử hiện đang kéo mạnh mình, đạm nhiên đáp:

- Diễm nhi mới chẳng có tức giận! Phò mã thích làm cái gì thì làm! Vì sao còn muốn đuổi theo ra đến đây, mau trở về dùng bữa cùng công chúa đi, Diễm nhi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi!

Giang Ngọc khẽ cười cười, quay đầu lại hướng về phía Xuân nhi dùng một ánh mắt ra hiệu, Xuân nhi liền lanh trí lui xuống.

Giang Ngọc kéo nhẹ ngọc thủ của Nam Cung Diễm, cười nói:

- Còn nói không có tức giận, vậy tại sao lại đối xử với Ngọc nhi như vậy chứ?

Nam Cung Diễm chậm rãi ngẩng đầu lên, u oán nhìn lên nam tử cười nhạt kia, nhỏ giọng đáp:

-Diễm nhi cũng không hiểu, Diễm nhi rất rối loạn, trong lòng rất loạn, Diễm nhi dù sao vẫn cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, Diễm nhi rất sợ mất đi Ngọc nhi, rất sợ ~!

Giang Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy nữ đang lo lắng kia, ôn nhu dỗ dành:

- Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, Diễm nhi phải tin tưởng Ngọc nhi, cho dù có chuyện gì Ngọc nhi đều có thể đỡ được, cả đời này của Ngọc nhi đều sẽ không rời xa Diễm nhi...

Màn đêm càng ngày càng tối, chẳng biết ngày mai đây phải chăng sẽ oi bức giống như ngày hôm nay, cuối cùng cảm thấy được phong vũ kia cơ hồ gần đến rồi.

Chẳng biết khi mưa to gió lớn, mỗi người trên cuộc đời này đều có thể tìm được một nơi dừng chân hay không?

Ở một chỗ u ám rất xa, còn có một đôi mị nhãn hồn xiêu phách lạc, chăm chú ngắm nhìn một đôi bích nhân tuyệt mỹ lưu luyến lâu rất lâu....

Trong lâm viên hậu sơn Giang Đô hầu phủ, một đôi nam nữ vừa mới vui vẻ qua, đang thoả thuê dựa sát vào nhau.

Nữ tử yêu mị tựa nửa thân trần vào trong ngực nam tử, ngửa đầu cười quyến rũ nói:

- Sư huynh, hôm nay ngươi làm sao vậy? là muốn lấy mạng Hồ nhi sao?. Đối đãi Hồ nhi thô bạo như vậy, đây không giống như hảo sư huynh biết thương hương tiếc ngọc của ta.

Nam tử cười nhẹ, yêu quý ôn nhu. Vỗ về phu chất mềm mịn tuyệt mỹ kia, nói:

- Sư huynh thực rất luyến tiếc lấy mệnh của Hồ nhi, sư huynh yêu còn không hết chứ!

Nữ tử cười cười không hứng thú, xoay người vũ mị cưỡi trên nam tử trường phát khoác áo choàng thanh tú anh tuấn, nhu mị đem đầu nam tử hướng phía dán đến trước ngực oánh nhuận chắc nịch của mình, muốn cảm thụ một phiên kíƈɦ ŧìиɦ vấn vít khác....

Nam tử đưa tay ôm lên vòng eo duyên dáng kia, khẽ dùng miệng hấp nhũ, liếm ăn lấy nụ hoa hồng nhuận thơm mát, từng đợt từng đợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữ tử yêu mị trên người.

Nữ tử nhẹ nhàng thở gấp, đôi mi nhãn mê hoặc ấy đang tham lam chăm chú nhìn nam tử tận tình ăn mình. Đột nhiên, nữ tử đưa một tay đẩy nam tử đang đắm chìm ngã xuống đất, yêu tà cười kỳ quái nhìn phía nam tử khóe miệng đang quỷ quái nhếch lên, cúi đầu cứng rắn đem vật cứng thâm nhập đến trong cơ thể của mình, nữ tử uyển chuyển uốn vòng eo của mình, một lần lại một lần nhìn nam tử dưới thân rơi vào si túy, cho đến lúc tan vỡ ra...

Nữ tử có phần khinh thường cười cười, cúi người nằm sấp trên ngực nam tử ở dưới thân, nũng nịu kéo giọng nói:

- Sư huynh, lần này chính là Hồ nhi thắng trước! Sư huynh muốn thưởng cho Hồ nhi cái gì?

Nam tử có phần vô lực cười đáp:

- Không hổ là Ngọc hồ ly! Sư huynh không thể không bội phục bản lĩnh của Hồ nhi! Ngươi xem, sư huynh ngay cả cơ thể đều là của ngươi, Hồ nhi còn muốn sư huynh cho ngươi cái gì nữa?

Nữ tử liếc nam tử một cái, ngữ điệu đơn giản lộ vẻ lãnh đạm một chút:

- Ngọc hồ ly ta mới sẽ chẳng muốn một nam nhân có người không có tâm! Ngươi cho rằng Ngọc hồ ly không biết trong lòng sư huynh nghĩ đến chính là ai sao? Hanh ~! Ngươi là quá coi thường Ngọc hồ ly rồi phải không?

Nam tử cười haha nói:

- Hồ nhi ghen ư? Sư huynh nghĩ đến chỉ là giang sơn! Mà không phải là một tiểu nha đầu phiến tử ( ý chỉ một tiểu nha đầu gây sự nghịch ngợm), nàng làm sao thể so sánh được với Hồ nhi yêu mị của ta chứ! Thân tâm của sư huynh là đều đã bị Hồ nhi trói buộc!

Nữ tử cũng theo đó mà cười xinh đẹp, nói:

- Nga? Vậy nếu như sư huynh đoạt được giang sơn, đến lúc đó phải thế nào cảm tạ Ngọc hồ ly ta?

Nam tử khẽ hôn lên cái trán mỹ diễm kia, tình thâm ý thiết đáp lại:

- Tùy ngươi....

Trong mắt nữ tử hiện lên một mảnh rực rỡ, nhu mì nói:

- Thực sự, vậy Hồ nhi muốn sư huynh cho ta xây dựng một đại cung điện, Hồ nhi còn muốn rất nhiều tuấn mỹ nam sủng, còn có...

Nam tử lắc đầu cười nói:

- Nghĩ là trên đời này cũng chỉ có Ngọc hồ ly ngươi có thể có yêu cầu không giống người thường ấy! Hồ nhi còn có nguyện vọng gì, sư huynh đến là muốn nghe thử xem!

Mị nhãn của nữ tử phóng ra điện lưu nhè nhẹ, mị khí cười:

- Chính là Hồ nhi muốn có thêm một nam nhân!

Nam tử ngạc nhiên vô cùng, nói:

- Nam nhân? Nam tử trong thiên hạ này nghĩ là Hồ nhi muốn ai, nam nhân nào thì đều ngoan ngoãn đi theo Hồ nhi, còn cần đến sư huynh ta thuyết phục sao?

Nữ tử nhìn nam tử cười, đáp:

- Ngươi này khác biệt, sư huynh phải đáp ứng Hồ nhi không được tổn thương đến tính mạng của hắn, Hồ nhi muốn còn sống, như thế mới chơi đùa được....

Mi đầu nam tử cau lại, dường cảm giác được nàng kia nói đến là ai, có phần ám trầm:

- Vậy sư huynh cần nghe nam nhân mà Hồ nhi muốn, rốt cuộc là ai?

Nữ tử ung dung nửa ngồi dậy, thần tình nồng nặc, yêu tà:

- Giang Ngọc ~!

Trong mắt nam tử trong nháy mắt hiện ra một tia sát khí hàn lãnh, như ngay lập tức lại ẩn giấu vào trong đôi hắc đồng sâu thẳm.

Tiếu ý nguy hiểm ở khóe miệng cong lên trên khuôn mặt của nam tử, chậm rãi áp sát nữ tử trong người, trầm giọng nói:

- Hảo, chỉ cần Hồ nhi có thể giúp sư huynh đoạt được công chúa, vậy phò mã sẽ giao cho Hồ nhi, haha....

Đang nói, nam tử kia bỗng nhiên đem nữ tử một bên đang suy nghĩ áp đảo lại dưới thân....

Lại là một phiên kíƈɦ ŧìиɦ mỹ sự, bọn họ vô tận đòi hỏi nhau.

Xung quanh phiến phiến thanh diệp sắc xanh biếc, phi vũ rơi xuống trên hai cơ thể xích lỏa, tựa hồ có ý định muốn đem xuân sắc khiến người ta mặt đỏ tim đập che phủ lên! Nhưng vẫn nhìn chẳng bỏ sót gì...

Ngày hôm đó, Vĩnh Ninh công chúa buồn chán một mình ngồi trên thu thiên, mặc cho Đậu nhi bên cạnh khẽ đẩy.

Đây là một ngày buồn chán, ngày hôm nay nàng cùng Đậu nhi hai người, ngoài nàng ra một bóng người khác cũng không thấy!

Diễm tỷ tỷ cũng chẳng biết chạy đi đâu rồi, thực là một ngày buồn chán cực độ a!

Tâm Lan vô thanh vô tức từ bên cạnh đã đi tới, tiếp cận công chúa, bỗng nhiên đối công chúa, hỏi:

- Công chúa, nghĩ cái gì đó?

Vĩnh Ninh công chúa bị thanh âm đột nhiên vang lên dọa cho hoảng sợ, quay đầu nhìn Tâm Lan đang che miệng cười, tức giận nói:

- Làm cái gì vậy? Muốn hù chết bổn công chúa a? Ngày hôm nay đều chẳng thấy các ngươi,đã chạy đi noi nào chơi rồi? Cũng không gọi bổn công chúa một tiếng?

Tâm Lan nhẹ nhàng cúi người, ủy khuất đáp:

- Oan cho Tâm Lan a! Tâm Lan được Thanh tỷ tỷ gọi đi giúp đỡ chút chuyện, lúc này mới thoát thân ly khai quay về bồi công chúa điện hạ!

Công chúa liếc nàng một cái, nói:

- Quên đi, quên đi, đến cuối cùng chẳng thể so được với mạnh mà! Diễm tỷ tỷ hôm nay cũng không thấy bóng người, ai! Buồn đến chết mất, Tâm Lan ngươi có đồ chơi gì tốt không a?

Tâm Lan cúi đầu suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu nhìn lại về phía công chúa, đáp:

- Tâm Lan cũng chẳng biết có cái gì chơi vui, nhưng, nhưng Tâm Lan hình như nghe được Thanh tỷ tỷ nói phía cuối viên khu đằng trước có một mảnh tử trúc lâm, nghe nói phong cảnh nơi ấy phi thường tuyệt mỹ, là giống như một loại tiên cảnh, từng trận khinh phong lướt nhẹ qua mặt, phi thường thoải mát mẻ da!

Công chúa Vĩnh Ninh nghe Tâm Lan nói xong, vẻ mặt hưng phấn hẳn lên:

- Nga? Thì ra lại có chỗ tốt như vậy, vậy chúng ta đi vào trong đó chơi một lát đi ~! Chung quy so với rách thu thiên này đưa lên đưa xuống thì vui hơn!

Đậu nhi cũng ngứa trong lòng phụ họa theo nói:

- Hảo a! Hảo a! Đậu nhi cũng thích trúc lâm, công chúa vậy chúng ta đi ngay đi!

Mấy người đều gật đầu, cứ như thế, nhóm ba người lòng tràn đầy chờ đợi hướng trong tử trúc lâm mỹ lệ dị thường chậm rãi đi đến....

Đó là một phiến tử trúc lâm sắc xanh thẳm tuyệt mỹ sâu thẳm, rễ của trúc mộc cứng cỏi đứng ngạo nghễ trên mặt đất dày, lá trúc xanh biếc cũng khiến người thùy liên tam xích.

Trong kinh thành chưa từng thấy qua cây trúc nhiều như vậy, chỉ có thể thấy mấy cây trúc nhỏ nhỏ chút chút, không ngờ lại có trong Giang Đô hầu phủ tráng lệ tuyệt mỹ này, nơi đây là một cảnh tuyệt hảo tình thơ ý hoạ.

Vĩnh Ninh công chúa vui vẻ ở trong phiến trúc lâm xoay vòng vòng, cười thích thú.

Tâm Lan tiến lên kéo công chúa Vĩnh Ninh đang tươi cười kia, nói:

- Công chúa nhỏ giọng chút, chớ để người khác nghe thấy được!

Vĩnh Ninh công chúa khó hiểu hỏi:

- Vì sao phải nhỏ giọng lại? Nghe được thì có thể ra sao? Chúng ta cũng chẳng phải đang trộm đồ? Sợ cái gì a?

Tâm Lan khẽ cười đáp:

- Tâm Lan quên mất không nói cho công chúa nghe Thanh tỷ tỷ nói phiến tử trúc lâm này là chỗ chuyên dụng để phò mã gia luyện công, người ngoài không được sự cho phép của phò mã gia đều không được tùy tiện xông vào! Cho nên chúng ta nhỏ giọng một chút, vạn nhất có người canh gác, sẽ đem chúng ta đuổi ra ngoài!

Vĩnh Ninh công chúa chau mày nói:

- Cái gì? Bổn công chúa đến là xem ai có dũng khí đem ta đuổi đi! Giang Ngọc này cũng quá bá đạo rồi! Hôm nay bổn công chúa sẽ tìm hắn tính sổ, chỗ tốt như vậy tại sao lại cứ phải một mình tự hưởng thụ chứ? Sau này chúng ta cùng Diễm tỷ tỷ mỗi ngày đều đến nơi này sáng tác thơ viết nhạc khúc chẳng phải là rất tốt ư!

Tâm Lan khẽ cười nói:

- Thật tốt quá, vẫn là công chúa lợi hại, ở đây quang năm mát mẻ trong lành, nếu có thể luôn ở nơi này ngoạn nhạc thì tốt rồi, haha...

Mấy người nữ tử chầm chậm theo đường mòn của từng trúc dạo chơi, chìm đắm thật sâu vào trong nơi ý cảnh tuyệt hảo này...