Sấm Động Trời Nam

Chương 23: Đoạt khí



Thành Ung Châu.

Trong căn phòng biệt lập nằm giữa những phủ đệ, lầu các, có hai người, một trí một dũng.

Kẻ trí mưu sự thiên hạ:

- Chuyến đi đoạt khí lần này vô cùng hệ trọng, không đơn thuần chỉ là việc đoạt khí, sẽ sách động cả võ lâm Lĩnh Nam. Ngươi hiểu chứ?

Kẻ dũng mưu đoạt thiên hạ:

- Ta hiểu? Chỉ e ....

- Ngươi lo ngại điều gì?

- Chỉ e việc quá hệ trọng, khó mà trù liệu hết được.

- Ngươi yên tâm. Việc đoạt khí lần này không chi có Thiên Ma. Để thuận tiện cho ngươi sắp đặt, ta sẽ cho ngươi một công cụ hỗ trợ.

- Là gì?

- Huyết Nguyệt Thất Sát.

- Cụ thể?

- Một v·ũ k·hí g·iết người, cực kì sắc bén.

- Vũ khí ư?

- Đúng. Nhưng không phải v·ũ k·hí thông thường.

- Ở đâu, khi nào ta có thể lấy?

- Đã chuyển đến chỗ của ngươi rồi. Ngươi lên nhớ, Thiên Ma là nắm đấm, là thứ sức mạnh ta trưng ra ngoài ánh sáng. Còn Huyết Nguyệt Thất Sát là con dao sắc ta dấu trong tay áo. Cả hai thứ v·ũ k·hí c·hết chóc này, ta giao cho ngươi sử dụng. Ngươi hiểu rồi chứ?

- Đã hiểu.

Hai người kết thúc câu chuyện. Bên ngoài, trời bắt đầu nổi gió, cuốn theo cát bụi bốc lên.



Võ đường Dương gia, Châu Phong.

- Dương đường chủ, chúng ta hôm nay tới đây là để lấy lại Hắc Long Trảm Nguyệt đao.

Một tay trai trẻ, đầu tóc bóng bẩy, quần áo là lượt, giọng nói trịch thượng. Y trỏ cây tiêu về cuối sân bên phải, nơi có tòa thờ tổ. Trước tòa có mái đình bát giác, trong đình dựng một cây trường đao dài năm thước, nặng trăm cân, trạm khắc hình rồng tinh xảo, chất thép đen trũi. Đây chính là Hắc Long Trảm Nguyệt đao. Hơn trăm năm trước, tiền nhân của Dương Gia theo Ngô Vương phá giặc Hán trên sông Bạch Đằng, đã đánh bại được tướng địch là Hoàng Thao, chém đầu đoạt khí, thu về làm chiến lợi phẩm. Con cháu Dương gia nối nhau gìn giữ, lưu làm vật quý của gia tộc.

Toán người lạ mặt, ăn vận như người Tống đột nhiên xuất hiện tại Dương gia đường. Đứng đầu là gã nam với y phục màu trắng, vạt áo dài, tay áo rộng theo lối văn nhân, tuy giản đơn nhưng vẫn toát lên vẻ vương giả. Mái tóc người này để dài buông xõa, che kín đi nửa khuôn mặt, trông xa không rõ dung mạo thế nào, là trẻ hay già. Từ y tỏa ra một luồng ngạo khí lẫm liệt, khiến kẻ đối diện bất giác phải kinh động. Kế bên trái là hai gã trung niên, một đạo một phật. Đạo sĩ dáng người dong dỏng, tay cầm liễu kiếm, tựa hồ cao đạo. Nhà sư thì phốp pháp béo tốt, khuôn mặt tròn trĩnh phúc hậu nhưng ngũ quan lại có phần hung tợn. Gã vác theo một chiếc rương gỗ lớn màu đỏ, cao vượt đầu người, dựng sừng sững bên hông, không rõ bên trong có gì. Bên phải nam nhân là thanh niên cầm tiêu và cô gái trẻ, đứng nép mình phía sau.

Dương Vinh, chủ nhân Dương gia Đường, thủ lĩnh Phong Châu Vận lên tiếng:

- Người đến từ đâu? Không xưng danh tính, cớ sao đòi đoạt đao quý của gia tộc?

Gã trai cầm tiêu thủng thẳng bước lên, đáp:

- Xin tự giới thiệu với Dương đường chủ, tại hạ là Mộ Bạch, tiêu sĩ đến từ đất Ba Thục. Sở thích của tại hạ là cầm kì thi họa, ghét vũ lực, mến sự nho nhã thanh tao. Còn đây là chủ nhân của tại hạ, có lẽ cũng không cần thiết phải giới thiệu ra.

Gã hướng tay về phía người đàn ông áo trắng, tỏ ra cung kính, rồi nói tiếp:

- Hắc Long Trảm Nguyệt đao đích thực là đao quý, nhưng nói là của Dương gia e rằng còn chưa đúng.

- Ý của ngươi là?

Dương Vinh hỏi, Mộ Bạch khoa tay:

- Hắc Long Trảm Nguyệt đao vốn là của Hoàng Thao, đại tướng nhà Hán. Năm xưa Hoàng đại tướng quân không may thất trận. Trong lúc chiến sự hỗn loạn, người của Dương gia đã thừa cơ trộm lấy, mang về làm vật báu trong nhà, con cháu truyền đời thờ tự. Thứ mà dùng hành động bất minh để lấy về, sao có thể cho là của mình, lại càng không nên dựng đình, bày biện hương khói. Chi bằng nay đem bảo đao trả lại Tống quốc, coi như chuộc lại lỗi lầm của tiền nhân. Dương đường chủ, tại hạ nói như vậy không biết có phải không?

Từng lời của gã trai trẻ đều có dụng ý đổi trắng thay đen, vẽ lại chuyện lịch sử, xưng hô khiêm nhường mà giọng điệu lại kẻ cả, bề trên. Dương Vinh dù rất tức giận,vẫn cố kiềm chế:

- Vậy ra mấy người là từ là đất Tống sang.

- Không sai.

Dương Vinh nhếch mép cười, đáp:

- Trước nay mạnh được yếu thua là lẽ thường tình. Vật báu đều do chiến đấu, tranh đoạt mà có. Hoàng Thao ngu dốt vô dụng, phải bỏ mạng trên cửa sông Bạch Đằng, nay con cháu lại đến khóc lóc ăn vạ. Tiền nhân của Dương gia năm xưa vì xót đao tốt rơi nhầm tay chủ bất tài, không muốn thấy nó bị c·hôn v·ùi dưới đáy bùn sâu nên mới đem về, giam vào bệ đá, lấy xích sắt trói lại. Con cháu Dương gia đời sau trông vào để thấy được công đức của cha ông, cũng như sự ngu muội, tham lam của những tên giặc Hán. Đã là phế vật của kẻ thua trận thì mong sao được hương khói, cầu sao được tôn nghiêm.

Lời mắng nhiếc vỗ thẳng vào mặt đám người Tống. Người của võ đường nghe thấy vậy thì hả lòng hả dạ, hồ hởi tán dương cái khí độ của chủ nhân. Ngược lại, đám người Tống vẫn thản nhiên như không. Dường như ngoài gã trai trẻ, những tay còn lại đều không hiểu gì. Mộ Bạch bật cười, vỗ tay bôm bốp:



- Nói hay lắm. Khen cho câu mạnh được yếu thua, tất cả đều do tranh đoạt mà có. Thủ Lĩnh Phong Châu vận quả nhiên khẩu khí hơn người. Nếu đã như vậy, hôm nay, Hắc Long Trảm Nguyệt đao chủ nhân của ta càng phải lấy cho được. Về tình, vật cũ hồi cố quốc. Về lý, chúng ta có cái lý của kẻ mạnh.

Rồi gã trỏ cây tiêu về phía Dương Vinh.

- Dương đường chủ, nếu ngài không chịu giao nộp, chúng ta đành phải cưỡng đoạt, dù rằng ta không thích cho lắm việc dùng vũ lực.

Cả võ đường im lặng.

- Đường chủ có thể cử người mạnh nhất để tỉ thí, hoặc chọn ra ba người, chúng ta sẽ thi đấu một cách công bằng. Nếu bên ta thắng hai, đao sẽ được lấy đi. Cũng còn cách nữa là Dương gia ỷ đông có thể lao hết lên một lượt, đánh cho đến hết người mới thôi. Ta thì thấy cách này không được hay cho lắm. Dương đường chủ, ngài thấy sao?

Trước những lời thách thức đầy ngạo mạn, Dương Vinh tỏ ra thận trọng. Ngược lại, đám đệ tử Dương gia sau một hồi nín nhịn thì đã không chịu được cục tức, hô hào đòi đánh. Vị đường chủ ra giấu im lặng, đáp:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Mộ Bạch chẹp miệng tỏ vẻ tiếc nuối:

- Vậy là đường chủ đã chọn cách thứ ba rồi. Thật là đáng tiếc. Tốt thôi. Tốt thôi. Trước khi đấu cũng cần nói rõ, kẻo các ngươi lại bảo là không công bằng. Hôm nay nếu chúng ta thắng, đao kia thuộc về chúng ta. Còn nếu chúng ta thua, kiếm này sẽ thuộc về các ngươi.

Gã chỉ tiêu về chiếc rương gỗ mà tay sư béo mang theo. Rương gỗ mở ra, bên trong có chứa một thanh kiếm cổ, ánh sắc xanh. Mộ Bạch giới thiệu:

- Đây là thanh Bích Ngọc kiếm của Lý Bí, vua của dân nam hơn năm trăm năm trước. Ta đem cổ kiếm này ra làm vật đánh đổi, các người chắc không còn gì phải băn khoăn chứ?

Dương Vinh quan sát, thấy đúng là chuôi kiếm có khảm ngọc, lưới kiếm ánh lên sắc xanh như kiếm quý trong truyền thuyết đã miêu tả. Y nhận ra trong chiếc rương gỗ vẫn còn những khe trống, đoán rằng trường đao sau khi đoạt về cũng sẽ được cất vào đó. Với thái độ tự tin như vậy, ắt hẳn đám người Tống võ công không tầm thường. Đang phân vân không biết phải đối phó thế nào thì cạnh bên, một tay thân cận tên Dương Hổ hô lên:

- Để Dương Hổ ta đấu với ngươi!

Rồi vung đao chém thẳng vào Mộ Bạch. Gã trai trẻ dùng tiêu đối phó. Đao của Dương Hổ tuy uy dũng, nhưng so với tiêu pháp quỷ dị của Mộ Bạch thì vẫn không cao bằng. Sau năm mươi chiêu, Dương Hổ bị tiêu đâm trúng ngực, rồi nhận một cước bồi đá bay ra sau. Mộ Bạch vẩy mạnh đầu tiêu, nhăn mặt nói:

- Lại dính máu rồi, bẩn hết cả tiêu của ta.

Dương Vinh đỡ Dương Hổ dậy, điểm huyệt cầm máu, rồi trừng mắt nhìn Mộ Bạch.

- Được lắm. Để ta đấu với ngươi.



Mộ Bạch lập tức xua tay, chối đẩy:

- Này này, ta đã nói là ta không thích vũ lực rồi mà. Muốn đấu thì hãy đấu với lão béo kia. Trận này dù có tính kiểu gì, đường chủ thua là bảo đao thuộc chúng ta nhé.

Rồi quay qua gã sư béo, nói bằng tiếng Tống:

- Khất Đại, đến lượt lão rồi đấy.

Gã sư béo gật đầu, đóng rương gỗ lại, vác ngược lên hai vai. Dương Vinh vung đao chém tới, gã liền xoay lưng, giơ rương ra đỡ. Đao gỗ va vào nhau, kêu lên "keng" một tiếng. Dương Vinh kinh ngạc khi lần đầu được thấy thứ gỗ cứng như sắt thép. Y còn kinh ngạc hơn với tài nghệ của đối thủ. Trải qua trăm chiêu, dù phải vác rương gỗ nặng cả trăm cân trên vai, gã sư béo vẫn di chuyển vô cùng nhanh lẹ, không có dấu hiệu của mệt mỏi. Gã vung chiếc rương quét ngang, Dương Vinh giơ bản đao đỡ lấy. Cả người bị đập văng xa mười thước, thầm thốt trong đầu:

"Thật là thần lực"

Rồi lấy cương đấu cương, chém ra một thức đao. Đao phong cuộn trào, tràn tới. Gã sư béo dương bổng chiếc rương lên trời, bổ mạnh xuống. Chiếc rương gỗ như khối thạch trụ nặng nghìn cân trấn xuống, khiến mặt đất nơi chân đứng rung chuyển. Trong bán kính hai thước gạch đá đều xô nhau mà vỡ. Dư kình phát ra, va vào đạo đao phong thành t·iếng n·ổ lớn rồi tiêu tán.

Đứng ngoài quan sát, người của võ đường không khỏi trầm trồ, chẳng mấy khi được thấy chủ nhân hiển lộ thân thủ. Nhưng tất cả cũng bắt đầu lo lắng, bởi những kẻ trước mặt thực sự nguy hiểm. Mộ Bạch lại chẹp miệng, xuýt xoa:

- Cường bạo quá. Dương đường chủ, cứ đấu tiếp như vậy, ta sợ sẽ phá nát nơi này mất.

Dương Vinh cố gắng trấn tĩnh. Quả thực nếu cứ dùng sức để đấu như vừa xong, e rằng cả võ đường sẽ b·ị đ·ánh sập trước khi hai bên phân định được thắng thua. Vị đường chủ liền tiết chế lại, nói:

- Được, vậy thì xem đao ta đây.

Rồi nhảy chồm lên đầu gã sư béo, từ trên không bổ đao xuống. Chiêu thức không có gì mới lạ, gã sư béo nhấc rương gỗ lên, xoay tròn, tạo thành chiếc khiên che lấy đỉnh đầu. Đao vừa bị chặn lại, Dương Vinh đã cuộn ngược người xuống, nhắm vào hai chân trụ mà chém. Hai tay vừa bận nâng rương gỗ ở trên cao, thân dưới của gã sư rõ ràng là trống trải, không gì che chắn. Một đao này nếu không lưu tình, có thể chém đứt lìa hai chân. Đây quả thực là hiểm chiêu mà vị đường chủ sử ra. Đám người của Dương gia trông thấy cũng không khỏi ớn lạnh, thốt lên:

- Ối mẹ ơi.

Đúng lúc đao tới, gã sư béo liền nhón chân, nhảy tót lên không trung, rồi lộn nhào mấy vòng ra sau. Hành động của gã mau lẹ, không hề phát ra tiếng động, cộng thêm đang mang theo rương nặng trên tay, khiến tất cả phải hốt hoảng. Duy chỉ có đám người lạ mặt là không tỏ vẻ gì, đối với hiểm chiêu vừa ra cũng chẳng hề lo sợ.

Khi gã sư béo vừa đáp xuống mặt đất, Dương Vinh lại vung đao lao tới. Nhưng lần này, người y nhắm tới là chủ nhân của gã, kẻ đang giấu mình trong lớp áo trắng.

- Để ta xem chủ nhân của các ngươi thế nào.

Tiếng nói vừa dứt, đao đã tới trước mặt. Nam nhân áo trắng nghiêng người né tránh, khiến nhát chém trượt dọc theo vạt áo. Dương Vinh nhanh như cắt, lập tức xoay cổ tay, vuốt ngược đao lên. Nhưng đao vừa đi đã dừng lại. Vị đường chủ cảm cổ tay vừa va phải thứ gì đó cứng như sắt đá, bị khóa c·hết lại. Cái lạnh buốt lan nhanh lên đến bả vai. Y kinh hãi nhận ra nam nhân áo trắng kia đang đứng sừng sững trước mắt. Thì ra sau một nhịp né tránh, gã đã lập tức tấn đến, vung trảo bắt lấy tay đao. Năm ngón tay như năm vuốt sắt trắng dã thoát ra khỏi tay áo, mang theo một khối khí lực hùng hậu. Dương Vinh lập tức vận khí đấu lại, cố gắng thoát ra nhưng không được. Y ngước lên, thấy sau mái tóc dài buông xõa là một khuôn mặt đầy ma mị. Ánh mắt gã nhìn y như thể bậc thánh thần từ trên cao vạn trượng trông xuống. Lần đầu tiên trong đời, vị đường chủ có cảm giác bị trấn nh·iếp đến tột cùng như vậy.

Dương Vinh đưa mắt trông sang. Sau lưng nam nhân áo trắng là lão đạo sĩ cao cao tự tại, dửng dưng quan chiến. Y vừa t·ấn c·ông chủ nhân của lão, vậy mà lão khoanh tay đứng nhìn. Chỉ có thể là coi thường võ công của y, hoặc lão quá tự tin vào sức mạnh của chủ nhân. Dù thế nào, Dương Vinh cũng không thể chống lại:

- Các ngươi lấy đao đi.

Đường chủ Dương gia đường, thủ lĩnh Phong Châu vận chấp nhận thua trận. Sau lưng, một số đệ tử thốt lên khe khẽ, số đông khác nín lặng. Mộ Bạch cười đắc trí, ngạo mạn:

- Dương đường chủ, hay lắm. Cuối cùng ngài cũng nhận ra cái sai của tiền nhân đi trước, chịu hoàn lại đao quý cho nơi nó xứng đáng thuộc về. Sau này, hậu nhân của Dương gia sẽ ghi nhớ công đức của ngài. Ha ha ha.

Hắn ra hiệu. Gã sư béo tiến tới đình bát giác, dùngtay không dứt đứt xích sắt, hít một hơi nhổ bật cây đao ra khỏi bệ đá, đem cấtvào trong rương. Trông thấy đao quý bị lấy đi, nhân chúng Dương gia dũng khínổi lên, hô nhau vung đao dương kiếm, liều c·hết ra cản, nhưng lập tức bị DươngVinh ngăn lại. Vị đường chủ bất lực nhìn đám người Tống cùng chiếc rương rờiđi. Đất Phong Châu hôm ấy được phen nháo nhác.
— QUẢNG CÁO —