Sấm Động Trời Nam

Chương 26: Bất Diệt đản sinh



Tối cùng ngày, Hồ thị tổ chức lễ tế, quan khách trong cốc đều được mời tới dự. Án ngữ trước tòa tổ đình uy nghi là thềm đá rộng trăm thước, chính giữa cho lập đàn bát giác, bao quanh bởi các cột đá liên kết với nhau bằng xích sắt. Trong không gian trầm u của thâm cốc, phảng phất hương khói, mười tám trai tráng mình trần vạm vỡ, chít áo đỏ ngang hông, đứng nghiêm trang chầu về đàn tế. Trước mặt mỗi người đều có bàn đá và lò rèn đỏ lửa. Trên đàn tế, một đỉnh đồng lớn được cất đặt, miệng đỉnh rực ánh than hồng. Từ miệng đỉnh nhô lên một thanh kiếm, không rõ đường nét, chỉ thấy tuy nung đốt đã lâu vẫn không đổi sắc, đủ biết được rèn bởi thứ sắt quý. Từ thanh kiếm tỏa ra thứ bá khí mãnh liệt, thôi động tâm trí. Trong đám đông, những tiếng thốt lên khe khẽ:

- Là Bất Diệt kiếm?

Lương Thành Nghiệp cũng nói với Lương Nhất Công:

- Ta nghe nói Mai Hoa cốc có loại sắt quý gọi là Huyền Thiết, lửa thường không rèn được, phải lấy lửa từ một loại đá đen, gọi là Ô Thạch. Binh khí được rèn bởi thứ sắt quý này có thể phân kim đoạn thạch, hơn tất thảy mọi loại binh khí trên thế gian. Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ được kiểm chứng.

Đúng giờ tuất hai khắc, Hồ Nguyên từ trong tòa tổ đình bước ra. Việc tế tổ đã xong, giờ là lúc tế kiếm, thời khắc thần khí đản sinh đã tới. Vị cốc chủ bước lên đàn, đứng trước đỉnh đồng, giơ hai tay hướng lên trời cao, miệng lẩm nhẩm như đọc kinh kệ. Thực chất đây chính là những câu chú để quán hồn kiếm nhập về bản thể. Sau ba tiếng hú dài, y vung tay vỗ mạnh vào thành đỉnh.

- Booooooooooong.

Một tiếng kêu lớn vang vọng, dội vào đá núi. Tuy trong đỉnh có chứa đầy than đỏ, nhưng cái vỗ vẫn khiến nó rung lên, âm thanh phát ra trong và ngân dài, so với khi đỉnh rỗng thì tiếng kêu không kém hơn là bao, đủ cho thấy nội lực thâm sâu của vị cốc chủ. Lương Nhất Công thì lại ấn tượng bởi một điều khác, buột miệng hỏi cha:

- Đỉnh nóng vậy mà vẫn vỗ được, là thứ công phu gì?

Lương Thành Nghiệp đáp:

- Là Thiết Thủ công của Hồ thị, một môn pháp tu luyện để đôi tay có thể rắn như sắt đá, chịu được cái nóng của lửa.

Trên đàn tế, Hồ Nguyên bước quanh đỉnh đồng, khom lưng, khoa tay tựa như đang múa. Cứ mỗi năm bước chân, y lại vỗ một tiếng vào đỉnh đồng, tất thảy mười lần, chậm rãi, đều đặn như thỉnh chuông chùa. Dưới thềm, theo nhịp vỗ của cốc chủ, các trai tráng cũng quai búa, đập mạnh từng chập vào khối sắt nóng trên bàn đá, đồng thanh hô lớn.

- Hồ! Hồ!

Tiếng hô làm dậy sóng cả chốn thâm cốc tịch mịch, khiến những quan khách đứng xem cũng cảm thấy căng tức nơi lồng ngực. Thần khí đản sinh, bá khí tỏa ra. Rèn sắt ngoài hình thức là một nghi lễ, còn để hấp thu cái bá khí mãnh liệt đó. Việc này đã được tổ tiên Hồ thị truyền lại qua nhiều thế hệ.

Kết thúc việc chú hồn, Hồ Nguyên tiến tới, nắm lấy Bất Diệt và từ từ rút lên. Thanh kiếm được nung đã lâu trong đỉnh, vậy mà Hồ Nguyên thản nhiên nắm lấy như nắm một thanh sắt nguội, nội việc này cũng khiến không ít kẻ đứng xem phải nhăn mặt. Một đạo kiếm quang mãnh liệt tỏa ra, thôi động tâm trí, ngay cả những người ngoại đạo về kiếm như Lương Thành nghiệp, Ngô Thiết cũng cảm thấy trống ngực đập dồn. Lấy tiếng búa giã trên khối sắt nung làm nhịp phách, Hồ Nguyên đi một lộ kiếm pháp. Những động tác khoan thai, chậm rãi tựa tựa như một bài múa lễ. Rồi đột nhiên, vị cốc chủ vung tay chém một đường. Tia điện lóe lên. Sợi xích sắt to bằng cổ tay, liên kết hai cột đá trước mặt lập tức đứt rời, rơi thõng xuống. Tất cả cùng ồ lên kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, biểu cảm ngỡ ngàng như thể còn chưa tin vào cái điều vừa thấy. Hồ Nguyên lại vung kiếm chém thêm sáu đường. Tia điện lóe lên liên hồi, sáu sợi xích sắt còn lại lần lượt bung xuống, những âm thanh chói lọi ào ạt như tiếng mưa rào, ngân lên không ngớt. Đám đông quan khách thực sự bị chìm vào trong mê hoặc. Chỉ đến khi chủ nhân của Mai Hoa cốc kết thúc lễ tế bằng việc rước kiếm vào trong tòa đình tổ, tất cả mới cảm nhận được sự hiện diện của thực tại. Sau khoảng thời gian trầm lắng là những tiếng bàn tán xôn xao:

- Đúng là thần kiếm, có thể chém sắt như chém bùn.

- Lời đồn Hồ thị mười năm đúc một kiếm này quả nhiên không sai.

- Có được Bất Diệt, xá gì việc xưng hùng thiên hạ.

- Ai sẽ là kẻ đoạt được Bất Diệt đây.

Lương Thành Nghiệp cũng dò xét người con của mình:

- Thế nào "Anh hùng kiếm" một thanh kiếm tốt như thế phải đoạt cho được chứ?

Lương Nhất Công cảm thấy phấn khích, đáp:

- Quả nhiên là thần khí, không khiến người ta phải thất vọng. Kiếm hội ngày mai nhất định các cao thủ sẽ cố sức mà tranh đoạt. Một cơ hội thử kiếm hiếm có.

Rồi chàng cúi nhìn Anh Hùng kiếm trong tay, cảm nhận sự sục sôi đang kìm nén.

Canh một, cả Mai Hoa cốc chìm trong tĩnh mịch. Tại tòa tổ đình, một bàn tay từ trong bóng tối đưa ra, nắm lấy Bất Diệt kiếm, một bóng người lặng lẽ khép cánh cửa, rảo bước rời đi thật nhanh băng qua thềm đá.

- Kiếm Tặc, trả kiếm lại đây.

Tiếng Hồ Phát quát lên. Vị thiếu chủ đột ngột xuất hiện, theo sau là Hồ Tứ cùng hơn mười trai tráng, ngọn đuốc sáng rực trên tay, nhanh chóng tỏa ra bủa vây bốn phía. Hồ Phát lại quát lớn:



- Kiếm Tặc, lần trước đã để ngươi đi, lần này đừng hòng trốn thoát.

Hồ Tứ hùng hổ:

- Để xem hôm nay ta xử lý nhà ngươi ra sao?

Lọt giữa vòng vây của Mai Hoa cốc, bóng người áo đen – lão Kiếm Tặc không có chút sợ hãi, ung dung quan sát một lượt rồi cười đáp:

- Cái đám Hồ thị này nói khẽ thôi chứ, lại làm ta sợ. Vừa mượn được của các người thanh kiếm quý, cũng đang muốn thử qua xem sao đây?

Lời nói vừa dứt, lão đã vung kiếm, đâm thẳng về phía Hồ Phát. Vị thiếu chủ cũng lập tức lao lên. Hai bên giao đấu, hai kiếm va nhau, ánh chớp lóe lên liên hồi cùng những thanh âm chói nhĩ. Cuộc đấu càng quyết liệt, gấp gáp thì sự ồn ã, kinh động càng lớn. Dần dà, cả người của cốc lẫn các môn phái đều b·ị đ·ánh thức, kéo đến xem mỗi lúc một đông.

- Hồ công tử đang giao đấu với ai vậy?

- Không rõ, chỉ biết là đến trộm kiếm.

- Trộm kiếm ư? Kẻ nào dám to gan lớn mật đến vậy?

- Chẳng phải hắn đang cầm Bất Diệt trong tay đó sao.

- Bất Diệt mà bị trộm mất thì Kiếm hội ngày mai còn nghĩa lý gì?

Nghe tới Kiếm hội có thể bị ảnh hưởng, Đoàn Xuân Huy đùng đùng nổi giận, dù không liên quan cũng lớn tiếng chửi rủa:

- Mẹ kiếp, là thằng khốn nạn nào muốn trộm kiếm thế. Cái giống chó c·hết, nó định p·há h·oại Kiếm hội à. Để ta lên vít cổ nó xuống.

Vị phó hộ quên mất cả vị thế là khách của mình, Khúc Vĩnh Lâm phải vội vã can ngăn. Ngược lại, chủ nhà Hồ Nguyên lại điềm nhiên quan sát, bĩnh tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Cuộc đấu lúc này đã kéo lên mái của tòa tổ đình. Hồ Phát cố gắng áp lực, ép đối phương phải trở xuống. Nhưng lão Kiếm Tặc không chịu, cứ nhảy chồm chồm lên, sử dụng thứ kiếm pháp quỷ dị của mình để đáp trả. Tình thế đang lúc căng thẳng, khó đoán định. Bỗng:

- Keng! Úi cha.

Một cái v·a c·hạm, thanh kiếm trong tay lão Kiếm Tặc liền b·ị đ·ánh gãy. Không những lão Kiếm Tặc giật mình, mà đám đông ở dưới trông lên lại càng hoảng hốt.

- Quỷ thần ơi, Bất Diệt kiếm gãy rồi!

Đa phần đều không tin vào sự biến vừa diễn ra trước mắt:

- Không thể nào! Chẳng phải nó có thể chém đứt xích sắt sao?

- Không lẽ buổi tế kiếm khi tối chỉ là trò bịp bợm?

Sự việc quá bất ngờ khiến tất cả đều kinh động, duy chỉ có cha con họ Hồ là bình thản hơn cả. Lão Kiếm Tặc sau chút suy xét, cáu kỉnh thốt lên:

- Mẹ kiếp, là kiếm giả?

Hồ Phát đắc chí:



- Đúng vậy, tên khốn. Bất Diệt đã được ta cất đi, kiếm để lại cho ngươi chỉ là đồ giả thôi.

Lão Kiếm Tặc liền xúc xiểm:

- Đồ con cháu thất đức, dám dùng đồ giả để lễ tế tổ tiên.

Hồ Phát quắc mắt, nghiêm giọng:

- Lão Kiếm Tặc, hãy giơ tay chịu trói đi. Hôm nay ngươi không thoát được đâu.

Đối với lão Kiếm Tặc, việc kiếm gãy cũng chẳng phải điều gì to tát. Lão đã dám lẻn vào trộm kiếm, tất tự tin có thể ra được, thành thử nhởn nhơ:

- Thật là mất vui. Không chơi nữa, bỏ đi.

Dứt lời, lão sử dụng khinh công, lao thẳng đến vách núi phía sau hậu đình. Hồ Phát quát lên:

- Lại muốn chạy nữa. Không dễ đâu.

Rồi tức tốc sử dụng khinh công đuổi theo. Nhưng khi vừa đuổi đến sau lưng thì đối phương bất ngờ quay ngoắt lại, vung tay phóng cây kiếm gãy:

- Trả lại cho ngươi nè.

Trong đêm tối, Hồ Phát không kịp định hình là thứ gì, chỉ nghe v·út một tiếng, một ánh kim lờ mờ lao thật nhanh đến trước mặt. Chàng hốt hoảng vung kiếm gạt qua, đồng thời xoay gấp người hai vòng trên không né tránh. Đến khi định thần lại, ngước mắt trông lên thì đã thấy lão Kiếm Tặc đang ở lưng chừng vách núi, chỉ còn tiếng cười cùng giọng nói lanh lảnh truyền lại:

- Ngày mai ta sẽ lại đến chơi với ngươi.

Dù bực bội nhưng Hồ Phát cũng phải thán phục cái thứ khinh công quỷ dị của lão,bởi vách núi cao hơn trăm trượng, trước nay chưa từng thấy ai vượt qua. Về phần các khách mời, dù Kiếm hội còn chưa diễn ra, nhưng họ đã cảm thấy đủ phần náo nhiệt.

Gà gáy, ngày mới đến, cũng là thời khắc Kiếm hội khai mở. Đám đông nhân sỹ chỉ chờ đến lúc này để kéo nhau ùn ùn tiến vào trong cốc. Bây giờ đang độ cuối thu, tiết trời se lạnh, sương trắng chùng chình. Đường vào cốc đi giữa hai vách đá, màn sương lại càng dày đặc, khiến người với người dù cách nhau mấy bước cũng chẳng thể trông rõ nhau. Tất cả đều cảm giác như đang đi trong mây, người sau nối tiếp người trước, mịt mù vô định. Trong cái tình thế như vậy, theo một cách bản năng để tránh bị lạc, Phúc nắm lấy cánh tay Thu Lệ. Còn tiểu thư họ Hoàng thì mặc nhiên để cho chàng nắm lấy, bước lần theo. Càng vào gần đến cốc không khí càng lạnh, Phùng Tâm khẽ xuýt xoa:

- Lạnh quá. Sao trong này cứ như mùa đông vậy?

Đúng là tiết trời cuối thu có se lạnh, nhưng cái lạnh ở đây lại khác hẳn. Nó giống như cái lạnh đầu đông, khi gió bắc lùa về, dễ khiến người ta rùng mình và co ro. Thật là một cái cớ tốt để những ai cần có thể sát lại gần bên nhau. Phúc cũng mong chờ như vậy, nhưng rồi sớm thất vọng. Thu Lệ từ bé đã tự nhốt mình ở sau núi, những mưa phùn, gió bấc, sương đêm đều đã thành quen, vì vậy với cái lạnh hiện tại chỉ như chút gió mát. Bản thân nàng cũng đã là một bông tuyết lạnh giá hơn tất cả.

Đi được trăm bước là hết con đường, hai vách đá mở rộng ra, sương mù cũng tan biến, cảnh vật hiện ra trước mắt khiến tất cả phải choáng ngợp. Một rừng mai trắng xóa, cánh hoa rơi phủ kín những lối nhỏ quanh co. Xa xa thấp thoáng những điện đài, lầu tháp dựa lưng vào vách núi. Từ lưng chừng trời cao, một thác nước nhẹ nhàng rót xuống, trải dài như lụa. Những tia nắng đầu ngày xuyên qua làn hơi nước bốc lên, tỏa ra thứ sắc màu dịu dàng, lung linh.

- Đẹp thật, đây có phải cảnh tiên không cha!

Phùng Tâm thốt lên.

- Mà sao đang mùa thu, trong cốc này vẫn có hoa mai nở nhỉ?

Đúng là giống Nhất Chi Mai này mỗi năm chỉ nở một lần vào mùa xuân, thu hanh xưa nay chưa từng thấy. Phùng Trí phỏng đoản:

- Có lẽ do khí trời trong này khác biệt so với bên ngoài, đang độ thu mà lạnh và ẩm ướt như mùa xuân, thành ra mai vẫn nở hoa. Bảo sao người của Hồ thị gọi đây là Mai Hoa cốc.

Rồi bất giác, y đưa mắt nhìn cái nắm tay của Phúc và Thu Lệ. Phúc dù không biết đến thứ giáo điều "nam nữ thụ thụ thụ bất thân" nhưng trước ánh nhìn săm soi của vị quản gia, cũng chột dạ buông tay, đi nhanh lên trước. Trong lúc chàng còn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những cành mai trắng, một tiếng gọi từ xa truyền tới:

- Phúc! Phúc!

Phúc ngoái đầu trông theo, nhận ra:



- Anh Công!

Cách chừng trăm bước, trên con đường từ khu dinh thự dẫn xuống là Lương Nhất Công và người của Thanh Sơn môn. Hai anh em trông thấy nhau, chạy đến, mừng vui khôn siết:

- Anh Công, anh vẫn còn sống!

- Thật không ngờ anh em ta lại được gặp nhau ở đây. Hay quá rồi!

Cả hai lại ôm trầm lấy nhau, tiếng cười rộn rã hân hoan. Lương Nhất Công kéo Phúc đến giới thiệu với cha:

- Cha, đây là Phúc, người anh em mà con đã kể.

- Cháu chào bác.

Phúc lễ phép chào. Lương Thành Nghiệp hiếm khi thấy con trai hân hoan đến vậy, cũng tỏ sự vui trong lòng:

- Chào cậu.

Tướng mạo cương nghị, thần thái uy vũ của trưởng môn phái Thanh Sơn khiến chàng trai trẻ như Phúc cảm thấy bị ngợp. Lương Thành Nghiệp lại tiếp lời:

- Ta nghe con trai ta nhắc đến cậu suốt đấy. Còn trẻ mà dám một mình đánh với đám Khăn Đen, đáng mặt anh hùng lắm.

Câu khen bỗng chốc khiến Phúc cảm thấy hổ thẹn. Dù là anh hùng hay sự bồng bột cũng khiến chàng suýt phải m·ất m·ạng. Lương Nhất Công tiếp lời:

- Thực sự rất có khí phách thưa cha.

Rồi quay sang Phúc:

- Thật không ngờ anh em ta lại được gặp nhau ở đây. Chú cũng đến Kiếm hội để tranh kiếm chứ?

Phúc lắc đầu:

- Không. Em đến đây chỉ là ...

Chàng có định giải thích, đồng thời quay ra chỉ tay về phía mấy người của Hoàng gia trang. Nhưng cả ba đã biến mất. Phúc vội vã đảo mắt tìm kiếm một lượt vẫn không thấy, thầm thắc mắc:

"Vừa còn ở kia mà đã đi đâu mất rồi. Dù gì cũng phải nói một lời chứ."

Rồi thoáng chốc chợt nhớ ra, hốt hoảng:

"Thôi c·hết rồi, Hoàng gia trang đối với Thanh Sơn môn có mối thù hận. Nay ta lại đứng cùng với anh Công thì tránh sao được họ không thích chứ. Nhất định là vậy rồi. Liệu có khi nào vì việc này mà Thu Lệ lại thù ghét cả ta nữa không? Rõ khổ rồi?"

Thấy Phúc biểu cảm có phần lúng túng, Lương Nhất Công lại cho rằng người anh em không muốn nhắc đến việc tranh kiếm, cũng liền đổi qua chuyện khác, nói:

- Thôi kệ đi. Hãy kể cho ta nghe những gì xảy ra ngày hôm đó. Ta có cho người đến quán nước dò hỏi thì biết là chú cũng có trở lại đó một lần. Chú cũng trúng độc cơ mà? Nào ta vừa đi vừa kể nhé.

Phúc vừa đi vừa thuật lại những gì đã xảy ra, dù rằng tâm trạng đang rất rối bời. Tất nhiên chàng chỉ kể đến hết đoạn được lão Hoàng Cái cứu mạng, còn những việc ở Hoàng gia trang thì để lại. Nghe qua câu chuyện, Lương Nhất Công xúc cảm dâng lên:

- Trên đời này lại có một lão Hoàng Cái như vậy ư, sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để cứu giúp người khác. Giang hồ dù rộng lớn, có mấy người được anh hùng như lão?

Vị công tử của Thanh Sơn môn không biết rằng, đằng sauviệc đánh đối mạng sống của lão Hoàng Cái còn là câu chuyện liên quan đến VôTướng quyền và Lĩnh Nam tam kì lão Tiếu Phong. Phúc thì không bận tâm đến cáigọi là anh hùng, thứ chàng quan tâm lúc này chỉ có Thu Lệ mà thôi.