Sấm Động Trời Nam

Chương 28: Kiếm Tặc



- Lão Kiếm Tặc, lại là ngươi?

Hồ Phát trừng mắt quát lên. Lão Kiếm Tặc hí hửng cười và đáp:

- Đúng vậy. Kiếm Tặc ta lại đến chơi với ngươi đây!

Sự xuất hiện khiến tất cả xôn xao.

- Là Kiếm Tặc, đệ nhất t·rộm c·ắp của Lĩnh Nam?

- Nghe nói ngoài đao kiếm, hắn còn trộm cả áo yếm của đàn bà nữa.

- Hắn dám liều lĩnh đến đây sao?

Trong đám đông nhân sỹ, có không ít kẻ đem lòng thù ghét, nay thấy sự xuất hiện của lão thì lập tức đứng ra kể tội, trước tiên là Quách Nhị. Gã trưởng môn của Long Biên Nhất phái dù vừa ngậm ngùi rời đài vẫn hùng hồ tiến tới, lớn tiếng:

- Kiếm Tặc, tên khốn đáng c·hết? Bao lâu nay nhà ngươi trốn chui trốn lủi ở đâu, để ta đây tốn công tìm kiếm?

Trái lại, lão Kiếm Tặc rất bình thản, giọng điệu ôn tồn:

- Cái lão họ Quách kia, bé bé cái mồm chứ, thực là vô phép? Mà nhà ngươi tìm ta làm gì vậy?

Cử chỉ như thể dạy bảo của lão khiến Quách Nhị thêm giận, nổi đóa lên:

- Thứ du thủ du thực, quạ tha gà mổ, ông đây tìm ngươi để đập cho vỡ sọ ngươi ra chứ còn làm gì nữa hả. Chính ngươi đã lấy trộm Đại Long đao, binh khí gia truyền của Long Biên Nhất Phái?

Lão Kiếm Tặc cự cãi:

- Này này, ta trộm đao của các ngươi bao giờ?

- Chính ngươi đã trộm, giờ lại còn chối à?

- Thực là xằng xiên?

Hai bên đôi co. Quách Nhị dù muốn xông ngay lên võ đài, nhưng trước mặt anh hùng thiên hạ cũng cố bình tình, đem lý lẽ ra nói:

- Tháng trước, nhân lúc ta đi vắng, chính ngươi đã lẻn vào tư gia, lấy đi bảo đao. Ngoài đám vợ, còn có mấy thằng đệ tử phát hiện. Chúng nó giờ cũng đang ở đây, có thể ra đối chất, ngươi còn muốn chối hay sao?

Lão Kiếm Tặc lắc đầu tỏ vẻ thất vọng rồi chẹp miệng đáp:

- Hài. Uổng cho thứ trưởng môn ngu độn. Ngươi thử hỏi mấy tên ở đây xem, có ai vu cho người khác làm trộm rồi tự kêu đệ tử ra đối chứng không? Nói như vậy ai tin cho, có cái lý nào như vậy chứ? Đất Long Biên từ bao giờ lại có thứ anh hùng thích đơm đặt như vậy?

Rồi trỏ tay về phía đám để tử của Long Biên Nhất phái:

- Bảo ta lấy trộm, thế cái thứ đồ đệ ngươi đang mang kia là gì?

Tất cả cùng hướng mắt đến, quả nhiên trong đám đệ tử có một tên đang cầm Đại Long đao. Quách Nhị càng giận tím mặt. Đúng là lão Kiếm Tặc có lấy trộm đao của gã, rồi vứt bỏ ở sau chuồng lợn, nhưng đao hiện giờ vẫn còn thì không thể kết tội được. Xung quanh, những kẻ không hiểu chuyện bắt đầu xì xào:

- Đao vẫn còn kia mà, đâu phải trộm? Có lẽ nào là họ Quách đặt điều vu khống?

Lão Kiếm Tặc thì vẫn chưa thôi, lại châm chọc:

- Hay là họ Quách nhà ngươi bỏ quên đao ở sau chuồng lợn, thành ra mấy tên đệ tử nhặt được. Thực là thối quá đi mà.



Vừa nói, lão vừa đưa tay lên bịt mũi, nhăn mặt làm trò. Đến nước này, Quách Nhị không thể nuốt được cơn giận, hai bàn tay siết lại, muốn lao lên ăn thua đủ. Lão Kiếm Tặc trông thấy vậy thì làm bộ hốt hoảng, la làng:

- Này, này, không phải nhà ngươi muốn đấu với ta đấy chứ? Không có được đâu nhé, ngươi đã thua rồi, không thể lên đài được nữa.

Hồ Phát cũng nhận ra, liền ngăn lại:

- Quách trưởng môn, hôm nay là Kiếm hội của Mai Hoa cốc, không phải nơi giải quyết ân oán cá nhân. Xin hãy bình tĩnh.

Đúng là gã vừa thua trận, buộc phải xuống đài. Giờ vì cơn giận mà xông lên, bản thân cũng không tự tin chắc thắng, nhỡ có thua thì thật là mất mặt. Sau một hồi suy tính, Quách Nhị đành hậm hực rút lui:

- Là nể mặt Hồ công tử, tha cho ngươi lần này.

Nhưng người này vừa xuống thì người khác lại lên:

- Lão Kiếm Tặc, để ta xem ngươi còn chối tội thế nào?

Người này là thủ lĩnh của phái Kim Ngưu, tên gọi Bùi Quân. Lão Kiếm Tặc nheo mày, vỗ trán:

- Thì ra là Bùi thủ lĩnh, chuyên bán nồi đất ở bến Dừa. Chẳng hay ta có lỗi gì với ông?

Bùi Quân giọng nói oang oang:

- Năm ngoái, chính ngươi đã trộm đi bảo kiếm Ỷ Thiên của họ Bùi ta, rồi đánh gãy nó. Việc hôm đó may mắn có Khúc trưởng hộ ngang qua chứng kiến, ta có thể mời ông ấy ra đối chất. Thế nào, Khúc trưởng hộ là một trong ngũ hổ, đứng đầu võ lâm, lời nói của ông ấy có đáng tin không?

Nghe nhắc đến tên, Khúc Vĩnh Nhạc khẽ ghé hỏi cha mình:

- Cha, chuyện này là thật chứ.

Khúc Vĩnh Lâm không đáp, chỉ gật đầu xác nhận. Trên võ đài, Lão Kiếm Tặc cười xòa, nói:

- Bùi thủ lĩnh, quả là hôm đấy ta có mượn của ông một thanh kiếm, nhưng nhất định không phải là Ỷ Thiên kiếm.

Bùi Quân quát lên:

- Lão khốn kiếp, không phải Ỷ Thiên kiếm thì còn cái gì vào đây nữa? Có Khúc trưởng hộ làm chứng mà ngươi vẫn còn định lật lọng, đổi trắng thay đen sao?

Lão Kiếm Tặc vẫn từ tốn điềm nhiên:

- Bùi thủ lĩnh, hãy bình tĩnh nghe ta nói. Người Kim Ngưu của ông vẫn thường tự hào là Ỷ Thiên kiếm sắc không gì bằng, có thể chặt đứt song sắt, đâm thủng đỉnh đồng đúng không?

- Thì... đúng vậy.

- Hôm đó Kiếm Tặc ta đang chặt dở mấy gốc tre thì con dao bị gãy. Nghe nói Ỷ Thiên kiếm của nhà ông sắc bén vô song, mới mạo muội qua mượn về dùng.

- Lén lút t·rộm c·ắp mà bảo là mượn ư? – Bùi Quân đính chính.

- Nào ngờ ta mới vung tay chặt được hai cái thì thanh kiếm c·hết tiệt kia đã gãy làm đôi. Ông nói xem, cái thứ chặt gốc tre không xong thì sao có thể là Ỷ Thiên kiếm danh tiếng được chứ! Nhất định là ta đã mượn nhầm một thanh kiếm đểu rồi.

Lại hướng đến Khúc Vĩnh Lâm:



- Ông trưởng hộ, hôm đấy ông cũng thấy mà, hãy nói giúp ta mấy lời.

Khúc Vĩnh Nhạc lại ghé tai tra, hỏi:

- Cha, việc này cũng thật chứ?

Khúc Vĩnh Lâm không trả lời. Sự thực là hôm đó lão Kiếm Tặc có trộm đi Ỷ Thiên kiếm, đem ra chặt mấy gốc tre ở ngoài đê, vì vậy mà làm gãy. Vị trưởng hộ vô tình ngang qua chứng kiến. Nếu Khúc Vĩnh Lâm lên tiếng xác nhận việc lấy trộm, cũng là đồng thời xác nhận danh tiếng của bảo vật nhà họ Bùi chỉ là bịa đặt, vì vậy đành im lặng.

Lão Kiếm Tặc lại nói tiếp:

- Nếu Bùi Quân ông cứ nhất định bắt đền ta thanh kiếm ghẻ đấy, thì ráng đợi chút nữa, ta đánh thắng công tử đây, rồi lấy Bất Diệt đền cho ông, vậy coi như hòa nhé?

Lão vừa nói, vừa chỉ tay về phía Hồ Phát. Vị thiếu chủ đứng im cũng bị lôi vào, lại nghe việc đem Bất Diệt đổi cho một thanh kiếm tầm thường thì cũng rất khó chịu, chỉ muốn lao lên đánh cho gã một trận. Về phần Bùi Quân, dù rất tức giận cũng đành bất lực rút lui, miệng lẩm bẩm:

- Có lẽ nào lại như vậy?

Chứng kiến hai vị trưởng môn và thủ lĩnh phải chịu cảnh thê thảm, những kẻ khác thành ra thấy ngại, không còn muốn dây vào nữa. Màn đấu tố bỗng dưng khép lại, sự nhốn nháo qua đi, Hồ Phát trầm giọng:

- Kiễm Tặc, hôm nay là Kiếm hội, ngươi đến đây làm gì?

Lão Kiếm Tặc tỏ vẻ ngạc nhiên, đáp:

- Tranh kiếm. Đương nhiên là đến để tranh kiếm rồi?

- Tranh kiếm?

- Không được à? Chẳng phải ngươi nói ai muốn đoạt Bất Diệt đều có thể thượng đài? Này này, nói rồi là không có thay đổi đấy nhé.

- Tất nhiên. Kiếm hội là để chọn ra chủ nhân của Bất Diệt. Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, ai cũng có thể thượng đài tranh kiếm. Nhưng một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, t·rộm c·ắp hèn hạ như ngươi thì sao xứng là chủ nhân của Bất Diệt, lấy tư cách gì mà tranh kiếm với anh hùng thiên hạ.

Từng lời của Hồ Phát đều rất đanh thép. Nhân chúng võ lâm thấy chàng mắng nhiếc lão Kiếm Tặc thì thật hả hê, nhiệt liệt đồng tình:

- Nói hay lắm! Trộm cắp không có tư cách, mau xuống đài.

Đối diện với làn sóng phản đối, lão Kiếm Tặc cười nhạt và đáp:

- Hài. Ta cứ tưởng chỉ cần dùng kiếm nghệ tỉ thí là có thể tranh đoạt Bất Diệt, hóa ra còn cần phải là anh hùng. Nếu vậy, trừ Kiếm Tặc ta ra, tất cả những kẻ có mặt ở đây đều là anh hùng rồi. Ngươi là anh hùng, ngươi là anh hùng – y chỉ tay về phía đám đông dưới đài - gã họ Quách kia bắt đàn bà con gái về làm vợ bé đương nhiên là anh hùng, tay họ Bùi gian díu với vợ quan huyện cũng là anh hùng nốt, cả cái võ lâm Lĩnh Nam này đều là anh hùng. Thực là hồng phúc của đất Việt.

Lão ngưng giọng, nhìn tất thảy ánh mắt đang hằm hằm hướng về mình. Tất nhiên, trong lời giễu cợt, lão cũng đã né đám người của ngũ hổ phải, bởi ít nhiều cũng có sự kiêng nể:

- Hài. Có lý nào các anh hùng lại không dám tỉ thí với một tên t·rộm c·ắp như ta?

Đám đông bên dưới, kẻ này đùn đẩy người kia, một số lại cho mình không phải là anh hùng, nên không có nghĩa vụ phải đáp lại. Cảm thấy cứ để lão Kiếm tặc huyên náo cũng không phải chuyện hay ho gì, Hồ Nguyên bèn lên tiếng:

- Đã thượng đài rồi, tất có thể tranh kiếm. Phát, con cứ đấu với lão ta. Cao nhân kiếm khách còn nhiều, hắn chẳng thể tranh được Bất Diệt, không cần quá lo lắng.

Hồ Phát nghe theo, quay qua lão Kiếm Tặc.

- Vậy ta đấu với ngươi.

- Được, được, phải vậy mới thú chứ - lão Kiếm Tặc vui mừng.

- Lấy kiếm đi!



Lão Kiếm Tặc chỉ tay về đống kiếm trên giá, lắc đầu:

- Thứ kia á? Không, không. Đêm qua nhà ngươi đã lừa Kiếm Tặc đây dùng phải đồ giả rồi, ta không có ngu mà bị lừa một lần nữa. Mấy thứ đó, nhà ngươi cứ giữ lấy mà dùng.

Hồ Phát:

- Thượng đài tỉ kiếm mà không cần kiếm, rốt cục là có ý gì?

Lão Kiếm Tặc đáp:

- Hê. Ai bảo nhà ngươi là ta không cần kiếm. -Rồi rút ra cành trúc dài độ ba thước đang dắt sau lưng - Đây, nó đây.

Lão múa may khua khoắng như chứng minh sự hữu dụng của v·ũ k·hí trong tay mình.

- Hây, hây.

Trên dưới võ đài đều tròn mắt ngạc nhiên. Ai cũng nghĩ gã đệ nhất t·rộm c·ắp đang cố ý trêu trọc vị thiếu cốc chủ, nhưng nhìn bộ dạng thành thực, hồn nhiên của lão thì có vẻ lão rất nghiêm túc với chuyện này. Hồ Phát bực tức quát lên:

- Kiếm Tặc, đây không phải nơi cho ngươi pha trò mãi võ. Muốn biểu diễn gì thì biến đi chỗ khác.

Lão Kiếm Tặc ngây ngô đáp:

- Ơ cái thằng công tử này. Họ Hồ các ngươi mở Kiếm hội, cho người phát thông báo, nay ta đến tỉ kiếm lại bị đuổi đi là sao? Hay là ngươi sợ không đấu nổi cành trúc trong tay ta?

Những lời khích bác khiến Hồ Phát không thể bình tĩnh hơn được nữa, thầm nghĩ:

"Tên điên này. Để ta đánh bại ngươi trước anh hùng thiên hạ, xem đến lúc đó ngươi còn diễn trò được nữa không."

Rồi nói:

- Lão Kiếm Tặc, là do ngươi tự chọn, đừng bảo Hồ Phát ỷ lợi h·iếp đáp.

Lời vừa dứt, kiếm đã đâm tới. Lão Kiếm Tặc thích thú reo lên:

- Đúng, đúng, phải vậy chứ. Há há.

Rồi nghiêng người né tránh, kiếm khẽ sượt ngang tai. Hồ Phát rất nhanh đâm liền năm kiếm, khí thế ào ạt, tiếng gió rít lên vun v·út. Lão Kiếm Tặc không đỡ, lại sử dụng bộ pháp để tránh né. Chỉ thấy bóng người phiêu động, quẩn quanh bám lấy mũi kiếm. Dưới võ đài, Phúc nhận ra:

"Đúng là thủ bộ trong phá cước. Bảo sao hôm trước, tên đồ đệ của gã Quách Nhị lại cho ta là đệ tử của lão"

Không chỉ có Phúc, Thu Lệ cũng cảm thấy những bước di chuyển đó quen thuộc. Nàng đánh mắt nhìn chàng, rồi lại trông lên võ đài.

Trên võ đài, sau mấy kiếm đầu né được, lão Kiếm Tặc khoái trí hô to:

- Kiếm pháp khá lắm, không tệ, không tệ đâu.

Hồ Phát vẫn đang rất tập trung, sắc mặt nghiêm nghị:

- Ngươi chỉ né tránh, không chịu xuất chiêu là sao?

Lão Kiếm Tặc:

- Không phải vậy? Là do ngươi cầm kiếm bất lợi, nên ta chấp ngươi đánh trước mấy chiêu đó.