- Là nữ thiếu trang chủ của Hoàng gia trang, hân hạnh!
Đổi lại, Thu Lệ im lặng không đáp. Sự im lặng cùng ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến vị thiếu chủ Thanh Sơn môn củng cảm thấy kỳ lạ. Chàng tự hỏi:
"Cô gái này với ta chỉ là lần đầu gặp mặt, vậy mà trong ánh mắt dường như ẩn chứa sự bất hòa? Ta từng nghe kể cha ta năm xưa để gây dựng danh tiếng, lập môn phái, đã đánh bại Hoàng trang chủ. Cô ấy là con gái của ông ta, không lẽ là vì chuyện này."
Thấy hai người đứng nhìn nhau một hồi lâu không nói, Hồ cốc chủ liền lên tiếng:
- Lương công tử, Hoàng tiểu thư, hai người đã sẵn sàng cho cuộc tỉ thí!
Lương Nhất Công giữ phép lịch sự, không vội trả lời trước, Thu Lệ gật đầu. Hồ cốc chủ lại nói:
- Vậy thì mời hai vị nhận kiếm!
Cả hai cùng lấy kiếm. Lương Nhất Công nhìn Thu Lệ với cây kiếm trong tay, thầm nghĩ:
"Ta chưa từng đấu với đàn bà con gái, cũng không biết kiếm nghệ của cô ta đến đâu. Chỉ sợ trong lúc tỉ thí sơ suất đả thương thì thật là không phải. Giá như trận này lại đấu bằng cành liễu thì tốt".
Trong lúc còn đang mải mê với những suy nghĩ, chợt thấy một ánh kim lấp loáng soi rọi vào mắt. Rồi liền đó, một mũi kiếm đâm tới trước mặt, chớp cái đã gần trong nửa thước. Là Thu Lệ, nàng đã phát kiếm, tràn đến. Sau thoáng giật mình, Lương Nhất Công liền thoái người ra sau. Nhưng người vừa thoái thì kiếm đã truy tới. Thu Lệ lại đâm tiếp năm kiếm, đều rất nhanh và sắc bén. Lương Nhất Công nghiêm mật phòng thủ. Tuy mới chỉ là mở đầu mà chàng đã cảm thấy sự áp bức đến nghẹt thở, cơ tay như căng ra, so khi đấu với Kiếm Tặc thì tuyệt không có kém, trong đầu thầm nghĩ:
"Kiếm pháp sắc sảo quá. Cô ta là một cao thủ."
Chàng chưa vội đánh trả, trước bởi giữ phép nam nữ, sau là muốn thăm dò thực thực của đối phương. Kiếm công nhanh đến đâu, kiếm thủ cũng nhanh đến đó, kiếm phong rít lên từng chập, đan xen những tiếng thanh ngân của kim khí va vào nhau đến chói nhĩ. Thu Lệ sau một hồi bức đáp, nét mặt vẫn hết sức nghiêm cẩn, biểu cảm ra không gì hơn ngoài sự lạnh lùng. Trông nàng không có chút gì là cần phải dừng nghỉ, ngược lại, hành kiếm càng lúc càng gấp. Lương Nhất Công vẫn bĩnh tĩnh hóa giải, tuy nhiên việc chống đỡ càng lúc càng vất vả, bản thân cũng bị ép lui về phía vách đá. Chàng cảm thấy việc nhường vậy đã đủ, nếu không đánh trả e sẽ sớm bại. Nghĩ rồi liền nhảy vọt người lên không, thoát ra khỏi thế kiếm đang trùng trùng bủa vây. Nhưng Lương Nhất Công vừa vọt lên được hơn trượng, đã cảm thấy có một luồng gió rít đến sau gáy. Chàng không kịp ngoảnh lại, chỉ đoán là có đạo kiếm kình chém tới, vội lật người sang phải né tránh. Kiếm kình lướt đi, cắt vào vách đá. Tuy chỉ là một đạo kình lực, nhưng uy lực thực sự hùng hậu. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, những viên đá bị vỡ nhỏ bằng bàn tay rơi bôm bốp xuống sàn đấu. Lương Nhất Công đứng chân trên một mỏm đá, nhìn vết cắt sâu hơn tấc, dài quá ba thước, lòng không khỏi kinh động. Chỉ vậy thôi cũng đủ cho thấy nội lực của người con gái mà chàng đang đối mặt thâm sâu đến nhường nào.
"Cô ta còn chưa đến hai mươi, làm sao có được nội lực to lớn như vậy?"
Thu Lệ không cho chàng có thời gian giải đáp nghi vấn, lập tức phi thân lên, mũi kiếm trực chỉ đâm tới. Đánh trên vách đá cheo leo đã khó, lại từ dưới đánh lên là điều kiêng kỵ, nếu không phải bậc cao thủ thì sẽ tự đưa mình vào thế hạ phong. Vậy mà nàng lại lao lên không một chút ngần ngại, khiến Lương Nhất Công cũng phải bất ngờ. Chàng không muốn chiếm lợi trên cao, ra chiêu rất cầm chừng. Hai người đánh men theo vách đá. Lương Nhất Công lựa thế vung chưởng, Thu Lệ cũng đối lại một chưởng. Hai chưởng đối nhau, hai người tách ra. Lương Nhất Công đáp xuống võ đài, trong khi Thu Lệ thuận thế tọa lên đài kiếm trên đỉnh cột đá. Nàng khẽ liếc nhìn Bất Diệt. Thanh kiếm đang bày ra trước mắt, chuôi kiếm bằng đá ngọc bích tỏa ra sắc xanh huyền ảo trong cái nắng thu dịu dàng, vừa hay trùng với màu áo của nàng. Bất giác Thu Lệ cảm thấy như có sự kết nối, trống ngực nàng đập rộn ràng hơn.
Một thoáng nghỉ. Hai người tỷ kiếm, người căng thẳng, hồi hộp nhất không phải ở trên võ đài, mà lại là Phúc. Chàng rất muốn Thu Lệ dành phần thắng, nhưng cũng không muốn Lương Nhất Công phải chịu thất bại. Chàng biết rằng đối với Thu Lệ, ngoài chuyện tranh kiếm còn là những oán hận, khổ đau chất chứa, vì vậy khi tỷ thí khó tránh khỏi sự quyết liệt. Chàng chỉ hi vọng Thu Lệ không để cho mối thù năm xưa chi phối, trận tí kiếm này bằng một cách nào đó có thể dừng lại. Nếu cả hai cứ cố tranh thắng, rất dễ dẫn đến đổ máu. Chàng ngước sang nhìn cha con Phùng Trí, hai người người đang lạnh nhạt chàng mà chẳng thể nói lời nào. Trong khi vị quản gia vầng trán vã mồ hôi, toàn thân run run như đang rất lo lắng thì Phùng Tâm lại trau mày, mím chặt môi, ánh mắt đầy vẻ sục sôi. Dường như trong lòng anh bạn trẻ cũng là những thù hận thôi thúc. Chính chàng cũng đang bị sự thù hận ấy ghẻ lạnh.
Có lẽ chỉ mình Phúc muốn trận đấu này dừng lại. Từ khu thượng khách, Đoàn Xuân Huy lớn tiếng:
- Kiếm pháp tốt lắm, không hổ là con gái của Hoàng Huy Nhân. Hà hà. Lương công tử, nếu cậu còn không chịu dốc sức, e là sẽ thua đó. Ta là ta vẫn muốn được đấu kiếm với cậu, đừng làm ta thất vọng.
Lương Nhất Công nắm chặt thanh kiếm trong tay. Quả thực trước nay chàng chưa từng gặp một đối thủ nào như vậy. Một cao thủ kiếm nghệ phi phàm ẩn sau vẻ ngoài liễu yếu mỏng manh, một dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc thực khiến cho chàng phải bối rồi. Nhưng dù có thế nào chăng nữa thì nay là Kiếm Hội, trước sự chứng kiến của quần hùng Lĩnh Nam, chàng không nghĩ mĩnh sẽ để thua một người con gái. Ánh mắt chàng cũng trở lên kiên quyết hơn.
Từ trên đài đá cao, Thu Lệ đáp xuống, lập tức tràn tới. Lương Nhất Công cũng lao lên. Hai bóng người tung bay trên sàn đấu, hai kiếm ảnh chập chờn, lấp lánh. Những tiếng kim khí thanh ngân. Lạc Nhạn thập thức đấu với Bạch Hạc kiếm pháp. Một tinh kỳ hoa lệ, một khoáng đạt thanh cao. Cả hai đều khiến người xem phải mê mẩn. Hai người giao đấu, mà nhân sỹ võ lâm ngỡ như đôi tiên đồng ngọc nữ đang trong điệu vũ. Nhưng ẩn sau những nét hoa mỹ lại là sự sắc bén hung hiểm. Lạc Nhạn nhanh, Bạch Hạc cũng nhanh, Lạc Nhạn biến ảo, Bạch Hạc cũng biến ảo. Hai người cứ thế đánh với nhau cả mấy hồi. Lúc này, Lương Nhất Công cảm thấy kiếm của đối thủ càng lúc càng nhanh và nguy hiểm, thầm nghĩ:
"Cô ta càng giao đấu càng quyết liệt, kiếm ý bạo phát, dường như không màng đến bản thân. Tuy kiếm chiêu không có sát ý nhưng luôn đi rất tận, không giống việc tỉ thí thông thường, chỉ cần ta sơ sẩy là lập tức trở thành sát chiêu đoạt mạng. Xem ra trận này cô ta quyết thắng cho được."
Chàng nhìn nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sắt đá của Thu Lệ. Lương Nhất Công chỉ biết chuyện năm xưa cha mình đánh bại Hoàng trang chủ, chưa từng nghe đến việc Hoàng phu nhân vì đỡ thay chồng một quyền mà m·ất m·ạng, thành ra không hiểu được sự quyết ý của đối thủ. Chàng đã không hiểu thì đám nhân sỹ quần hùng càng không hiểu, chỉ thấy hai người giao tranh càng lúc càng quyết liệt thì lấy làm thích thú, hò reo cổ vũ. Lương Nhất Công nhẩm tính:
"Trận này càng dây dưa kéo dài, sợ rằng càng quyết liệt cực độ, rồi sẽ dẫn đến đổ máu. Tốt nhất ta nên dốc sức tốc chiến"
Vị thiếu chủ của Thanh Sơn môn liền sử ra Ngũ Nhạn Nghinh Phong, thức thứ năm trong Lạc Nhạn thập thức. Khởi phát của thức này, Lương Nhất công đánh ra bốn kiếm, chia ra bốn hướng trên dưới trái phải để công kích và dồn ép. Trong lúc đối phương còn đang phân vân không biết nên thủ trên hay dưới, đỡ trái hay phải thì kiếm thứ năm sẽ thừa cơ đánh ra, nhắm thẳng trung lộ. Đối phương đã phân phó kiếm ra bốn hướng, trung lộ trống rỗng, không lấy gì để đỡ lại. Một chiêu kiếm lấy loạn thức để che giấu thâm kiếm. Tuy có lớp lang bố trận, nhưng thực tế sử ra lại nhanh trong khoảnh khắc, kẻ địch khó lòng nhận ra sự hung hiểm. Thu Lệ vất vả đỡ lấy bốn kiếm. Đồng thời nàng cũng phát chiêu đánh trả, là Tiên nhân chỉ lộ trong Bạch Hạc kiếm pháp. Một kiếm khoáng đạt, trực diện. Thu Lệ không nhận ra sự hung hiểm tiềm tàng của kiếm thứ năm, nên đã không giữ kiếm lại để thủ cho mình. Nhưng kiếm thủ phải phân phó ra bốn hướng thì kiếm công cũng vậy, thành ra trung lộ đều trống rỗng. Hai kiếm hung hiểm cùng đến, thoáng cái đã gần trong gang tấc, đặt cả hai vào thế thành bại sinh tử. Bất cứ ai có ý muốn thu chiêu, sẽ lập tức bị trúng kiếm của đối thủ mà bại.
Tình huống đột ngột chuyển biến nghiêm trọng khiến cả quần hùng đều trợn tròn mắt. Lương Nhất Công cả kinh nhìn Thu Lệ, thấy khuôn mặt nàng không biến sắc, dường như quyết ý với kiếm đã phát ra. Nếu cả hai kiếm đi tận, hai người sẽ cùng trúng chiêu, dù ai là kẻ thắng cũng chịu thương tích trầm trọng, khó lòng trụ đài tranh kiếm tiếp được. Lương Nhất Công vội thốt lên trong đầu:
"Không được"
Một cái đảo người trên không. Một tiếng "xoẹt" xé vải. Lương Nhất Công chống tay, khụy gối, nhìn những giọt máu trên vai trái nhỏ xuống. Sau lưng chàng, Thu Lệ đứng trong tĩnh lặng, kiếm trong tay chĩa thẳng không lay động. Một tiếng hô sửng sốt từ dưới vọng lên:
- Úi cha. Là Lương công tử trúng kiếm!
Đúng. Lương Nhất Công đã trúng kiếm. Trong cái khoảnh khắc quyết định, chàng đã thu chiêu, đồng thời xoay người né tránh. Dẫu vậy, mũi kiếm vẫn kịp cắt lên vai trái của chàng. Lương Nhất Công đã thu kiếm, còn Thu Lệ thì không. Trên khuôn mặt chàng là sự kinh động thất sắc, ngược lại, Thu Lệ không mảy may có chút động tâm.
Đám đông bắt đầu bàn tán:
- Lương công tử đã trúng chiêu, vậy là thua rồi?
- Anh hùng kiếm, Người tiệm cận, kẻ kế tục của Ngũ hổ lại có thể thua một cô gái sao? Thật không thể tin nổi!
- Rốt cuộc điều gì đã xảy ra?
Những Khúc Vĩnh Lâm, Ngô Thiết, Hồ Nguyên cũng nhìn Lương Thành Nghiệp với ánh mắt ngỡ ngàng. Tất cả đều chưa tin là thiếu chủ của Thanh Sơn môn đã bại. Giữa những ồn ào xôn xao, Lương Nhất Công bình thản thi lễ, nói: