Vẫn là vẻ rắn rỏi, cương nghị. Thu Lệ dưng dưng nhìn, không xua đuổi nhưng cũng chẳng hân hoan chào đón. Hồ Phát thấy ngượng, bèn quay qua Phúc:
- Vị đây là... Thứ lỗi cho ta ban chiều chưa kịp thỉnh đến cao danh quý tính.
Phúc dù không thích thú với sự xuất hiện của Hồ Phát, vẫn miễn cưỡng trả lời:
- Ừm... cứ gọi ta là Phúc.
Anh hùng hào kiệt võ lâm luôn gắn tên tuổi của mình với địa danh, môn phái hay chức vị, đôi khi thiên hạ chỉ biết đến danh xưng mà không rõ tên họ. Vậy mà Phúc lại giới thiệu một cách ngắn ngủn, cộc lốc. Sự thật thà của chàng khiến Hồ Phát không khỏi có những nghi ngờ về địa vị.
- Anh Phúc ... là người của Hoàng gia trang?
- Không phải. Ta chỉ là đi cùng họ tới đây.
Hồ Phát khẽ mỉm cười, rồi hướng sang Thu Lệ:
- Hôm nay được chứng kiến Hoàng tiểu thư phô diễn kiếm nghệ trên võ đài, trước mặt anh hùng Lĩnh Nam, thật xứng là nữ lưu hào kiệt. Hồ Phát ta vô cùng ngưỡng mộ.
Thấy Thu Lệ vẫn im lặng, Hồ Phát lại nói:
- Tiếc là Hồ Phát ít đi lại trên chốn giang hồ, thành ra không được quen biết Hoàng tiểu thư sớm hơn, hôm nay được gặp mặt, trong lòng thấy có chút tiếc nuối.
Dẫu Thu Lệ luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng không khiến vị thiếu cốc chủ cảm thấy phiền lòng, lời nói và cử chỉ vẫn vô cùng hòa nhã. Có lẽ cũng có chút ái ngại, Thu Lệ khẽ khàng lên tiếng:
- Là do ta từ nhỏ chỉ ở trong trang gia, không có ra ngoài.
Sự đáp lời của nàng khiến Hồ Phát vô cùng mừng rỡ, ngược lại trong lòng Phúc có thoáng thất vọng. Hồ Phát cảm thấy bản thân mình với Thu Lệ có nét tương đồng, bèn nói:
- Ta trước nay hầu như chỉ ở trong cốc, tiểu thư cũng từ nhỏ chỉ ở trong trang, như vậy là hai ta đều cùng giống nhau. Có khi nào ....
Hồ Phát định nói là do duyên số, nhưng lại thấy như vậy thì có phần vội vàng, hấp tấp nên dừng lại, rồi chuyển sang chuyện khác, nói:
- Hoàng tiểu thư kiếm nghệ phi phàm. Ta thật hi vọng Kiếm hội ngày mai, tiêu thư có thể đả bại quần hùng, là chủ nhân của Bất Diệt.
Đúng lúc này, từ trên bờ có tiếng cười ngạo nghễ cất lên. Cả ba nhìn lại, thấy một vị công tử với tướng mạo anh tú mỹ miều. Người này cầm theo một cây quạt giấy trên tay, bước xuống thủy đình, nhịp bước nhẹ nhàng uyển chuyển, phong thái hết mực hào hoa. Chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, thiếu chủ của Hoan Châu thành Ngô Cương. Y khẽ cúi chào, ngắm nhìn Thu Lệ bằng ánh mắt phong lưu đa tình, rồi hướng về phía Hồ Phát, nói:
- Muốn tiểu thư Thu Lệ có được Bất Diệt, sao Hồ công tử không đoạt lấy nó, thay cho châu sa ngọc ngà dâng lên mỹ nhân. Như vậy há chẳng phải tiểu thư Thu Lệ sẽ đỡ tốn công nhọc sức hơn sao?
Hồ Phát cho rằng vị thiếu chủ của Hoan Châu thành có ý xui mình lén lấy Bất Diệt kiếm đem đi tặng, bèn giơ tay ngăn lại, thẳng thắn đáp:
- Ngô công tử, Bất Diệt tuy là của Mai Hoa cốc, nhưng nay đã đem ra làm thắng vật của Kiếm hội, ta đâu thể tùy tiện lấy nó để tặng cho Hoàng tiểu thư được. Muốn lấy được Bất Diệt chỉ có cách thượng đài, đánh bại tất cả anh hùng trong võ lâm Lĩnh Nam.
Ngô Cương hô lên:
- Vậy thì hãy thượng đài.
Rồi liền đưa cây quạt đập nhẹ hai cái lên trán như chợt nhớ ra điều gì, nhoẻn miệng cười mà nói:
- Thứ lỗi, ta quên mất, Lương công tử đã thua rồi, đâu thể lên tranh kiếm được nữa.
Rõ là y đã cố ý giễu cợt. Hồ Phát lúc này mới hiểu ra, không khỏi tức tối, nhưng vẫn cố kìm lòng, hạ giọng đáp:
- Xưa nay phân tranh tỷ thí, thắng thua là chuyện thường tình. Đâu ai có thể cho mình là hơn hết thảy anh hùng trong thiên hạ. Ngô công tử nói như vậy, xem ra rất tự tin có thể chiến thắng Kiếm Hội, đoạt lấy Bất Diệt.
Ngô Cương phe phẩy cây quạt trong tay, lại cất tiếng cười rồi ngạo mạn nói:
- Ha ha. Có thể lắm. Ngày mai, biết đâu Hồ công tử lại được chứng kiến ta dâng tặng Bất Diệt cho tiểu thư Thu Lệ đây.
Y quay qua Thu Lệ, đổi giọng:
- Tiểu thư Thu Lệ, ta rất sẵn lòng vì nàng mà tranh đoạt Bất Diệt. Chỉ có điều... nếu như vậy, có thể hai ta sẽ phải giao đấu. Ngô Cương vốn thương hoa tiếc ngọc, chỉ sợ sẽ làm xây xước một đóa phù dung.
Thu Lệ vốn đã miễn cưỡng phải tiếp chuyện với Hồ Phát, nay lại xuất hiện thêm một người nữa huyên náo thì cảm thấy rất khó chịu, nói:
- Vậy thì để ngày mai đi.
Rồi quay mặt bỏ đi. Thu Lệ đã không còn, Phúc cũng chẳng thích thú gì ở lại:
- Ta mệt rồi, về nghỉ thôi. Hai người cứ ở lại đây tranh luận nhé.
Chàng liền nhanh chóng theo chân Thu Lệ rời khỏi thủy đình, trở về dãy phòng nghỉ, bỏ lại hai người Hồ Phát, Ngô Cương ngơ ngác nhìn nhau.
Ngày thứ hai của Kiếm hội, ba hồi trống cái nổi lên, Thu Lệ hiên ngang giữa võ đài, thách thức quần hùng. Hồi trống kết thúc, một gã kiếm khách vọt lên, nói lớn.
- Đại Lý Đoàn thị, Nhật Nguyệt song giả tới tranh kiếm.
Người này vóc dáng tầm thước, mặc y phục màu tím, từ tướng mạo tới cách ăn vận đều mang dáng dấp của người Bạch ở Đại Lý. Sự xuất hiện khiến cả quần hùng cùng ồ lên, bởi không ai nghĩ Kiếm hội lại thu hút cả cao thụ lân bang ngoại quốc. Hồ Nguyên ghé qua Khúc Vĩnh Lâm, hỏi nhỏ:
- Khúc trưởng hộ, ngài có biết cái tên Nhật Nguyệt song giả?
Khúc Vĩnh Lâm trầm ngâm ít lâu, đáp:
- Ta cũng chỉ là nghe lại, bên nước Đại Lý có anh em họ Đoàn dòng vương, là đệ nhất kiếm sĩ, tìm trong Đại Lý không có đối thủ, danh xưng là Nhật Nguyệt song giả.
Hồ Nguyên suy đoán:
- Có nghĩa Đại Lý đã cử các cao thủ sang để đoạt Bất Diệt.
Khúc Vĩnh Lâm lắc đầu:
- Điều này ta cũng không rõ.
Vị cốc chủ ngẫm nghĩ thoáng qua rồi đứng dậy, hướng lên võ đài, trịnh trọng nói:
- Nhật Nguyệt song giả, xin cho hỏi có phải là quý danh của đệ nhất kiếm sĩ nước Đại Lý.
Gã kiếm khách kia nghe nhắc đến bốn từ đệ nhất kiếm sĩ thì lấy làm ngạo nghễ lắm, liền ưỡn ngực tỏ vẻ oai phong rồi nói:
- Vậy ra các người cũng biết. Đúng, Nhật Nguyệt song giả chính là kiếm sĩ đệ nhất của Đại Lý quốc, nhưng không phải danh hiệu của một người. Tự giới thiệu, ta là Đoàn Nhị, biệt hiệu là Ẩn Nguyệt kiếm giả, còn kia là huynh trưởng của ta, Đoàn Chính, có biệt hiệu là Đại Nhật Kiếm giả. Hai huynh đệ ta chính là Nhật Nguyệt song giả.
Vừa nói, gã Đoàn Nhị vừa chỉ tay về phía người đàn ông mặc y phục đỏ đang đứng ở góc đài bên tây. Người này dáng cao mà gầy, mặt vuông mắt sáng, chỏm râu dài tới ngực, khí độ vương giả quý tộc. Hồ Nguyên cốc chủ thận trọng dò hỏi:
- Mai Hoa cốc chỉ là chốn thâm sơn cô quạnh, thật không ngờ lại được tiếp đón quý khách của Đại Lý tới dự, Hồ Nguyên rất lấy làm vinh hạnh. Không biết ngoài hai vị còn có cao nhân ẩn sỹ nào của Đại Lý tới cùng nữa không?
Đoàn Nhị nhếch mép cười, đáp:
- Đệ nhất đã ở đây, há còn có kẻ nào của Đại Lý dám đến cùng tranh kiếm nữa?
Hồ Nguyên lại hỏi:
- Đường xá xa xôi, núi cao vực thẳm, hai vị vất vả đến đây thực chỉ là vì muốn có được Bất Diệt?
Đoàn Nhị chẳng ngần ngại xác nhận:
- Đúng là vậy. Bên Đại Lý ta cũng được biết Mai Hoa cốc là chốn đúc binh quý, Bất Diệt là thần khí của nhân gian. Một thứ kiếm tốt như vậy, đương nhiên đệ nhất kiếm sỹ như chúng ta phải có cho được.
Hồ Nguyên hỏi liền hai câu là muốn thăm dò, sợ người Đại Lý có m·ưu đ·ồ. Sau khi nghe gã Đoàn Nhị đáp lại, dù không hoàn toàn tin vào nhưng cũng thở phào phần nào, khẽ cười rồi nói:
- Vậy thì tốt rồi. Đây là dịp may hiếm có để mọi người có thể chiêm ngưỡng tuyệt học của Đại Lý Đoàn Thị. Ẩn Nguyệt kiếm giả, xin mời ngài hãy phô diễn kiếm nghệ của mình.
Gã Đoàn Nhị vẻ mặt tự phụ, đánh mắt nhìn Thu Lệ. Nàng từ đầu nghiêm thần không nói, cũng không mảy may chú ý tới những lời giới thiệu khoa trương. Việc này khiến gã vừa tức giận lại có chút e dè. Sau khi lựa lấy một thanh kiếm, Đoàn Nhị hằn giọng:
- Hãy nếm thử Ẩn Nguyệt Ám Độ kiếm của ta.
Gã vung kiếm, phát ra một đạo kình lực, đồng thời cả người lướt đi theo sau. Thu Lệ vừa nghiêng người né tránh thì đối phương đã ập tới, gần trong hai thước. Đoàn Nhị tức thì đi một đường kiếm hiểm, hướng từ dưới cắt lên. Nếu Thu Lệ không nhanh nhẹn nhảy ngược ra sau, hẳn đã chịu một nhát chém kéo dài từ bên hông trái qua đến vai phải. Nàng vừa thoái ra sau thì gã đã liền bám lấy. Lại một đường kiếm hung hiểm khác phát ra, lần này là một vòng cung sắc lẻm cắt ngang qua yết hầu. Thu Lệ không kịp dùng kiếm đỡ, chỉ đành tiếp tục thoái lui.
Đoàn Nhị có biệt hiệu là Ẩn Nguyệt, vốn là để miêu tả các đường kiếm giống như vầng trăng khuyết, xuất phát từ cách cầm kiếm nghịch vô cùng dị biệt của gã. Thu Lệ kinh nghiệm giao đấu ít ỏi, với cách dụng nghịch kiếm lại là lần đầu đối mặt, thành ra nhất thời chưa nghĩ ra cách ứng phó. Phúc đứng dưới võ đài quan sát, thầm lo lắng:
"Gã người Đại Lý kia kiếm pháp thật hung hiểm và kỳ dị. Chỉ sợ Thu Lệ không biết cách đánh lại"
Chàng ngó qua Phùng Trí, thấy vị quản gia cũng đang nín lặng âu lo. Không chỉ Thu Lệ hay Phúc là lạ lẫm, Đoàn Thu Nguyệt cũng lấy làm hiếu kỳ, quay qua hỏi cha mình:
- Cha, cách cầm kiếm của người này thật kỳ quái?
Đoàn Xuân Huy không lạ gì, lên tiếng giải đáp:
- Dụng kiếm kiểu này giống với cách dùng đoản kiếm, trủy thủ, thường thông dụng trong đá·m s·át thủ, thích khách. Tuy tầm đánh ngắn, nhưng rất linh hoạt trong phạm vi hẹp, đòi hỏi kẻ dụng kiểm phải vô cùng nhanh nhẹn và khéo léo. Nếu để kẻ địch áp sát được, những kẻ cầm kiếm thông thường như ta sẽ rất bất lợi.
Đoàn Thu Nguyệt cảm thấy thích thú, hào hứng:
- Thật thú vị. Con cũng muốn học nó.
Đoàn Xuân Huy cau mày không đồng ý:
- Kiếm pháp của Tản Viên ta đứng đầu thiên hạ. Con không chịu chú tâm rèn rũa, còn muốn học đòi mấy thứ lai tạp làm gì chứ.
Đoàn Thu Nguyệt ương ngạnh cãi lại:
- Con thấy cách dùng kiếm nghịch này cũng có cái hay mà. Nếu như ta càng biết nhiều chẳng phải càng tốt hơn sao? Cứ suốt ngày học mãi một bài kiếm đến phát chán ra.
Sự cứng đầu của cô con gái khiến Đoàn Xuân Huy phát bực, nói toáng lên:
- Cái đứa này, học kiếm chưa đến đâu mà chỉ giỏi lý sự. Không phải định dạy lại cả cha của ngươi nữa chứ.
Thấy hai cha con to tiếng, Khúc Vĩnh Lâm ngồi ngay trên liền ngoái lại, khẽ nhắc:
- Chú Huy khẽ thôi chứ, Thu Nguyệt nói cũng có cái lý của nó đó.
Rồi mỉm cười với đứa cháu gái:
- Lĩnh Nam ta có Lưu thủ lĩnh với bài kiếm Âm Dương Nhị Lộ, dụng kiếm thuận nghịch song hành vô cùng ảo diệu. Nếu cháu muốn tìm hiểu, hôm nào có dịp ta sẽ nhờ Lưu thủ lĩnh chỉ dạy, hi vọng ngài ấy sẵn lòng.
Trên võ đài, cuộc đấu vẫn đang tiếp diễn. Thu Lệ sử dụng thân pháp linh động cùng với kiếm trong tay cố sức phòng bị. Nhưng sau mấy lần bị bức bách thì đã tới sát mép võ đài, còn lui thêm nữa sẽ rớt, tình thế vô cùng nguy cấp. Nàng cố gắng nhớ lại những kinh nghiệm đã giao đấu trước đó, hi vọng có thể tìm ra cách ứng phó. Trong đầu nàng là những hình ảnh lúc đấu luyện cùng với Phúc, khi chàng sử dụng Vô tướng quyền và bộ pháp của Phá Cước để áp sát, khắc chế lại kiếm. Điều quan trọng nhất là phải giữ được khoảng cách được với đối thủ. Nghĩ như vậy, Thu Lệ liền bước luôn một bước ra sau, đứng chính trên mép võ đài, dùng lưới kiếm xoay tròn hộ thân. Kiếm của Đoàn Nhị đánh vào lập tức bị bật ra.
Gã kiếm sỹ đệ nhất của Đại Lý không chịu từ bỏ, lại tức thì lao tới, lần này là một kiếm chấn ngang ngực. Kiếm này không quá hung hiểm, nhưng bản thân Thu Lệ cũng đang trong thế thật khó để xoay xở. Bên trái là góc võ đài, lại có cột đá dựng đó, không thể tránh sang được. Còn như nàng tránh sang phải thì với cách cầm kiếm nghịch, Đoàn Nhị sẽ thuận thế cắt theo, hiểm nguy bộn phần. Trong đầu gã dự liệu, Thu Lệ sẽ buộc phải trực diện đỡ lấy. Lúc này, kiếm tuy không hung hiểm nhưng ẩn chứa kình lực tiềm tàng, nàng sẽ bị lực chấn ép rơi khỏi võ đài. Tuy nhiên, trái với suy nghĩ của gã, Thu Lệ đã không đỡ kiếm. Nàng hạ mình lướt về phía trước, đồng thời ngả ngược người ra sau hết sức để né tránh. Cả thân hình nàng cong vồng lên, nhẹ nhàng lướt đi như cánh hoa lướt trên mặt nước, thoắt cái đã vọt ra sau lưng gã, cách xa hơn bốn thước. Đoàn Nhị không ngờ đến, vội quay ngoắt lại. Nhưng gã vừa quay lại đã thấy một ánh kiếm loang loáng đâm tới trước mặt. Chính là Tiên Nhân Chỉ Lộ trong Bạch Hạc Kiếm Pháp. Một kiếm nhanh phản khách vi chủ. Đoàn Nhị không kịp đỡ lấy, chỉ vội thốt lên một tiếng "Á" rồi nhảy gấp ra sau. Đúng lúc này, gã cảm thấy như có khoảng trống mênh mông ngay dưới, cố duỗi thẳng chân đáp xuống mà không được. Thực là gã đã nhảy ra khỏi võ đài, cả người rớt đến "bịch" xuống đất, ngã bổ ngửa ra, miệng tru tréo thốt lên:
- Ối! Ái...
Hai tay ôm lấy thắt lưng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Cả Kiếm Hội thấy gã như vậy thì bật cười thích thú.
- À há. Đệ nhất kiếm sĩ ngã rồi! Đệ nhất kiếm sĩ ngã rồi!
Gã Đoàn Nhị ngượng ngịu đứng dậy, trước sự cười chê của đám đông chỉ biết gượng gạo chống chế:
- Cái võ đài này... sao lại có thể như vậy được chứ?
Ngay lúc này, kẻ còn lại trong Nhật Nguyệt song giả là Đoàn Chính tung mình lao lên sân khấu. Gã trừng mắt lườm người đệ vừa thất trận, rồi chuyển qua Thu Lệ, trầm giọng nói:
- Cô gái khá lắm, đã khiến cho tên đệ của ta phải tủi hổ rồi.
Hẳn là gã đã nóng mặt, khi thanh danh của Nhật Nguyệt song giả đã bị sỉ nhục bởi một cô gái trẻ non nớt. Thu Lệ chẳng màng tới. Thái độ thờ ơ của nàng khiến gã kiếm sỹ với biệt hiệu Đại Nhật kiếm giả càng cảm thấy bị khinh khi, hằn giọng:
- Để ta xem thử, nhà ngươi có bao nhiêu thực lực.
Nói rồi đưa hai tay lên vận khí. Thu Lệ liền nhắc:
- Ông còn chưa lấy kiếm.
Đoàn Chính nhoẻn miệng, nói:
- Không cần, ta đã có kiếm rồi.
Lời vừa dứt, gã vung tay, từ ngón trỏ bắn ra một đạo kiếm khí. Thu Lệ kinh ngạc, vung kiếm trong tay lên đỡ lấy.
- Vút. Coong.
Thanh kiếm sắt rung lên, Thu Lệ cảm thấy cổ tay tê dại. Đoàn Chính ngạo mạn hô lên:
- Hãy xem Đại Nhật Lục đạo kiếm khí của ta.
Lần này, hai đạo kiếm khí từ ngón trỏ và ngón út đồng thời bắn ra. Thực sự là hai đạo kiếm khí, nhanh như cắt. Thu Lệ không đỡ kịp, buộc phải lộn người lên không né tránh. Hai đạo kiếm khí lao v·út đi, trúng vào hai mặt trống bên tây, dù cách xa hơn năm trượng vẫn đánh hai tiếng "Tùng" thật lớn. Đám đông nhân sỹ nhìn hai đạo kiếm khí lướt qua ngay trên đầu, lại nghe tiếng trống ngân vang thì không khỏi kinh động, nét mặt tái xanh. Trước đây, giang hồ chỉ nghe đồn đại về thứ tuyệt học kiếm khí, nhưng có mấy kẻ được tận mắt chứng kiến. Nay gã kiếm sỹ Đại Lý đường đường chính chính phô diễn, uy lực thực không thể xem thường.
Đoàn Chính lại vung cả hai tay lên, lần này là bốn đạo kiếm khí cường hãn phát ra. Chỉ thấy kiếm khí như mưa tên trùng trùng, bao trùm và choáng ngợp. Thu Lệ gấp gáp vung kiếm hộ thân, đồng thời sử dụng bộ pháp lướt nhanh đi trên võ đài. Thân ảnh của nàng phiêu bồng mộng mị như trăng nơi đáy nước, dù giữa muôn trùng loạn kiếm cũng chẳng may may trúng chiêu. Thu Lệ tránh được, nhưng vách đá sau lưng nàng không tránh được. Những t·iếng n·ổ đanh tai vang lên, tiếng đá vỡ tanh tách, rơi đôm đốp trên mặt sàn. Gã Đoàn Nhị thấy huynh trưởng thi triển tuyệt kỹ áp đảo thì lấy làm hả hê, cười một tràng rồi lớn tiếng nói:
- Hà hà. Ranh con, đã biết thế nào là uy lực của Đại Nhật kiếm khí chưa?
Lại hô lên:
- Huynh, hãy dùng hết lục đạo, để xem nó chạy đi đâu?
Đoàn Chính đánh một hồi không trúng cũng tỏ ra sốt ruột, nghe Đoàn Nhị thúc dục thì cũng đồng tình. Gã vận công, tụ khí đan điền. Thêm một đạo kiếm từ ngón áp út phát ra, hai bàn tay, sáu đạo kiếm khí đan xen dày đặc, như thiên la địa võng chụp tới, chẳng có kẽ hở. Đoàn Chính tự tin dù có là thần tiên cũng không thể thoát ra.
Đối diện với cường chiêu, Thu Lệ khẽ nhíu mày, trên gương mặt hoa ngọc là sự tập trung cao độ. Nàng vung kiếm chặn lấy một đạo sát chước trực chỉ trước mắt, đồng thời nhanh như cắt phi thân lên vách đá. Năm t·iếng n·ổ lớn vang động, khói bụi mịt mù cuốn lên theo bước chân hành không. Trong lúc phi thân lên, một đạo kiếm khí đã sượt qua mái tóc, đánh bung dải lụa buộc. Thu Lệ đứng thân trên vách đá, dáng điệu yêu kiều như tiên nữ hạ phàm, mái tóc xanh, tà áo nhẹ bay trong gió, nét tú lệ thanh cao lại càng thêm phần khí chất. Những Hồ Phát, Ngô Cương từ dưới ngước nên, bị vẻ đẹp như của nàng làm cho mê mẩn, hồn phách ngẩn ngơ. Trong lúc này, Phúc lại tỏ ra lo lắng muôn phần:
"Nguy hiểm quá. Tay Đại Nhật Kiếm giả kia hung hãn cường hành. Thu Lệ chỉ thủ mà không công, làm sao có thể thắng?"
Trên khu thượng khách, Đoàn Thu Nguyệt cũng níu tay cha mà nói:
- Cha, kiếm khí của gã Đại Lý lợi hại quá. Hoàng tiểu thư sợ rằng sẽ thua mất thôi.
Đoàn Xuân Huy vốn bộc trực mà nay bỗng nhiên trở nên đăm chiêu, nhất mực chú tâm lên võ đài, trả lời qua quýt:
- Ờ. Để xem đã.
Với một kẻ hết mực si mê kiếm như y, đây thực sự là một dịp hiếm có để được chứng kiến một cao thủ kiếm khí tỷ thí. Không chỉ mình y, Lương Nhất Công cũng bị cuốn vào trận đấu. Vị thiếu chủ Thanh Sơn môn trầm ngâm suy xét:
"Luyện được một đạo kiếm khí đã khó, luyện đến sáu đạo kiếm khí như này thì coi như đã đạt thành tựu để đời. Kẻ luyện ắt hẳn phải có nội công cực kì hùng hậu. Gã Đại Nhật kia so với cha ta, không biết là trên hay dưới. Nhưng dù có là nội lực như của cha ta, sao có thể đánh ra như vậy được?"
Cả quần hùng im lặng, người ngạc nhiên có, kẻ nể phục có, kẻ kinh hãi cũng có. Đoàn Nhị thấy vậy thì được thể huênh hoang, cười nói ngạo mạn:
- Đại Nhật Lục Đạo kiếm khí của Đoàn Chính huynh ta bá đạo vô song, e là cả Lĩnh Nam này cũng không có ai là đối thủ. Các ngươi xem, mới một hiệp mà tóc tai đã bung xõa hết cả, sắp không chịu nổi nữa rồi. Còn không mau buông kiếm xin hàng.
Gã đứng trước mặt quần hùng Lĩnh Nam mà thao thao bấttuyệt, rõ là không xem ai ra gì. Quần hùng Lĩnh Nam cũng tức lắm, nhưng với ĐạiNhật lục đạo kiếm khí, thực cũng có năm phần nể phục. Bất chợt, tất cả cùng rộlên. Đoàn Nhị vội ngoảnh lại, những gì trông thấy khiến gã há hốc mồm, trợn mắtkinh hãi.