Mất hồi lâu Phúc mới thoát ra khỏi những trầm tư ai oán. Dẫu sao, sự việc cũng không liên quan đến bản thân chàng cũng như người của Hoàng gia trang. Sương đêm đọng ướt vai áo. Nhớ đến Thu Lệ, Phúc liền dùng khinh công, đạp trên những ngọn thông trở về. Trên đường trở về, hình ảnh về đám người ngựa vẫn hiển hiện trong đầu. Khi còn cách ngôi miếu hoang một quãng, đột nhiên Phúc nghe thấy những tiếng binh khí vang lên, tựa hồ như đang có cuộc chiến ở phía trước. Chàng tăng tốc phi tới, thấy ngay dưới chân miếu, Phùng Trí cùng Phùng Tâm đang trong vòng vây khốn, xung quanh là bảy tám tên áo đen, mặt mũi bịt kín, tay kiếm sắc loáng. Không chút chậm trễ, Phúc lao vào, tả xung hữu đột, sau mấy cước đã đánh bạt được ba bốn tên, đến bên cha con họ Phùng. Chàng thấy Phùng Tâm tay trái buông thõng, dường như đã chịu thương tích.
- Có sao không?
Phùng Tâm bặm môi, lắc lắc đầu, rõ là đang cắn răng chịu đau. Phùng Trí thấy chàng xuất hiện thì lập tức truy vấn:
- Biến mất đâu vậy, sao giờ mới thấy?
Rồi không đợi trả lời, lại nói luôn:
- Chỗ này ta lo được. Mau đi tìm Thu Lệ? Mau lên!
Phúc lo cứu nguy cho cha con họ Phùng mà chưa kịp để ý đến Thu Lệ, giờ nghe Phùng Trí thúc dục thì vội đánh mắt tìm kiếm. Ngoại trừ ba người cùng đám áo đen, không hề thấy Thu Lệ ở đâu. Chàng cuống quýt hỏi:
- Thu Lệ đâu rồi?
Phùng Trí đáp:
- Không biết. Lên miếu tìm xem.
Phúc tức thì vọt lên miếu, nháo nhác lùng sục nhưng từ trong ra ngoài, trước sau đều không có. Chàng lại vọt lên mái, rồi phi thân lên ngọn cây cao hơn năm trượng, phóng mắt ra xa. Trời mây âm u, trăng sáng nhạt nhòa, giữa bốn bề tịch mịch sương giăng, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Thu Lệ đâu. Phúc cố gắng lắng tai nghe. Từ phía cuối cánh rừng sau miếu có tiếng kiếm lanh lảnh xen lẫn tiếng truy hô vọng lại. Tin chắc Thu Lệ đang ở đó, chàng lập tức lao đến thần tốc như gió cuốn. Gần tới nơi, Phúc đã nhìn thấy mười mấy tên áo đen đang truy bắt một cô gái. Kẻ chặn trước, tên rượt sau, trên cây dưới đất đều có hệt như bầy sói dữ đang vây bắt con mồi. Còn cô gái kia địch thị là Thu Lệ. Nàng lọt thỏm giữa những bóng áo đen bủa vây, cố gắng dùng kiếm đánh trả, vừa đánh vừa thoái lui, xem chừng đã lúng thế. Phúc gấp gáp hô lên:
- Thu Lệ, ta tới đây.
Rồi xả cước, tràn vào t·ấn c·ông đám áo đen. Chàng liều lĩnh và bất chấp, chẳng màng đến kẻ địch đang có kiếm trong tay, cứ vậy vung chân đá tới.
- Chát! Chát! Chát!
Liền một cước, Phúc đá bay ba tên áo đen. Ngọn cước của Phúc như con n·ước l·ũ, giải phóng thứ khí lực hùng hậu, vừa đá trúng ba tên bên phải đã lập tức chuyển qua t·ấn c·ông bốn tên bên trái. Đám áo đen bất ngờ bị tập hậu thì có phần bất ngờ, buộc phải quay lại đối phó, phân tán sự chú ý. Nhờ có vậy, Thu Lệ được vơi bớt hiểm nguy. Nàng chống kiếm, thở gấp đầy mệt nhọc.
Nguyên đang trong lúc ngủ, Thu Lệ và cha con Phùng Trí bị đám người bí ẩn này lén xông thuốc mê. Dù Phùng Trí kịp thời phát hiện, nhưng cả ba vẫn ít nhiều trúng phải. Trong lúc giao chiến hỗn loạn, Thu Lệ bị chia tách, rồi dần dà bức bách đến nơi này.
Phúc sau một hồi loạn đả tạm thời đẩy lui được kẻ địch đằng hậu, đến bên Thu Lệ.
- Không sao chứ, có b·ị t·hương ở đâu không?
Thu Lệ không đáp, chằm chặp nhìn kẻ địch trước mặt. Phúc trông sắc mặt, lại nghe hơi thở, dù trong đêm tối vẫn nhận ra sự gắng gượng. Với tu vi võ nghệ của nàng, nếu chỉ đơn thuần là đám áo đen trước mặt vây đánh, hà tất làm khó được. Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc chàng vắng mặt! Phúc lờ mờ suy đoán, lại nhớ đến khi xưa chàng và Lương Nhất Công từng bị hạ độc thì rùng mình. Chàng quay qua đám áo đen trước mặt, quát lên:
- Các ngươi là ai, muốn gì?
Đám áo đen không đáp. Phúc nhìn bộ dạng, rồi những cây kiếm trong tay chúng. Rõ ràng đám áo đen này khác với những kẻ tụ tập ở rừng thông khi nãy. Một tên trước mặt phẩy tay, cả đám lập tức tràn đến. Phúc lao lên trước cản lại, Thu Lệ cũng lo đối phó những kẻ phía sau. Hai người như hai chốt chặn, chia cách bọn chúng. Trong khi Phúc chủ động xông lên trước, dùng cước pháp cuồng bạo của mình để trấn áp thì Thu Lệ có phần yếu thế hơn, chỉ dựa sự ảo diệu của kiếm trong tay để thủ thế. Đám áo đen đội hình chia tách, không thể phối hợp vây đánh, thành ra có phần lúng túng. Trải qua tiếp một hồi, cuộc hỗn chiến ở thé giằng co. Lúc này, trong đám áo đen đột nhiên xuất hiện một kẻ vô cùng lợi hại. Kẻ này lặng thầm xông vào cuộc chiến, liên tục đánh giữa Phúc và Thu Lệ, lúc t·ấn c·ông bên đông, lúc lại uy h·iếp bên tây, dù phải phân lực vẫn khiến cả hai vất vả chống đỡ. Phúc nhận thấy kiếm pháp của hắn cương liệt mà âm hiểm, trường chiêu đoản thức biến hóa quỷ dị. Lưỡi kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, trong đêm tối càng như được đánh ra từ hư không, thực khó để nắm bắt. Nếu không phải tấm áo choàng khác biệt với những tên còn lại, chàng còn lầm tưởng giữa hai người đang có mấy kẻ cùng t·ấn c·ông. Sự xuất hiện của hắn khiến cả hai lâm vào yếu thế.
Sau mấy chiêu bức ép Thu Lệ phải tránh sang bên, gã cao thủ ẩn bí ẩn liền dồn kiếm, chuyển qua công kích Phúc. Kiếm đến nhanh như cắt, liên hồi, trong đêm tối không thấy kiếm quang, chỉ nghe tiếng gió rít, cảm thấy có luồng kiếm khí lạnh buốt vụt đến trước mặt. Phúc không dám đỡ, đành vận hết Thủ Bộ để tránh né. Thân người chàng như cành liễu mềm mại, nhu nhuyễn luồn lách giữa làn kiếm. Nhưng võ nghệ của chàng vốn đã không bằng, lại vướng xung quanh đều có kẻ vây hãm, càng khó để xoay xở, dù Thủ Bộ có biến áo đến đâu cũng lâm vào bí bách. Sau hơn mười kiếm, chàng bị rạch một đường ngay trên ngực phải. Vết kiếm dài ba tấc, đau nhói khiến Phúc phải kêu lên.
Thu Lệ đang bận đối phó với đám áo đen lâu la, thấy Phúc bị trúng kiếm thì lập tức lao sang tiếp ứng. Nàng dồn dập t·ấn c·ông gã áo choàng bí ẩn. Kiếm của nàng lúc này đột nhiên trở lên nhanh lẹ và hung hiểm, khiến gã áo choàng phải giật mình, chú tâm chống đỡ. Cũng nhờ vậy, Phúc được giải phóng. Chàng muốn xông lên, hợp lực cùng với Thu Lệ để t·ấn c·ông gã áo choàng kia, nhưng ngặt nỗi kẻ địch có nhiều. Những tên áo đen còn lại lập tức lao đến bủa vây chàng, kiếm sắc tua tủa giăng ra như thiên la địa võng. Thế trận lại một lần nữa phân làm hai. Dưới mặt đất, Phúc lo đối phó với mười mấy tên áo đen, còn trên không trung, Thu Lệ giao tranh với gã áo choàng.
Thu Lệ hiện tại đã không còn chịu tác dụng quá nhiều của thuốc mê, cộng thêm sự xót xa khi nhìn thấy Phúc bị đả thương, thành thử kích động ý chí, kiếm chiêu đánh ra mãnh liệt vô cùng, bao nhiêu sức lực cũng đều đem dùng hết. Kiếm khí, kiếm kình ào ạt phát ra, uy thế thật khiến người khác ta kh·iếp sợ.
Gã áo choàng nhất thời không dám vọng động. Không phải thực lực hắn thu kém Thu Lệ, chỉ là vì Bạch Hạc Kiếm pháp vốn đã nổi danh thiên hạ, nay lại được Bất Diệt kiếm phát tác, uy lực không thể xem thường. Hắn thận trọng phòng bị, đấu chiêu cầm chừng, vậy mà sau một hồi, Thu Lệ vẫn chẳng thể lấn át nổi. Hai bên đánh qua lại trên những tầng cây, t·iếng n·ổ ầm ầm vang động, cành lá, thân cây đứt lìa, đổ xuống rào rào.
Cuộc đấu đang vào hồi căng thẳng thì từ đâu một mũi tiêu phóng v·út đến, nhanh như chớp:
- Á.
Thu Lệ bị mũi tiêu cắm phập vào vai phải, thốt lên. Nàng rơi xuống, loạng choạng tiếp đất, cảm thấy bả vai giật giật, đau buốt nhanh chóng lan rộng ra. Mũi tiêu không đến từ gã cao thủ trước mắt, mà do một tên áo đen từ dưới phóng lên. Hắn đã thừa lúc nàng giao đấu căng thẳng, không thể đề phòng mà ra tay. Mũi tiêu bay rất nhanh, lại trong đêm tối, ngay khi Thu Lệ vừa nghe thấy tiếng xé gió thì bả vai đã trúng đòn ám toán. Không biết có phải do mũi tiêu có độc, mà vừa đánh trúng đã khiến cánh tay nàng tê dại, việc dùng kiếm nhất thời không thể linh động. Tình thế vốn đã khó khắn giờ đây lại càng trở nên nguy cấp.
Phúc bận đối phó với đám áo đen, đột nhiên nghe tiếng Thu Lệ thốt lên. Chàng ngoảnh đầu nhìn lại, thấy nàng rơi xuống, dù không rõ sự tình vẫn vô cùng sợ hãi. Liền với đó, lại thấy gã áo choàng đang vung kiếm đánh tới thì hốt hoảng tột độ. Chàng vội bung hết cước lực, nhảy vọt lên, đạp vào vai ba tên áo đen mà lao đến ứng cứu. Cú đạp vai khiến chúng ngã dúi dụi về trước, một tên trong số đó thốt lên rõ to:
- Ối cha ơi!
Tiếng thốt không biết vì lí do gì khiến gã áo choàng giật mình ngoái lại, kiếm đánh tới tạm ngưng, nhờ vậy Phúc tranh thủ đến được bên Thu Lệ. Chàng nắm lấy tay nàng, chưa kịp hỏi gì đã cảm nhận sự run rẩy, đồng thời phát hiện bả vai phải đang có v·ết t·hương rỉ máu thì hiểu ngay vấn đề, lo lắng nghĩ:
"Hỏng rồi. Thu Lệ đã b·ị t·hương, không thể đánh tiếp được. Một mình ta làm sao đấu lại chúng bây giờ"
Phúc đánh mắt nhìn lũ áo đen sau lưng, suy tính thật nhanh. Ngay khi bọn chúng nhất loạt tràn tới, chàng liền xoay lại, cõng Thu Lệ lên lưng và nói:
- Ở yên trên ấy nhé.
Rồi xông thẳng vào kẻ địch. Chàng vung chân, đá ngã ngay hai tên đi đầu, dù phải cõng người trên lưng, cước pháp vẫn vô cùng lanh lẹ, tựa như không vướng bận gì. Đám áo đen cứ ngỡ tưởng đối phương có ý định bỏ chạy, liền tăng tốc đuổi theo. Nào ngờ đâu hai người không những không chạy, còn lao tới đánh trả khiến chúng không khỏi ngỡ ngàng, dừng khựng lại, rồi kế đó tản ra, toan có ý vây lấy. Phúc chỉ chờ có vậy thì lập tức quay đầu, cõng Thu Lệ chạy nhanh như gió cuốn. Chàng sử dụng khinh công phi băng băng giữa chốn rừng cây, tài tình như phi trên đồng cỏ trống. Trong tình thế hiểm nguy hiện tại, hai người vốn dĩ chẳng thể đánh lại đám áo đen, chỉ có thể dựa vào khinh công để trốn chạy. Phúc cũng tin với cước lực của mình, dù phải cõng thêm Thu Lệ trên lưng, kẻ địch chẳng thể nào đuổi kịp.
Nhưng khi còn đang đắc ý, liền cảm thấy từ phía sau có một đạo kiếm sắc lạnh đâm tới, tựa hồ đã đến ngay sau. Phúc giật mình kinh hãi, vội lộn nhào, xoay người trên không để né tránh. Thu Lệ cũng nhận thấy điều đó, nên ngay khi Phúc tung người xoay vòng trên không, nàng liền vung tay đánh ngược kiếm ra sau. Quả nhiên thứ tới là một thanh kiếm, và chủ nhân của nó chính là gã áo choàng. Bằng một thứ khinh công tuyệt diệu không thua kém gì Phúc, hắn đã đuổi được đến sau lưng, đâm kiếm uy h·iếp. Thu Lệ vung kiếm đỡ được, hai thanh kiếm va vào nhau, kêu một tiếng "keng" thật rõ. Chỉ là cánh tay đang tê dại, không chịu nổi dư chấn, nàng buột miệng kêu "Ối" một tiếng. Phúc nghe vậy thì ngoái đầu nhìn, thấy kiếm trong tay Thu Lệ văng ra, thốt lên:
- Bất Diệt!
Chàng muốn quay lại lấy kiếm, nhưng khổ lỗi đang bậncõng Thu Lệ trên lưng, kẻ địch thì ở phía sau, chỉ đành tiếp tục băng nhanh vềtrước để thoát đi. Đám áo đen dường như chỉ nhắm đến Bất Diệt, vì vậy sau khi cóđược kiếm cũng thôi không truy đuổi nữa. Một tên lấy ra ống tiêu dài bằng ngóntay, thổi lên thanh âm cao v·út như báo hiệu.