Sấm Động Trời Nam

Chương 47: Người Tống tìm đến



Phúc cùng Thu Lệ và cha con Phùng Trí tiếp tục hành trình. Trước đó, chàng đã định cáo biệt tất cả, nhưng sau sự việc tại ngôi miếu hoang thì tạm hoãn lại. Chàng muốn cùng mọi người về Hoàng gia trang, chỉ khi thấy Thu Lệ đã chắc chắn an toàn mới yên lòng rời đi. Dọc chặng đường dài, mỗi lần dừng chân tại hàng nước hay quán trọ, cả bốn lại nghe được những lời bàn tán về Dương gia đường và Phong Châu vận. Tin tức v·ụ t·hảm s·át đã lan rộng, gây r·úng đ·ộng võ lâm. Người các môn phái truyền tai nhau, thêu dệt đủ mọi nghi hoặc. Kẻ bảo rằng Phong Châu vận đấu đá nội bộ, chỗ lại kháo là do Ngũ hổ phái thanh trừng. Một số hay tin thì khẳng định h·ung t·hủ là người Tống, bọn chúng muốn triệt hạ võ lâm Lĩnh Nam, dọn đường cho m·ưu đ·ồ hiểm độc phía sau. Nếu quả thực như vậy thì đất Việt nguy rồi! Dù chưa rõ thực hư ra sao, nhưng sự hoang mang là điều có thể thấy rõ. Những kẻ vốn thường ngày đi lại trên chốn giang hồ, miệng hùm gan sói thì nay đều trở lên cẩn trọng, con mắt dòm trước ngó sau, lời nói cũng chừng mực, khẽ khàng hơn.

Sau hơn bốn ngày đường, mấy người đã về tới Hoàng gia trang. Hoàng lão phu nhân hay tin, ra đón từ cổng. Nghe Phùng Trí thuật lại việc Thu Lệ tung hoành ở Kiếm hội, đả bại vô số cao thủ để đoạt Bất Diệt, chỉ không may bị k·ẻ g·ian c·ướp mất, lão phu nhân mừng vui mà nói:

- Quan trọng là cháu gái ta lành lặn trở về, thế là được rồi. Kiếm mất cũng không sao. Đường xa vất vả, đội ơn trên đã che trở. Hôm nay là ngày rằm, có mâm cơm thắp hương, già này còn đang sợ không có người ăn cùng. Cái Thảo, cái Lan, thằng Nghĩa là nhớ mọi người lắm đấy, cứ nhắc suốt thôi.

Phùng Trí vâng lệnh, cho Phùng Tâm xuống bếp chuẩn bị. Trong lúc mọi người thong thả ngồi nghỉ tại phòng khách thì một gia nhân hớt hải chạy vào bẩm báo, giọng nói ấp úng:

- Bẩm... bẩm lão phu nhân, bẩm tiểu thư, ngoài cổng có ... có ...đám người tìm đến.