Đúng lúc đó, từ đâu, một chum rượu bay tới, trúng thẳng mặt Kiều Công Mãnh, kêu đến "xoảng" một tiếng. Gã đại vương kêu lên đầy đau đớn, máu từ khóe mắt và mũi chảy ròng ròng. Đưa tay lau vội khuôn mặt, gã đánh mắt tìm kiếm, tức tối gào rú lên:
- Mẹ kiếp. Là thằng nào. Mau ra đây.
Rõ ràng cả đám Thanh Sơn môn đang bị quây lại ngoài kia, chủ nhân của chúng thì nằm gục bất động, vậy ai có thể ra tay ngăn cản đường đao đoạt mạng khi nãy.
Từ góc quán, một bóng người vọt đến, thình lình đứng trước mặt Kiều Công Mãnh. Người đến chính là lão già tóc bạc, say rượu nằm dài trên chiếc trõng tre từ sáng. Đúng là không ai để ý đến lão. Ngay bây giờ, mặt lão vẫn còn đỏ phừng phừng, người nồng nặc mùi rượu. Kiều Công Mãnh thấy người đến, nghi ngại là cao thủ nên dù đang vô cùng tức tối nhưng vẫn tỏ ra thận trọng, nói:
- Lão già đáng c·hết, là lão cản ta.
Lão già tóc bạc không đáp, lẳng lặng cúi xuống túm áo Phúc, rồi xốc ngược chàng lên vai. Điệu bộ lão loạng choạng, ngật ngưỡng, xem ra vẫn chưa hết cơn say. Kiều Công Mãnh lại hỏi:
- Khốn kiếp. Lão định mang hắn đi đâu?
Lão vẫn không đáp, lừng khừng bước ra. Đến lúc này thì Kiều Công Mãnh nhịn không nổi, trong đầu nghĩ:
"Thằng già chó c·hết. Dù hắn có là cao thủ thì cũng đang say ngật ngưỡng, đi đứng còn không vững, lại thêm đang mang vác người trên vai. Nếu ta từ sau một đao chém tới, hắn chẳng thể né được"
Nghĩ là làm. Kiều Công Mãnh lập tức vung đao, từ sau chém tới. Lão già tóc bạc không hề có phản ứng, chỉ lẳng lặng bước đi. Nhưng kì lạ thay, một bước đi với điệu bộ lừ đừ của kẻ say rượu ấy lại khiến người khác có cảm giác bằng hai ba bước của người thường. Chớp mắt đã thấy lão cách về trước ba thước, tránh được một đao lấy mạng. Kiều Công Mãnh thì không cho là lão già đã chủ động, đồ rằng do lão say quá rồi, đi không vững, loạng choạng đổ về trước mà may mắn né được. Như thế thì chẳng có may mắn lần thứ hai. Nghĩ rồi gã lại vung đao đâm tới, miệng hét lên:
- Lão già chó c·hết, đi chôn đi.
Lời vừa dứt thì đao đã đâm tới. Lần này thì khác. Khi đao còn cách hai tấc, lão già nhanh như cắt tung mình lên không né tránh. Liền với đó, thân người cuộn ngược ra sau, chân quét một cung tròn khoáng đạt bổ thẳng xuống đầu Kiều Công Mãnh. Cước này tựa như đao chém. Kiều Công Mãnh cả thân mình đồ sộ đang lao về trước, không tránh được, bị trúng cước này thì ngã dúi dụi, cắm mặt xuống đất.
Sự việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mà gã đại vương đã nằm phủ phục dưới chân lão già tóc bạc. Đám phỉ còn lại đứng nhìn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả cùng hồi hộp chờ đợi. Nhưng sau một hồi vẫn không thấy Kiều Công Mãnh có động tĩnh gì, tuyệt nhiên bất động.
Lão già tóc bạc thì dường như chẳng bận tâm đến kẻ đang nằm dưới đó. Xốc lại Phúc cho ngay ngắn trên vai, lão sử dụng khinh công lướt đi. Chỉ sau ba cái đạp chân, lão đã mang Phúc đi xa hơn hai mươi trượng, khuất hẳn vào đám lau sậy, không còn thấy nữa.
Lúc này, một vài tên phỉ mới can đảm tiến tới gần xem thì giật mình thảng thốt. Kiều Công Mãnh nằm úp mặt trên vũng máu, con mắt trợn trừng, dường như đ·ã c·hết từ bao giờ. Cả đám thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, nháo nhào cả lên. Ngay lúc này, từ xa có vó ngựa phi tới, kèm theo tiếng hô hào:
- Anh em, xông lên.
Năm người lao tới, đao gươm vung ra, càn vào giữa đám phỉ đang hoảng loạn, mặc sức chém g·iết. Rồi tất cả nhanh chóng tụ họp với người của Thanh Sơn môn. Quân tiếp viện tới không ai khác chính là Lai Đông và các môn hạ đã được Lương Nhất Công cử lên trước thám thính. Năm người sau khi đến bến Thượng, thấy có ngựa bỏ lại ở bên kia sông, kèm theo quân Khăn Đen canh giữ thì đoán rằng bọn chúng qua sông để mai phục, liền vội vã lao về ứng cứu. Đám Khăn Đen đang lúc này như rắn mất đầu, lại thấy đối phương có quân tiếp viện thì thành ra vỡ trận. Không ai bảo ai, đồng loạt chạy toán loạn, lẩn trốn hết cả vào trong đám lau sậy.
Lai Đông đến bên Lương Nhất Công. Nhìn thấy công tử của mình b·ất t·ỉnh nhân sự, sắc mặt nhợt nhạt, miệng thì thổ huyết, y vội vã lay người và gọi:
- Công tử, tỉnh lại đi. Công tử.
Rồi quay qua hỏi các môn hạ khác:
- Các anh em, đã xảy ra chuyện gì. Sao công tử lại ra nông nỗi này.
Một người đáp:
- Người của ta vào quán dừng chân, bị phục kích, hạ độc trong rượu và nước uống. Công tử vì muốn mở đường thoát cho mọi người mà vận dụng chân khí, bị c·hất đ·ộc phát tác thành ra thế này. Kẻ ra tay là một mụ đàn bà, ả nói độc này là Sinh tử dược, không có thuốc giải.
Nghe vậy, Lai Đông không chút chậm trễ dựng Lương Nhất Công dậy, áp chưởng vào lưng, muốn dùng chân khí của mình để ép c·hất đ·ộc ra. Nhưng khi vừa truyền chân khí sang, y liền thấy có một luồng độc khí từ Lương Nhất Công truyền ngược lại. Với kinh nghiệm của mình, Lai Đông nhận ra ngay sự bất thường đó, vội vã thu tay về, rồi vận khí ép độc tố nơi cánh tay ra.
Y nghĩ:
"Không thể dùng chân khí để giúp công tử trục độc được. Loại độc này thật là âm hiểm. Nếu ta cứ cố chấp, sợ rằng n·gười c·hết trước sẽ là ta. Công tử đã bôn ba giang hồ nhiều năm, thêm vào đó là nội công thâm hậu, vậy mà vẫn bị độc tính của nó hạ gục thì kẻ tầm thường như ta có thể làm gì bây giờ. E rằng chỉ có sư phụ mới có thể cứu được. Nếu không nhanh sợ không kịp mất"
Rồi quay qua nói với các môn hạ khác:
- Công tử bị trúng độc nặng, nguy hiểm đến tính mạng, sợ rằng chỉ có sư phụ mới biết cách cứu chữa. Tình hình cấp bách, ta sẽ đưa công tử về trước. Các anh em còn lại bố trí đưa nốt những người đang bị trúng độc về Thanh Sơn môn.
Nói xong, Lai Đông leo lên ngựa, cột chặt Lương Nhất Công sau lưng, cùng hai môn hạ nữa cấp tốc lên đường, hướng thẳng về Thanh Sơn môn.
Ba ngày sau, tại võ đường Thanh Sơn môn.
Hơn năm mươi đệ tử đang chú tâm luyện võ. Trên tiền sảnh, một người đàn ông cao lớn, tướng mạo lẫm liệt, thần thái uy nghiêm đang trầm tĩnh quan sát. Người này chính là Lương Thành Nghiệp, trưởng môn của Thanh Sơn môn.
Từ cổng, một thanh niên gấp gáp chạy vào, cùng với tiếng hô hoán kéo dài:
- Sư phụ, có chuyện rồi. Sư phụ, có chuyện rồi.
Tiếng hô hoán đánh động cả võ đường, khiến đám đệ tử đang luyện võ phải dừng lại nghe ngóng. Cậu thanh niên dừng lại trước Lương Thành Nghiệp, không chào không gì, hớt hải nói:
- Sư phụ, có .. có ... chuyện rồi. Công tử ... cậu Công... b·ị t·hương nặng, vừa được đưa về ngoài kia.
Lời chưa nói xong thì từ sau dồn dập tiếng bước chân, chính là Lai Đông đang bế Lương Nhất Công trên tay, cùng với các các môn hạ khác tiến vào. Lai Đông vội vã nói:
- Thưa sư phụ, công tử bị trúng độc, nguy đến tính mạng.
Lương Thành Nghiệp nhanh chóng đỡ lấy người con, hỏi:
- Có chuyện gì vậy. Hãy mau nói cho ta biết.
Vừa nói, y vừa kiểm tra hơi thở, rồi mạch đập của Lương Nhất Công. Lương Nhất Công lúc này đã rơi vào hôn mê sâu, hơi thở yếu, nét mặt tái nhợt, những đường mạch máu có màu đen nổi rõ. Lai Đông báo cáo:
- Bẩm sư phụ, chúng đệ tử bị đám Khăn Đen phục kích, hạ độc. Độc bị trúng là Sinh Tử dược. Đệ tử đã thử dùng nội công của mình để ép c·hất đ·ộc ra nhưng liền bị độc khí xâm nhiễm, không thể cứu giúp công tử được.
Nghe đến ba chữ Sinh Tử dược, Lương Thanh Nghiệp khẽ nhíu mày, rồi hỏi:
- Kẻ hạ độc là ai? Lũ giặc cỏ Khăn Đen không thể biết dùng thứ độc này được.
- Một mụ đàn bà vô cùng xấu xí. Mụ ta luôn mồm nói là sư phụ đã hại c·hết chồng của mụ, vì vậy nên ra tay để trả thù.
Một đệ tử khác trả lời. Lương Thành Nghiệp chưa thể hình dùng ra là ai, lại hỏi:
- Còn những người khác đâu?
Lai Đông đáp:
- Sẽ về sau. Hơn một nửa anh em cũng bị trúng độc. Công tử vì mở đường thoát thân cho các anh em mà gắng gượng sử dụng chân khí, độc tố phát tác nguy đến tính mạng nên đệ tử cấp tốc đưa về trước.
Lúc này có hai người phụ nữ, là mẹ và em gái chạy tới, xà xuống bên Lương Nhất Công. Thấy chàng nằm im bất động, thần sắc yếu ớt, người mẹ tên Phạm Thu Hà không khỏi lo lắng, trong lòng kích động, bật khóc:
- Công... Công... con bị sao vậy, con có nghe thấy mẹ gọi không.
Rồi quay qua Lương Thành Nghiệp:
- Mình, con bị làm sao vậy. Mình hãy mau cứu nó đi.
Cô em gái tên Lương Diệu Linh thấy mẹ bật khóc thì cũng không khỏi bi lụy, níu tay cha mà khóc:
- Cha. Cha phải cứu anh Công. Cha phải cứu anh Công.
Giữa những tiếng khóc nghe đến nao lòng, Lương Thành Nghiệp trầm ngâm suy tính. Vị môn chủ quay qua nói vơi Lai Đông:
- Hãy bố trí người ngựa, ta cần đi một chuyến. Trong những ngày tới, con thay ta quan xuyến công việc tại Thanh Sơn môn. Cần phải nâng cao phòng bị, tăng cường tuần gác, kiểm soát mọi thứ ra vào, đề phòng kẻ địch thừa cơ hành sự. Hãy chuẩn bị giường chiếu, thuốc men, chăm sóc những anh em còn lại trở về.
Rồi vỗ về động viên, căn dặn vợ:
- Mình, Công nó luôn mạnh mẽ, không phải mới lần đầu trải qua hiểm cảnh. Con nó sẽ không sao đâu. Mấy ngày tới ta không có ở nhà, mình nên hạn chế ra ngoài. Nếu phải đi đâu, hãy bảo Lai Đông đi cùng.
Dứt lời, Lương Thành Nghiệp bế Lương Nhất Công đứng dậy. Phạm Thu Hà thấy vậy thì sụt sùi hỏi:
- Mình, mình đưa con đi đâu vậy. Sao không để con ở nhà thuốc thang, cứu chữa.
Lương Thành Nghiệp nhìn vợ, trầm giọng đáp:
- Con bị trúng kì độc, độc tính âm hiểm khó lường. Ta dù có võ công cao nhưng e là không giúp ích được gì. Ta biết một người, chỉ có ông ta mới có hi vọng giải được độc, nên sẽ đưa Công đến đó. Sự việc gấp gáp, không thể chần chừ. Hai mẹ con nàng ở nhà đợi ta.
Nói xong, lập tức lên đường.
Tối hôm đó, tại khu rừng hẻo lánh, cách Thanh Sơn môn năm mươi dặm về hướng bắc. Lương Thành Nghiệp bế Lương Nhất Công trên tay, đi tới căn nhà tranh. Dừng lại trước cổng, Lương Thành Nghiệp lớn tiếng nói vọng vào, âm giọng có phần cung kính:
- Dược Tiên lão sư, Lương Thành Nghiệp đêm hôm đường đột tìm tới, bởi có việc cấp bách, kính mong lão dược sư ra tay cứu giúp.
Từ trong căn nhà tranh, một cậu nhóc tuổi tầm lên tám, lên mười bước ra. Việc đầu tiên cậu nhóc làm là quay qua quát con chó vẫn đang sủa liên hồi:
- Bảo –tên con chó– không sủa nữa. Đây là khách của ông.
Con chó im bặt, không sủa nữa. Cậu nhóc tiến tới mở cổng, cúi đầu lễ phép chào:
- Ông cháu có lời, mời Lương trưởng môn vào trong.
Lương Thành Nghiệp theo cậu nhóc đi vào, các đệ tử đứng ngoài canh gác. Trong căn nhà nhỏ, lão dược sư đang ngồi thưởng trà bên ánh đèn dầu heo hắt. Lão trông độ ngoài bẩy mươi, gương mặt hiền từ phúc hậu, râu tóc đã trắng cả như cước nhưng da dẻ nom vẫn hồng hào tươi tắn. Thấy Lương Thành Nghiệp bế con bước vào, lão nhẹ giọng nói:
- Lương trưởng môn, đã lâu không gặp. Đêm khuya canh vắng ngài tìm tới, ắt là chuyện không tầm thường.
Rồi nhìn xuống Lương Nhất Công. Không để lão hỏi tiếp, Lương Thanh Nghiệp chủ động nêu rõ thực tình:
- Lão dược sư, đây là Lương Nhất Công, con trai ta. Nó bị kẻ khác hạ độc, đã nguy đến tính mạng. Ta chỉ là kẻ võ biền, không dám tùy tiện, đành vội mang con đến đây, kính nhờ lão dược sư ra tay cứu giúp.
Lão dược sư đưa tay kiểm tra đồng tử và kinh mạch của Lương Nhất Công, rồi nói:
- Một thân công phu tuyệt luân như Lương trưởng môn, lại từng trải trên giang hồ bao nhiêu năm, mà cũng không có cách hóa giải, đủ thấy loại độc này là kì độc. Lương trưởng môn, ngài có biết kẻ dùng độc là ai, độc được dùng là độc gì không?
Lương Thành Nghiệp đáp:
- Ta được đệ tử báo lại, kẻ dùng độc là một người đàn bà, cũng không rõ lai lịch, thân thế, còn độc được dùng là Sinh tử dược.
- Sinh tử dược?
Lão dược sư nhấn giọng, nét mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Rồi lão cẩn thận kiểm tra lại kinh mạch của Lương Nhất Công, trước khi ra dấu cho Lương Thành Nghiệp đặt chàng lên chiếc giường ở ngay đó. Sau khi dùng kim châm phong tỏa tám huyệt đạo chính, ngăn c·hất đ·ộc tạm thời không phát tác, lão dược sư quay trở lại câu chuyện khi nãy:
- Lương trưởng môn, ngài chắc đã biết đến Sinh tử dược?
- Ta có nghe qua, nhưng chỉ là những lời đồn đại, chưa từng chứng thực thứ độc ấy. Chỉ biết nó là một loại kì độc, vô cùng nguy hiểm?
- Đúng vậy, nó là thứ độc vô cùng âm hiểm do Vạn Độc Vương tạo ra, và chỉ có hắn mới có nó.
- Vạn độc vương, chẳng phải hắn đã tuyệt tích bao năm nay rồi?
- Chính vì hắn đã tuyệt tích một thời gian dài, ai cũng cho rằng hắn đ·ã c·hết, giang hồ cũng vì thế mà quên mất hắn. Vậy mà giờ đây Sinh tử dược tái xuất, thực khiến người ta phải lo sợ. Lương trưởng môn, không biết Thanh Sơn môn của ngài có thù oán gì Vạn độc vương, để hắn phải ra tay hạ độc.
Lương Thành Nghiệp cố nhớ lại, rồi lắc đầu đáp:
- Không có. Trước nay ta chưa từng chạm mặt hắn, mọi việc trong môn phái đều căn dặn chúng đệ tử hành sự cẩn thận, nên không có chuyện gây thù chuốc oán với hắn. Lão dược sư, ngài được mệnh danh là Dược Tiên, có thể chữa trị bách bệnh, giải trừ vạn độc. Nếu đã biết là Sinh tử dược, ắt là ngài đã có cách cứu chữa.
Lão dược sư khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng và đáp:
- Sợ rằng sẽ làm Lương trưởng môn phải thất vọng. Sinh tử dược tuy không phải kịch độc, tức thời lấy mạng, nhưng nó sẽ h·ành h·ạ, khiến người trúng phải từ từ c·hết trong đau đớn, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm, sáu ngày. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Giống như tính cách gian tà, cổ quái của Vạn Độc Vương, Sinh tử dược khiến cho thiên hạ phải kh·iếp sợ là bởi nếu ai đó có ý định dùng chân khí để giúp người khác trục độc, độc khí sẽ lập tức xâm nhiễm vào người đó. Tuy rằng người trúng độc được cứu nhưng kẻ cứu giúp kia sẽ vì độc khí xâm nhiễm mà m·ất m·ạng. Nó đặt con người ta vào lựa chọn giữa sinh và tử, quyền quyết định ai sống ai c·hết nằm chính trong tay những n·ạn n·hân khốn khổ. Còn Vạn Độc Vương thì ung dung, khoái chí cười nhạo. Cũng chính vì điều này mà độc này có tên là Sinh tử dược.
Ngưng một nhịp, lão nói tiếp:
- Trước đây lão đã từng một lần cố gắng cứu chữa người bị hạ Sinh tử dược, nhưng hiểu biết của lão nông cạn, học nghệ còn sơ sài nên việc cứu chữa không thành, đã khiến người đó phải m·ất m·ạng.
Nghe những lời như vậy, Lương Thành Nghiệp tỏ ra buồn bã, bi quan. Trên đời này, đến cả Dược tiên cũng không cứu nổi thì còn thần thánh phương nào để mà cầu cạnh được nữa. Dù vậy, y vẫn một lòng trông cậy, nói:
- Dược tiên lão sư. Nếu quả thực lão không thể cứu giúp cho con ta, thì trên đời này e là cũng không ai có thể cứu được. Việc đã đến nước này, tất thảy xin trông cậy vào lão.
Nói rồi Lương Thành Nghiệp chắp tay, cung kính hành lễ. Lão dược sư vội dang tay đỡ lấy, đáp:
- Lương trưởng môn, ngài không cần phải làm như vậy. Trước nay lão luôn kính trọng sự nhân nghĩa, đức độ của ngài, việc ngài nhờ cậy lão đâu có nỡ từ chối. Chỉ là việc này hệ trọng, liên quan tới sinh mệnh, phương cách còn chưa sáng tỏ, Lương công tử lại là người kế tục sau này của Thanh Sơn môn, không thể có sơ suất.
Nghe vậy, Lương Thành Nghiệp đoán rằng lão Dược Tiên đã có dự liệu phương thức giải độc trong đầu, chỉ là chưa được thực nghiệm nên với chỗ thâm tình thành ra dè dặt, do dự không dám quyết. Vị trưởng môn liền cung kính nói:
- Dược Tiên lão sư, được lão ra tay cứu giúp đã là phúc phận của con ta. Nếu con ta số đã tận, phải chuyện không may thì cũng là do Sinh Tử dược hại nó, lão không phải nặng lòng. Dược tiên lão sư, mọi việc xin phó thác.
Lời nói quyết đoán như đã giải đi mối bận tậm trong lòng, lão dược sư đáp:
- Nếu Lương trưởng môn đã tin tưởng phó thác, lão đâyxin dốc hết tâm sức để giúp Lương công tử giải trừ Sinh Tử dược.