Sấm Động Trời Nam

Chương 97: Hậu đãi



Chương 97: Hậu đãi

Lẽ thường vẫn hay đùa dai, cái cơ sự oái oăm nào đã chịu dừng lại. Hôm nay cửa hàng tạm nghỉ, Phúc vì thế cũng không cần phải đến. Ngày thường, chàng chẳng thích thú gì cái công việc ở đó, nhưng hôm nay thì khác. Chàng cần phải làm việc. Chàng cần phải đến cửa hàng, hay bất kì một nơi nào đó, cốt để không phải chạm mặt Lan Thanh. Khốn thay, ông trời cứ thích trêu ngươi, hay chăng, ghét của nào trời trao của ấy.

Đầu giờ chiều, Lan Thanh tìm đến gõ cửa. Nàng muốn chàng đưa đến thăm mấy đứa nhỏ cùng ông cụ già ốm yếu ở bên kia đồng hoang. Trước giờ, nàng nào có biết đến sự tồn tại của mấy con người đó chứ. Đây rõ là chủ ý của lão Phú Kiệm. Phúc muốn từ chối, tìm cách dối quanh mà nghe thực vụng về. Hơn hết cả, chàng là người đã tìm kiếm sự giúp đỡ cho bọn họ, nên chuyến này chẳng thể thoái thác.

Một bị gạo đầy, một ít muối và mấy bộ quần áo mới. Từng này với mấy con người khốn cùng trong túp lều nhỏ bé, quả là một món quà lớn. Không nhờ sự trọng vọng của lão Phú Kiệm dành cho Phúc, có lẽ, bọn họ sẽ chẳng bao giờ dám mơ ước.

Nghĩ về cảnh mấy ông cháu có cơm ăn, áo mặc, dù chỉ là bữa một bữa hai, lòng Phúc lâng lâng. Nhưng niềm vui chẳng được dài lâu, chàng nhanh chóng bị kéo về với thực tại. Đi bên chàng là Lan Thanh, người con gái mà vừa mới buổi đêm, chàng còn làm những hành động đốn mạt. Chí ít là chàng nghĩ vậy. Những mặc cảm tội lỗi, ăn năn cắn rứt nào dễ nguôi ngoai.

Lan Thanh đi bên Phúc, chẳng nói chẳng rằng. Dù cho chàng đã cố gắng mở lời, nàng vẫn một mực im lặng. Hai người đi với nhau mà như hai kẻ xa lạ. Có đôi lúc, Phúc thấy Lan Thanh len lén nhìn mình. Thường xuyên hơn, nàng kiêu kỳ, thờ ơ và lạnh nhạt. Chàng giả vờ vấp ngã, kêu la đau đớn để chờ xem phản ứng. Nhưng nàng chẳng may may đoái hoài tới. Thoáng trong đầu, Phúc tự hỏi, liệu Lan Thanh có đang coi chàng như kẻ tôi tớ, phận hầu hạ thấp kém. Chẳng có lẽ nào lại như vậy, ít nhất là với tất cả những gì đã xảy ra. Chỉ lạ một điều, dù có vẻ rất hờn trách, nàng không mắng chửi lấy nửa lời.

Mọi việc xong xuôi, Phúc tìm ra bến nước. Lan Thanh cũng theo chân chàng. Càng đi bên nhau lâu, nàng ta càng biểu lộ sự bực bội. Sắc mặt hằm hằm, cái miệng xinh xắn mím chặt lại như hậm hực, hai tay thì liên tục bứt lá vặt hoa suốt dọc đường. Rõ là đá thúng đụng lia mà. Phúc không quá ngạc nhiên. Sự việc đêm qua, dù chân tướng như thế nào, Lan Thanh cũng đều có lí do để thù ghét chàng. Phúc chỉ không hiểu, nếu đã thù ghét như vậy, tại sao nàng ta lại cứ theo mình như hình với bóng. Chột dạ, chàng nghĩ đến chuyện bản thân đang bị giá·m s·át. Lại một nỗi lo lắng ập đến. Đủ thứ suy nghĩ rối rắm đan xen trong tâm tưởng, khiến cái đầu chàng như muốn vỡ ra.

Tạm gạt bỏ tất cả, Phúc tìm đến với gã phu ở bến hạ. Lan Thanh đến đây thì không theo chàng nữa. Có lẽ nàng ta đã an tâm về việc có thể quán xuyến chàng trong tầm mắt, vì vậy ngồi lại trên lán trại, uống cho mình bát nước. Gã phu vừa gặp Phúc đã hiếu kỳ hỏi:

- Thế nào, kể đi. Lão Phú Kiệm đãi thế nào? Có hậu lắm không?

Phúc liền kể cho gã về cuộc sống mấy ngày qua. Chàng được cho ăn uống rượu thịt no say, được bố trí công việc nhàn hạ ở cửa hàng. Mọi thứ rất hậu đãi, chẳng thể chê trách được gì. Gã phu kia nghe xong thì xuýt xoa, lại lắc đầu nguây nguẩy như không tin, nói:

- Có lí nào lại thế. Lão Phú này trước nay tiếng là ki kiệt, đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành mà. Không lẽ đúng là lão ta rất trọng vọng đằng ấy thật.

Phúc không đáp, lại suy nghĩ:

“Lời lão nói không sai. Chẳng biết vì gì, nhưng đúng là ông chủ Phú đối đãi với ta rất tốt. Ta đã ở đấy được gần tuần, vậy mà không ngày nào không có rượu thịt, không ngày nào không được tiếp đón cả. Mọi sự so với ngày đầu chẳng hề suy giảm.”

Trong lúc đó, gã phu lại để ý lên khu lán trại bên trên, liền huých tay chàng, huýt sáo hỏi:

- Được cả nàng ta tháp tùng à? Thích nhỉ.



Phúc ngoái lại nhìn Lan Thanh. Cơn đau đầu của chàng vẫn ngồi trên đó, dõi mắt trông xuống. Làm sao chàng có thể kể cho gã phu đây biết cái cơ sự khốn khổ đang đeo đuổi theo chàng chứ. Chàng tặc lưỡi, nửa đùa:

- Đang trông chừng đấy, chắc sợ ta trốn mất.

Gã phu bật cười, nói:

- Phúc lớn nhỉ, chắc ông bà ông vải khoản đãi rồi. Trai vùng này ối thằng thèm muốn, chỉ mong cưới nàng ta làm vợ mà có được đâu. Nếu mà được ngủ với ả một tối, dù có bị vật c·hết luôn tớ cũng chịu ha.

Gã vỗ đùi “đạch” một cái, rồi lại đưa tay chùi mép, như thể lau đi những dớt dãi thèm thuồng. Trông cái điệu bộ dâm tiện đến phát tởm của gã, Phúc chỉ muốn đấm một phát. Chàng lại ước như gã có thể thế chỗ của mình, là kẻ ôm ấp Lan Thanh đêm qua thì chàng nhẹ nhõm biết bao. Gã phu nheo mày trầm tư, rồi thắc mắc:

- Cái nhà này kể cũng lạ. Từ cha đến con, tự dưng lôi một tay ất ơ về cung phụng. Rõ là sướng quá hóa rồ. Mà đằng ấy thì có cái gì nhỉ? Kể thì cũng có khỏe mạnh đấy.

Gã giễu cợt cha con lão Phú Kiệm, mà có khác nào đang bỉ bôi Phúc cơ chứ. Quả thực, chẳng ai tin một kẻ tướng tá ăn mày như chàng, lại được ông chủ quyền uy của cái phường Chiếu này trọng vọng cả. Đến Phúc cũng vẫn thường tự hỏi như vậy. Ngay lúc này, Lan Thanh từ trên bước xuống, ánh mắt có phần nghiêm nghị. Nàng quát lên:

- Muộn rồi, hai người còn định ngồi đó đến bao giờ nữa?

Lời nói chứa đầy uy lực. Dáng điệu của Lan Thanh thực giống một cô vợ tội nghiệp đang mòn mỏi gọi đấng phu quân ham chơi về nhà. Gã phu kia có lẽ vì sợ, liền phủi đít đứng dậy. Trước lúc rời đi, gã không quên hất hàm, nháy mắt với Phúc đầy hí hửng. Phúc thì chẳng muốn đi cùng với Lan Thanh, nhưng cũng không có lí do gì để lấn lá ở lại. Trời đã xế tàn, lác đác tiếng chim chiều gọi nhau về tổ.

Một ngày dài bí bách qua đi, kết thúc bằng bữa nhậu tối. Nay lão Phú Kiệm kiếm được con cá chép cỡ bự, vừa mới đánh bắt từ sông lên, liền cho làm thành mấy món. Cái đầu được nấu cháo đỗ xanh béo ngậy, khúc thân thì đem hấp với hành xả thơm phức, còn khúc đuôi thì đem rán vàng. Cuộc rượu chỉ có hai người. Phúc ban đầu còn ngần ngại. Bữa nhậu say tối qua vẫn còn ám ảnh chàng. Nhưng rượu ngon, mồi nhắm đã bày biện đầy trên bàn. Rượu hôm nay lại là nếp cái hoa vàng, thứ quốc hồn quốc túy. Chỉ cần ngửi hương rượu thơm lừng, man mát cũng đủ khiến Phúc phải thèm thuồng, cảm thấy toàn thân bứt rứt ngứa ngáy.

Chàng tặc lưỡi, mặc kệ tất cả. Khéo thay bữa nay, Lão Phú Kiệm cũng không kêu Lan Thanh lên ngồi cùng. Xem ra, ông chủ phường Chiếu cũng là một người tâm lý. Phúc vì vậy có thể thoải mái mà tận hưởng thứ mỹ tựu được làm từ hạt gạo.

Hai người nhậu thật say sưa. Lão Phú Kiệm bá vai chàng, rủ rỉ thân tình:

- Cậu Phúc, mấy nay ta có một thắc mắc, mà chưa dám hỏi?

Phúc đủ tụt chén rượu vô miệng, đáp:



- Ông chủ Phú có điều gì, cứ hỏi.

Lão Phú Kiệm nói:

- Ta thấy cậu là kẻ nay đây mai đó, không thuộc đội phái, bang môn nào cả. Không rõ cậu Phúc là người ở đâu, gia cảnh thế nào?

Lão bất ngờ hỏi về đời tư và gia đình, khiến Phúc im lặng. Trong cơn say ngà ngà, nghĩ về cha mẹ và gia đình, chàng tần ngần xúc động. Lão Phú Kiệm không hiểu, lại tưởng việc hỏi khiến chàng khó chịu thì vội thanh minh:

- Là Phú ta rất mến mộ cậu Phúc, muốn được cùng cậu Phúc kết giao. Ta thực lòng đã coi cậu Phúc như người thân của mình, có gì cậu đừng chê trách.

Phúc lập tức xua tay, phân trần:

- Ông chủ Phú, đâu có. Mấy ngày qua, được ông chủ Phú lo cho ăn ở, đối đãi chu đáo, lại còn cho trả công, ta cảm ơn còn chưa hết mà. Ông xem, ta còn chưa làm được gì để báo đáp. Chuyện ông vừa hỏi, chỉ là nhất thời làm ta xúc động. Không giấu gì ông chủ phú, cha mẹ ta không may bị lũ giặc c·ướp hại c·hết. Ta vì thế mà phải lưu lạc từ bé.

Câu trả lời của chàng khiến lão Phú Kiệm lặng người. Lão trầm giọng:

- Ra là như vậy. Cậu Phúc, ta không biết, đã vô tình gợi đến chuyện buồn của cậu rồi.

Phúc đã quen với điều này, nên cũng không quá bi lụy. Chàng liền đổi qua sắc mặt tươi vui hơn, nói:

- Mọi chuyện dù sao cũng qua lâu rồi, không nhắc đến nữa. Nào, ông chủ Phú, uống đi nào.

Hai người cùng cụng chén. Lão Phú Kiệm lại hỏi:

- Vậy sắp tới cậu Phúc có dự định đi đâu hay làm gì chăng?

Phúc uống cạn chén rượu trên tay rồi đáp:



- Không giấu gì ông chủ Phú. Ta vì bận tìm kiếm quê hương gốc tích, nên phải phiêu dạt nay đây mai đó. Chuyến tới đây, ta cũng chưa biết là phải đi đâu, chỉ là phải đi mà thôi.

Chàng kể ra chuyện này, cốt là để giãi bày, chứ cũng không cầu mong giúp đỡ. Lão Phú Kiệm quan tâm, lại cho hỏi cụ thể, sau khi nghe xong thì nói:

- Cậu Phúc, việc tìm kiếm của cậu kể ra thực mơ hồ, thật khó để mong đạt được trong sớm. Thế này đi, ta sẽ giúp cậu. Phú ta sẽ đi cùng cậu.

Lão bất ngờ đề nghị được đi cùng, khiến Phúc ngỡ ngàng. Chàng xua tay từ chối:

- Ông chủ Phú, cám ơn ông. Ông đối đãi với ta tốt như vậy đã là quá đủ rồi. Việc tìm kiếm như mò kim đáy biển, chẳng biết đến bao giờ mới có kết quả. Ta không thể để ông vướng bận vì ta được.

Lão Phú Kiệm lại nói:

- Cậu Phúc chớ ngại. Ta nói rồi mà, ta vì mến mộ cậu, đã xem cậu Phúc như chỗ người thân, há nào cậu có việc ta lại không giúp chứ. Cũng đừng nên lo, ta là thương nhân, có thuyền hàng đi lại khắp các sông, vì vậy việc đi lại, tìm kiếm cũng thuận lợi hơn. Phú Ta cũng là người ham thích ngao du đây đó, không có cậu thì Phú ta vẫn thường đi mà. Chỉ là tiện đường tiện chuyến, không tốn kém thêm gì, phải không nào.

Được người đề nghị giúp sức, Phúc đương nhiên mừng thầm trong lòng. Dân buôn bán như lão Phú Kiệm thông thuộc đường đi nối lại, biết nhiều về các bến nước, việc tìm kiếm chắc chắn sẽ thuận lợi hơn một kẻ như chàng. Phúc chỉ là tự thấy bản thân đã được lão giúp đỡ quá nhiều, còn chưa đáp lại được gì. Chàng ngập ngừng:

- Dầu có vậy thì vẫn…

Lão Phú Kiệm thấy Phúc đắn đo thì chẳng đợi cho nói hết câu, đã tự mình quyết đáp:

- Thôi không phải lăn tăn gì nữa. Hai ta cứ thống nhất như vậy nhé. Ta sẽ cho người sắp đặt ngay.

Rồi lão nhẩm tính, khẽ lẩm bẩm trong miệng trước khi nói:

- Thế này nhé, ngày mai ta có chuyến lên mạn Luy Lâu. Cậu Phúc cứ đi cùng xem sao. Không có thì năm ngày nữa chúng ta sẽ xuôi về Kiến Xương, Long Hưng. Đã lâu rồi ta cũng không về thăm quê. Nếu như đến đó mà vẫn không tìm được, thì tháng sau hai ta sẽ sang đất Hồng, đất Khoái. Cứ vậy mà tìm, chắc kiểu gì cũng ra thôi.

Lão liền cho gọi người tới mà giao việc. Giao xong lại quay qua Phúc, vỗ vai và nói:

- Cậu Phúc cứ yên tâm ở đây với ta, kiểu gì ta cũng giúp cậu tìm cho được quê. Chẳng chóng thì chầy, chắc cũng chỉ nửa năm thôi. Còn nếu như đã lần dà hết mấy lộ quanh quanh kinh kỳ này, mà vẫn không tìm ra, lúc ấy cậu Phúc muốn đi đâu, tìm đâu thì tùy, ta cũng chẳng níu kéo, được chứ? Nào, uống đi nào.

Đối phương đã nhiệt tình như vậy, Phúc chẳng lí gì mà từ chối. Hai người cụng chén, uống cạn số rượu. Phúc thực sự cảm thấy hân hoan trong lòng. Xem ra chuyến này, chàng thực sự có hi vọng tìm được gốc tích rồi.