Chưa hết giờ làm Quý Tinh đã nóng lòng như bị lửa đốt. Dạo gần đây bận rộn quá, cuối cùng cũng kết thúc một dự án, cậu vội vàng xin nghỉ phép để bù lại chuyến du lịch dài ngày đã bỏ lỡ trước đó.
Quý Tinh đã lên kế hoạch chu đáo cho chuyến đi, đưa cho Khương Duy xem xét. Khương Duy không quan tâm đến điểm đến là nơi nào, cũng không nhìn xem họ sẽ đi những điểm tham quan nào, chỉ hỏi ba câu: "Chúng ta sẽ ở mấy đêm? Có phòng đôi không? Giường có thoải mái không?"
Quý Tinh có một cảm giác không lành: "Tại sao anh lại quan tâm đến giường như vậy chứ..."
"Bởi vì đi du lịch thì phải ngủ ngon chứ, không thì làm sao hôm sau có sức chơi được?" Khương Duy chống cằm với vẻ mặt vô tội, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, biểu cảm ngây thơ như vậy đa phần là giả vờ.
Quý Tinh đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngồi rung chân đợi hết giờ làm. Một đồng nghiệp ở hàng ghế phía trước bỗng quay lại nói: "Ôi, Quý Tinh, bạn gái cậu đến đón cậu kìa." Còn chưa kịp động, đã thấy xung quanh mọi người đều kéo nhau lại bên cửa sổ.
Khương Duy ngồi trên ghế dài ở quảng trường bên dưới tòa nhà văn phòng duỗi dài chân, bên cạnh đặt một chiếc vali lớn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của họ.
Kể từ khi Khương Duy chủ động tìm đến trong buổi tiệc cuối năm, cả bộ phận của Quý Tinh đều biết cậu có một cô bạn gái cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Nghĩ lại ngày hôm đó, Quý Tinh vẫn muốn trao giải cho Khương Duy danh hiệu diễn viên xuất sắc... hoặc nữ diễn viên xuất sắc.
Khương Duy đã hỏi lễ tân công ty: "Hôm nay công ty thật sự tổ chức tiệc cuối năm à?" Khi nhận được câu trả lời khẳng định, Khương Duy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tôi còn tưởng Quý Tinh lừa tôi. Sợ anh ấy ăn mặc nghiêm túc như vậy là để gặp gỡ cô gái khác." Chỉ vài câu đã tạo dựng nên hình ảnh một cô bạn gái nhạy cảm, khiến các đồng nghiệp nam đều phải trầm trồ với Quý Tinh.
Sau đó, có người đề nghị để Khương Duy ở lại cùng chơi. Khương Duy ngại ngùng đồng ý, bước nhỏ lại gần Quý Tinh, tựa vào cậu. Mọi người không khỏi tò mò, nhìn hai người thấy quả thực không hợp nhau lắm, tự nhiên phải mở miệng chất vấn về quá trình yêu đương.
Khương Duy đã cho Quý Tinh đủ mặt mũi, trước tiên diễn tả một cách đầy cảm xúc rằng Quý Tinh đã một mình ở quán bar cứu cô như thế nào, sau đó với đôi mắt ầng ậng nước nói rằng thực ra mình đã quen biết anh từ năm hai đại học, đã thầm mến anh từ lâu và không quên khen Quý Tinh vừa đẹp trai vừa xuất sắc, người theo đuổi anh quá nhiều, cô hoàn toàn không thể chen chân vào. Tất cả đồng nghiệp đều sững sờ, liên tục gật đầu, thầm nghĩ thực sự không thể xem thường Quý Tinh mà.
Chỉ có Quý Tinh là tâm trạng hết sức phức tạp, một nửa là sự thỏa mãn lớn từ cái nhìn của phái mạnh, nửa còn lại là sự lo lắng không yên về vận mệnh bản thân tối nay. Theo như Khương Duy nói, mỗi lần "được" bạn bè của Quý Tinh khen đẹp thì Quý Tinh lại phải để Khương Duy làm một lần. Trước đó có trường hợp thường hay xảy ra là bọn họ gặp bạn học đại học của Quý Tinh ở quán sushi, gặp đàn em quen biết từ câu lạc bộ hoạt hình, khi Quý Tinh video call với người anh họ cũng bất ngờ thấy Khương Duy xuất hiện. Họ thậm chí còn gặp Lý Tâm Nghiên và Kỳ Nhạc, tất nhiên hai người đó không khen anh đẹp, nhưng Khương Duy đã đánh tiếng nói trước mặt họ: "Trời ơi, nhẫn đính hôn không cần phải mua đắt như vậy đâu, quá phô trương rồi!" Khương Duy cho rằng Quý Tinh đã rất thoải mái trong tình huống đó, vì vậy cũng tính là một lần.
Chỉ sau vài ngày từ buổi tiệc cuối năm, có hai đồng nghiệp nữ cầm điện thoại đến tìm Quý Tinh, chỉ vào người mẫu trên video và hỏi cậu có phải bạn gái mình không. Khương Duy đã từ bỏ công việc bên quán bar, giờ chỉ nhận một số buổi chụp ở chỗ anh Án và đã ký hợp đồng với một công ty làm người mẫu kính áp tròng. Những đồng nghiệp của Quý Tinh đang nhìn thấy quảng cáo kính áp tròng mới chụp của Khương Duy, đã có hơn ba nghìn lượt chia sẻ.
Vì vậy, tin đồn lan truyền như lửa, người mẫu đã trở thành ngôi sao, ai cũng biết có một cô tiểu tinh tinh với làn da trắng, dáng dài quyến rũ đang theo đuổi Quý Tinh trong phòng nghiên cứu suốt vài năm qua, yêu cậu hết lòng. Quý Tinh cảm thấy không ổn, về nhà tìm nữ diễn viên xin tha: "Thôi được rồi, thật sự là đủ rồi, nếu tiếp tục như vậy em sẽ tin vào điều đó mất!"
Mỗi khi đến giờ tan ca, Quý Tinh đều vội vàng chạy xuống, sợ rằng những đồng nghiệp tốt của mình sẽ khen anh, khiến Khương Duy lại bắt đầu tính toán.
Gần đây mái tóc tím nhạt của Khương Duy đã phai thành màu xám được cắt ngang vai. Có lẽ vì sắp đi chơi, hôm nay anh không mặc váy, mà diện áo khoác tím cùng quần jeans, trông rất nam tính.
Thỉnh thoảng Quý Tinh cảm thấy mình như có một bạn trai và một bạn gái, giống như mở hộp bí mật vậy, mỗi ngày thức dậy mở mắt ra không biết hôm nay sẽ gặp ai.
Khi thấy Quý Tinh từ trong tòa nhà đi ra, anh đứng dậy kéo theo vali chạy đến ôm chầm lấy Quý Tinh.
Quý Tinh ôm anh, cúi đầu ngửi mùi hương ở đuôi tóc: "Không phải nói là sẽ về nhà một chuyến rồi cùng đi ra sân bay sao?"
"Không kiềm chế nổi muốn gặp em." Khương Duy cười tươi, vỗ vỗ vào tay cầm vali, "Dù gì hành lý đã chuẩn bị từ hôm qua rồi."
Tối qua hai người đã đi siêu thị mua đồ dùng cho chuyến đi, Quý Tinh rất cẩn thận chọn từng món theo danh sách, còn Khương Duy thì cả buổi ngẩn người. Khi tới quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán, Khương Duy mới hoàn hồn, đứng trước kệ bán bao cao su, mỗi loại đều lấy một hộp.
Quý Tinh sững sờ, vội vàng nắm tay Khương Duy, nhỏ giọng chất vấn: "Mua nhiều như vậy làm gì? Ở nhà không còn à?!"
Khương Duy lập tức lại mang biểu cảm vô tội, lý do một cách tự nhiên: "Nhưng mà những loại khác nhau có cảm giác sử dụng khác nhau mà. Em không thấy cái mình đang dùng quá dày sao? Cái này siêu mỏng nè! Còn cái này khi mở ra có mùi sữa nữa. Cái này có hình xoắn, cái này thì có chấm nổi..."
"Đừng nói nữa, biết anh thông minh rồi." Quý Tinh che miệng Khương Duy lại.
"Mua đi mà!"
"Không mua..."
"Mua đi!"
"Không mua."
"Vậy bỏ lại một hộp nhé."
"Một hộp cũng không mua."
Hai người giằng co một lúc, Khương Duy nhìn Quý Tinh, đột nhiên đưa tay xoa bụng mình. Hiện tại anh đã bỏ rượu, ăn uống lành mạnh, sinh hoạt đều đặn, thậm chí đã tăng khoảng bảy tám cân trong ba tháng, nếu thở mạnh ra có thể thấy một chút bụng nhỏ.
Anh cứ thế xoa bụng, giọng nói mang theo uỷ khuất: "Trước kia anh rất chiều chuộng em mà, cái gì cũng mua cho em..."
Người đi đường không quan tâm họ đang tranh cãi về cái gì, chỉ thấy người đàn ông kia làm vợ mang thai khóc sướt mướt.
Quý Tinh dưới cái nhìn có phần trách móc của mọi người, cuối cùng cũng đi thanh toán, cảm thấy tương lai của mình thật mù mịt.
Khi trở về từ siêu thị, Khương Duy rất vui, ngồi xổm xuống sắp xếp hành lý, sau khi gấp xong quần áo, anh để từng hộp bao cao su ra, sắp xếp ngăn nắp thành một lớp.
"Anh nên nhớ là chúng ta đi du lịch đấy, không phải đổi chỗ làm những chuyện đó đâu." Quý Tinh vừa lầm bầm vừa đặt một vỉ omeprazole ở giữa những hộp đó.
*Omeprazole là thuốc chống loét dạ.
Quý Tinh đẩy chiếc vali chứa đủ loại bao cao su, trong lòng cậu nghiêm túc nghĩ đến việc thừa dịp mà vứt cái vali này đi.
Họ gọi taxi ra sân bay, đi qua công viên giải trí. Mặt trời cam nhạt như nhung đang lặn xuống, treo lơ lửng trên vòng quay khổng lồ.
Khương Duy im lặng nhìn về hướng đó, ánh mắt phản chiếu bầu trời chiều rực rỡ: "Khi anh mười lăm tuổi đã muốn tìm ai đó cùng mình ngồi trên vòng quay khổng lồ kia."
"Sau đó thì sao?" Quý Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, hoàng hôn buông xuống, bầu trời khoác lên màu hồng và tím nhạt đan xen.
Khương Vi quay lại nhìn Quý Tinh: "Sau đó? Đã tìm thấy rồi."
Chính văn hoàn.
He he, cảm ơn bạn đã đồng hành cùng mình tới đây.
Truyện đọc giải trí vui vui, đừng suy nghĩ nhiều quá.