Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 9



Tề An Cư kinh ngạc nhìn đối phương, trước đây hầu như không có bạn học nào biết anh vẽ tranh, tại sao người này lại biết?

Anh trong lòng nghi ngờ, mơ hồ đáp lại: "Xem như là vẫn còn đi."

"Anh từng nói anh muốn thi vào học viện mỹ thuật, chuyên ngành hoạt họa, nhưng bố anh phản đối, bác hi vọng anh theo học kinh tế. Cuối cùng anh chọn thỏa hiệp, tính toán phân bổ thời gian để tự học... Thật ra, em cảm thấy anh rất có thiên phú, không theo học mỹ thuật đúng là đáng tiếc." Nháy mắt một cái, Tống Lăng Ức liền chìm vào hồi ức, không biết đang nghĩ cái gì mà đôi mắt sáng lấp lánh, hai má ửng hồng.

Tề An Cư cực kỳ bất an nhìn về phía cậu.

Khi còn học trung học, anh quả thực có hứng thú với hội hoa, cũng có nghĩ lên đại học sẽ theo đuổi chuyên ngành này, nhưng mà vì đủ thứ nguyên nhân, nên đây chỉ còn là ý niệm gác lại trong quá khứ. Mà trong trí nhớ của anh, trừ việc trao đổi qua với cha mẹ, anh cũng chưa từng kể với ai.

Nhưng mà người trước mắt này...

Tề An Cư tỉ mỉ đánh giá Tống Lăng Ức, đôi mắt kia dù anh có nguyện ý hay không, vẫn giương ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống anh. Giờ phút này, anh nghiêm túc quan sát ngũ quan kia, cố gắng gợi nhớ cái gì đó.

Một người từ thiếu niên thành đàn ông nhất định sẽ có rất nhiều thay đổi, tay chân dài hơn, mắt to hơn, góc cạnh đàn ông cũng dần hiện ta, nhưng dù biến hóa cỡ nào, tựu chung là vẫn cứ nhìn ra dấu vết.

"Tiểu Hắc?" Tề An Cư chậm rãi phun ra hai chữ sắp bị lãng quên đến nơi.

Tống Lắc Ức giật mình, hai tai nhanh chóng đỏ ửng, nhấc mí mắt nhìn anh đầy thẹn thùng: "Đáng ghét mà, tự nhiên gọi nhũ danh của người ta!"

"... Cậu đã thay đổi rất nhiều, giọng nói cũng không còn như trước." Tề An Cư vốn không thể nhận ra, thứ nhất là anh không giỏi nhớ mặt người, thứ hai là Tống Lăng Ức trong trí nhớ của anh thật sự có chênh lệch lớn, lệch đến mức không thể liên hệ với nhau. Hơn nữa, trước kia mọi người vẫn gọi là "Tiểu Hắc, Tiểu Hắc", rồi bẵng đi một thời gian người ta quên mất tên thật của cậu. Bây giờ nghe ba chữ "Tống Lăng Ức", anh căn bản không thể nghĩ đến cậu.

Nói mới nhớ, Tiểu Hắc từng nói cậu có giấc mộng làm minh tinh, hơn nữa còn phải là sao hạng A, ngồi chễm chệ ở trang nhất mặt báo [-_-]

Không nghĩ bây giờ, cậu đã thật sự làm được. Lãnh đạm như Tề An Cư cũng phải sinh ra đủ loại biến đổi cảm xúc.

"À, lúc đó em chưa vỡ giọng! Hơn nữa không nghĩ lên đại học vẫn có thể cao thêm, trước đây em xấu lắm đúng không? Lại đen nữa!" Ngẫm lại thời điểm xấu nhất bị Tề An Cư thấy được, Tống Lăng Ức... o[≧O ≦]o

"À không, ổn mà." Tề An Cư nhớ người này trước đây thấp hơn anh nửa cái đầu, đỉnh đầu cậu vừa ở chóp mũi anh, hiện tại thì nhìn hơn anh một chút. Khi đó mặt và cổ Tổng Lăng ức rất đen, phỏng chừng như bị cháy nắng, nhưng mà trên người không đen, tạo thành hai mảng đen trắng rõ ràng, bởi thế nên có trông hơi tức cười.

Biết rõ Tống Lăng Ức quả thực là bạn học trước đây, Tề An Cư lập tức thả lỏng xuống, hóa ra không phải người kia nhận nhầm rồi sồn sồn, là anh quá trì độn thôi =_=

Lúc này, phục vụ mang đồ ăn nóng hổi đến, trong số đó có món cá hấp.

"Món cá hấp này là sở trường của đầu bếp Vương trứ danh, anh nếm thử đi." Tống Lăng Ức chuyển đến trước mặt Tề An Cư.

Tề An Cư gắp một miếng thịt béo mềm, cho vào miệng, nhất thời khoang miệng tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

"Như thế nào?"

"Ừ, ăn rất ngon." Tề An Cư thích ăn cá, gặp được được món hợp khẩu vị, đôi mắt khép hờ thỏa mãn, hàng mi dài rủ xuống, tạo thành cái bóng mờ nơi khóe mắt.

Tống Lăng Ức ngốc nhìn, tâm can nội tạng như bị ai dùng lông vũ chạm vào, ngứa ngáy và tê dại vô cùng.

Tề An Cư nuốt cá vào, đang định gắp thêm miếng nữa, một đôi đũa liền gắp miếng thịt trắng vào bát anh, đối diện là đôi mắt Tống Lăng Ức cong lên, nhìn anh chăm chú, cậu ôn nhu nói: "Anh thích như vậy thì ăn nhiều thêm một chút."

Còn không kịp bị giọng điệu của Tống Lăng Ức làm cho nổi da gà, Tề An Cư liền ý thức được một sự kiện — đồ ăn trong bát anh được gắp bởi đũa người khác! Khiết phích như anh, chịu đựng sao nổi việc ăn đồ có nước miếng người khác!

Yên lặng đặt đũa lên chiếc gác đũa, dù đánh chết anh cũng không muốn đụng vào miệng cá này.

Tống Lăng Ức dường như không chú ý đến biểu cảm ghét bỏ của Tề An Cư, chỉ số thông minh hiện tại của cậu đang trượt dốc không phanh, nếu làm một bài test, kết quả chắc chắn là âm.

Đồ ăn lần lượt được mang đến, thêm với một chút rau trộn, tuy rằng mỗi đĩa không nhiều, nhưng cộng dồn lại thì không ít, hơn nữa, xét theo tình hình hiện tại, vẫn còn mang tiếp.

Tề An Cư do dự một chút, mở miệng nói: "Chúng ta chỉ có hai người, không cần dùng nhiều như vậy."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Tống Lăng Ức chẳng hề để ý nói "Chỉ cần anh hợp khẩu vị là được."

"Vậy cậu cũng ăn nhiều chút, không thì thừa nhiều lắm."

Đồng thời cũng đừng nhìn tôi chằm chằm thế, mặt tôi không nở được hoa đâu, tiếng lòng anh lên tiếng.

Bộ dạng lúc này của Tống Lăng Ức làm anh nhớ đến thời trung học, thiếu niên vừa đen vừa gầy, chỉ cần có cơ hội lập tức dõi mắt theo anh, khi bị anh phát hiện, liền ngượng ngùng rời tầm mắt đi nơi khác.