Lâm Khấu Khấu cười tủm tỉm gật đầu, chỉ thiếu điều là viết hai chữ “Kiếm chuyện” lên mặt thôi.
Bùi Thứ xem như đã hiểu: “Chẳng trách lúc tôi đề nghị giúp đỡ cô lại dứt khoát đồng ý nhanh vậy. Đã chuẩn bị sẵn kế hoạch lừa tôi rồi đúng không?”
Lâm Khấu Khấu tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ từ đầu anh không biết à?”
Hai người họ chẳng phải đồng đội hợp tác ăn ý gì cho cam.
Những ân oán nhiều năm qua cũng chẳng phải là giả.
Dù giờ có cùng công ty, cùng đối mặt với một kẻ thù đi nữa, bắt được cơ hội gài đối phương mà không gây ảnh hưởng tới việc công thì sao mà bỏ qua được?
Bùi Thứ bật cười: “Tôi là người sẽ làm loại chuyện như thế à?”
Lâm Khấu Khấu ngẫm nghĩ nói: “Trước kia thì không, nhưng sau này hẳn là có kinh nghiệm rồi.”
Bùi Thứ không mắc mưu: “Cô nằm mơ đi.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Tin tôi đi, với gương mặt của anh thì chỉ cần mở miệng ra sẽ thành công ngay, không khó đâu.”
Rõ ràng đây là một lời khen, mà sao nghe cứ như đang mắng người khác ấy nhỉ?
Tâm trạng của Bùi Thứ không những không khá lên được mà càng tồi tệ hơn.
Anh dứt khoát chỉ vào một bảo vệ đứng gần đó nói: “Sao cố vấn Lâm không tự đi? Kiểu người hở chút là lừa gạt người khác như cô hẳn sẽ có cách khiến người ta tự nguyện bị cô gài mà vẫn giúp cô kiếm tiền mà.”
Bầu không khí giữa cả hai thực sự nồng nặc mùi thuốc súng.
Viên Tăng Hỉ bên cạnh thấy thế toát hết cả mồ hôi lạnh, sợ tới mức suýt cắn ngón tay rồi.
Lâm Khấu Khấu nghe vậy cũng nhìn sang bên đó, tỏ vẻ suy tư rồi lại nói: “Cũng là một cách. Dù sao cũng phải lấy được thư mời. Nếu cố vấn Bùi đã không muốn thì tôi cũng chẳng ép, vậy tôi đành phải tự đi thôi...”
Nói xong, cô liền bước về phía trước.
Viên Tăng Hỉ trợn tròn mắt: “Cố vấn Lâm à...”
Mí mắt Bùi Thứ khẽ giật một cái, vô thức kéo cô lại: “Cô làm gì đấy?”
Lâm Khấu Khấu nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Bùi Thứ, thu lại vẻ mặt trêu chọc ban nãy rồi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó gọi Viên Tăng Hỉ: “Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh khu triển lãm một chút.”
Viên Tăng Hỉ trợn tròn mắt: “Còn cố vấn Bùi... Chẳng lẽ...”
Lâm Khấu Khấu không thèm quay đầu lại, chỉ cười nói: “Anh thật sự nghĩ đường đường là một headhunter tiếng tăm lẫy lừng, Bùi Thứ lại cần bán sắc mới có được thư mời à?”
Viên Tăng Hỉ: “...”
Vậy chứ mấy người nói qua nói lại tôi đi anh đi một hồi, rốt cuộc đang chơi trò gì?!
________
Ở cửa hội trường, mấy cô lễ tân đang bận rộn.
Bùi Thứ tới gần rồi đứng đó, nét mặt không hề thay đổi, một lúc không nhúc nhích gì, trông cứ như một bức tượng bị đông cứng.
Cô gái nào đó làm gì mà tới tìm bảo vệ xin thư mời thật chứ, rõ ràng đang lấy lùi làm tiến, để anh nhìn thấy rồi chờ anh phản ứng lại đây mà.
Không phải là Bùi Thứ không nhìn ra được.
Nhưng thực sự không thể tin được là anh lại tự nguyện đâm đầu vào màn kịch này.
“Cô gái này có độc à?”
Anh vô thức lẩm bẩm.
Phía trước một cô lễ tân ở trước đã nhìn anh vài lần, thấy anh đứng đó rất lâu nên không nhịn được nữa mà bước lên chủ động hỏi: “Chào anh, xin hỏi có thể giúp gì được cho anh ạ?”
Lúc này Bùi Thứ mới tỉnh táo lại, anh nói: “Không, không có gì.”
Anh trực tiếp đi sang một bên, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trung tâm hội nghị và triển lãm là một khu vực rộng, xung quanh dựng rất nhiều gian hàng, tên các công ty rượu lớn cũng được treo cao.
Lối vào sân trong cũng không lớn.
Đằng trước cũng dựng bảng hiệu viết rõ đơn vị tổ chức, đơn vị phụ trách và các xí nghiệp liên doanh lớn khác.
Thứ mà headhunter không thiếu nhất chính là quan hệ, đủ loại người, từ nhân viên bình thường tới quản lý cấp cao, ai cũng quen biết cả.
Với tầm cỡ của Hội chợ triển lãm này, xin một bức thư mời thì có gì mà phức tạp?
Anh lấy điện thoại của mình ra, mở danh bạ, trong chốc lát đã tìm được một dãy số có thể dùng được.
Chỉ là người này...
Bùi Thứ nhìn cái tên này, lông mày chợt nhíu lại.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thật sự chẳng còn ai thích hợp hơn nữa, cuối cùng anh vẫn đành phải gọi vào số này.
Bên kia nhận điện thoại thì như vừa trúng được 500 vạn, giọng cao vút: “Anh Bùi, anh gọi điện thoại cho tôi đấy ư, chuyện lạ đấy.”
Bùi Thứ nói ngắn gọn: “Có việc, cần cậu giúp một chút.”
Bên kia lập tức nói: “Anh nói đi, lên núi đao xuống biển lửa tôi đều sẽ giải quyết hết cho anh. Anh biết không, nhờ có một câu lần trước của anh mà tôi lời được ba nghìn vạn đấy, hôm nay có chuyện tốt gì mà nghĩ tới tôi vậy?”
Bùi Thứ day day ấn đường của mình nói: “Chẳng phải trước đây cậu có mua xưởng rượu ở nước ngoài sao, tiếp xúc với ngành rượu rồi, có từng tổ chức hội chợ triển lãm rượu chưa?”
Trang Hưng hơi sửng sốt: “Đúng thế, rượu vang đỏ, còn mở vài công ty nữa, anh Bùi có hứng ra trận à?”
Bùi Thứ nói: “Không có hứng. Tôi hỏi cậu, cậu từng làm rượu thì hẳn cũng có quan hệ đúng không? Hôm nay có một hội chợ triển lãm rượu ở trung tâm hội nghị và triển lãm, tôi cần có thư mời của hội chợ này.”
Bên kia đầu dây đột nhiên im bặt.
Từ xa xa có tiếng đánh bóng thấp thoáng truyền tới, rõ ràng là Trang Hưng đang trong sân golf, cầm điện thoại và ngẩn người ra.
Sau một hồi lâu mới thốt lên: “Chỉ có thế thôi à?”
Bùi Thứ lặng im một lát: “Chỉ thế thôi.”
Bên kia đầu dây lại là một khoảng trầm mặc: “Anh Bùi à, anh nói thật với tôi đi, có phải bên anh nhận được thông tin gần đây có công ty rượu nào đang đào người hoặc điều chỉnh nhân sự, động thái lớn hay hoạt động kinh doanh gì mới, cổ phiếu ngành rượu sắp tăng hay không hả?”
Bùi Thứ: “...”
Quả nhiên, vẫn nên đổi người khác, loại người lăn lộn trong giới tài chính như Trang Hưng này, trong đầu ngoài tiền ra chẳng còn gì nữa. E là sau này có ngày sao chổi đâm vào trái đất, chuyện đầu tiên mà loại người này suy nghĩ chính là “Trên sao chổi có thể có một số lượng lớn kim cương, sẽ khiến giá kim cương trên trái đất giảm sút, phải bán khống thôi“.
Anh thẳng thừng cúp máy.
Tất nhiên, Trang Hưng làm gì không biết điều như thế được.
Bùi Thứ vừa cúp máy, anh ta đã vội vàng gọi điện lại, hứa với anh: “Nãy đùa với anh thôi, anh yên tâm, chuyện thư mời quá đơn giản. Thư ký của tôi cũng biết chuyện này, còn quen cả người tổ chức nữa, sẽ giải quyết ngay cho anh. Giờ anh đang ở đâu, cần bao nhiêu thư mời, làm thế nào để đưa anh đây?”
Bùi Thứ nói thẳng: “Cho tôi ba bức, tôi đang đứng ở cửa đây.”
Trang Hưng liền nói: “Được, vậy tôi sẽ sai người đưa tới cho anh.”
Lúc này mới cúp máy.
Bùi Thứ giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, chưa tới năm phút, tổng phụ trách của hội chợ triển lãm rượu này là Tôn Ích Xương đã đầm đìa mồ hôi chạy từ trong ra, tự tay đưa ba bức thư mời cho anh.
Anh cầm lấy thư mời rồi đi ngay.
Lúc này Lâm Khấu Khấu đang dẫn Viên Tăng Hỉ đi dạo giữa các hàng rượu, thấy anh từ xa xa đi tới cũng chẳng kinh ngạc chút nào: “Lấy được chưa?”
Bùi Thứ ném cho cô: “Ba bức, cô nhìn thử xem đúng chưa?”
Thư mời có màu bạc ám xanh, cực kỳ tinh xảo, bên cạnh còn có chữ “Khách VIP“.
Thư mời rất trang trọng.
Lâm Khấu Khấu cực kỳ hài lòng, không tiếc lời khen ngợi: “Còn chưa tới mười phút nữa, cố vấn Bùi quá giỏi, vất vả rồi.”
Bùi Thứ nói: “Lần sau có chuyện thì cứ nói luôn đi, đừng đùa kiểu thế nữa.”
Lâm Khấu Khấu nhìn anh: “Kiểu gì cơ?”
Bùi Thứ đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người, cũng nhìn lại cô: “Cô hiểu tôi đang nói kiểu gì mà.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Anh có biết gì không? Nếu không phải anh và Kỳ Lộ chống đối chúng tôi nhiều năm như thế thì nói không chừng Hàng Hướng đã sớm lên được đỉnh cao rồi, không rơi vào cảnh bị thu mua như thế đâu.”
Bùi Thứ lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Khấu Khấu khẽ thở dài: “Cho nên, lúc nhận được lời mời của Tôn Khắc Thành, trong đầu tôi đã nảy ra một suy nghĩ —”
Bùi Thứ nói: “Tới để tìm tôi ư?”
Lâm Khấu Khấu nói: “Đúng vậy, tới để gặp anh.”
Bùi Thứ hỏi: “Còn giờ thì sao?”
Lâm Khấu Khấu bật cười nhưng nét mặt lại có chút tĩnh lặng đến lạ, lại có chút hơi ngẩn ngơ, cô nhìn anh rồi chậm rãi nói: “Giờ lại phát hiện, hình như con người anh cũng không tệ tới mức ấy.”