Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 106: Đột phá…




Một tuần sau.
Đám người Trần Nam quyết định đổi hướng, chạy thẳng về phía Bắc Cực.
Quả nhiên, vừa mới tới đây, Hoàng Tuyết Nhu đã cảm nhận được cái gì đó giữa mình và thiên địa được đả thông, cảm giác rất mơ hồ, rất khó nắm bắt, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được.
Về cái phép Chuyển Thể Đại Pháp kia, nếu giải thích nôm na thì là tráo đổi linh hồn giữ hai người với sự tự nguyện của cả hai. Nếu có một bên phản kháng thì quá trình hoán đổi sẽ không yên bình, gây tổn thương tới linh hồn của cả hai, thậm chí có thể thiệt mạng.
Tuy tráo đổi linh hồn, nhưng ở trong thân thể của mỗi người đều giữ lại dấu ấn của riêng mình, dẫn đến trao đổi xong thì hai người sẽ bị trộn lẫn một chút lực linh hồn của nhau, giống như kiểu dóng dấu vậy. Từ đó về sau, nếu như Trần Nam mà dùng Chuyển Thể Đại Pháp với ai khác, rất có thể ba linh hồn sẽ xung khắc, tạo thành rối loạn tùm lum, thất bại chắc chắn 100%. Vì vậy, Bụt mới nói phép này chỉ dùng được với một người duy nhất trong đời.
Cũng đúng thôi, linh hồn là thứ mong manh mờ ảo, đâu phải để lôi ra chơi đùa chứ?
Lúc này, Emily… à không, phải nói là Trần Nam trong lốt Emily mới đúng. Hắn đang ngồi thuyết giáo với ba cô gái kia về những điều cần chú ý:
- Bây giờ anh sẽ giúp thân thể Emily đột phá Bất Diệt Thần. Còn Emily, ở trong đó thì lo mà cảm thụ cảm giác Bất Diệt Thần là thế nào, khống chế năng lượng thiên địa thế nào đi! Năm ngày sau hoán đổi lại rồi, đến lúc ấy mà không tự hoàn thiện được thì đừng có kêu ca phàn nàn gì hết!
Nói đến đó, hắn lại trừng mắt nhìn “chính mình” một cái, Emily cười hì hì gật đầu, nghĩ đến cái cảm giác được trở thành Bất Diệt Thần, trong lòng nàng thầm hưng phấn đến nhảy dựng lên. Đầu óc đã mơ màng đến cái cảnh mình áo gấm về làng, khoe khoang khoác lác với ông bố Frank kia, cho lão sợ lác cả mắt.
Oa… tên khốn nạn này nhìn vậy mà lại là phúc tinh của mình nha! Từ khi gặp hắn tới giờ, chuyện gì cũng may mắn, chuyện gì cũng suôn sẻ, ngoài việc bị hắn ức hiếp quá đáng thì không còn gì để chê. Nhưng mà… “được” hắn ức hiếp cũng rất thú vị! Ngay cả cái ước mơ được làm đàn ông một lần cho thỏa nỗi tò mò cũng được thỏa mãn, Emily sung sướng đến rơn cả người, dù cho có bắt nàng chết bây giờ thì nàng cũng có thể nhắm mắt.
Ế… không được nha! Tương lai rộng mở phía trước đang chào đón mềnh, không thể nào chết sớm được!

Bốp!
Emily trúng một cái vỗ vào đầu, một đôi chân thon dài đã đứng trước mặt nàng, giọng nghiêm nghị:
- Nghe cho kỹ đi! Giờ mà cứ lơ đãng xong làm ăn ba lôm côm là chết với anh! Cộng Hưởng Đại Pháp anh truyền cho em rồi, chờ đến khi anh đột phá thì ngay lập tức hỗ trợ Nhu, nghe chưa? Không được lơ đễnh khi làm nhiệm vụ, thiếu tướng Emily ạ!
- Rõ! Thưa thủ trưởng! – Emily giẫm mạnh một cái xuống sàn tàu, giơ tay chào đúng kiểu quân đội, khiến hai cô gái kia không khỏi buồn cười.
Vừa mới chào nghiêm túc được một cái, Emily đã đổi thái độ đúng một trăm tám mươi độ, tỏ ra cực kỳ phóng đãng, tà mị:
- Nhưng mà… thủ trưởng cũng nên tập trung cảm ngộ đột phá đó nha! Đừng để em biết thủ trưởng tập trung nghiên cứu và cảm nhận cái gì đó quá đáng trên người em! Hi hi…
Trần Nam đột nhiên đỏ hồng cả mặt, cũng tại cái khối thân thể này da mặt mỏng quá, không giấu được cảm xúc như hắn, vẫn là thân thể mình tốt nhất a… Nhưng mà… sao cô nàng này biết được mình “cảm ngộ” những điều sâu xa khác chứ? Rõ ràng làm rất bí mật mà?
Phải chăng… cô nàng này cũng… Đù móa! Thân thể ta bị lợi dụng a…
- Ư… bỏ ra nào! Để anh đi tu luyện! – Trần Nam rên lên một tiếng, chân tay chợt thấy mềm nhũn, người nóng ran như phải bỏng, dưới ngực đã cảm thấy bị siết chặt
Mẹ, cái thân thể này thế nào mà nhạy cảm quá thế này? Khó khống chế a! Quá khổ cực a!
Emily đã áp sát sau lưng hắn từ bao giờ, vô lại cười cười:
- Đừng có giấu diếm! Thân thể này bắt đầu phản ứng thật mạnh đó thủ trưởng à! Hay là… tối nay em đến gặp thủ trưởng, chúng ta cùng nghiên cứu những vấn đề sâu xa hơn, có được không?
Biến thái!
Quá biến thái!
Bất quá… ta thích!
- Ai ui! – Trần Nam rên lên một tiếng đau đớn, cô nàng kia bóp mạnh quá rồi.
Emily chợt lo lắng nhảy dựng lên, thấy cái vị trí kia đã lằn lên vạch đỏ, cuống quýt buông tay, đã thế còn dùng tay trái điên cuồng dày vò vặn vẹo tay phải, miệng hô hào:
- Cái tay hư! Cái tay thối! Làm gì mà khó khống chế thế chứ? Làm tổn hại thân thể của tiểu thư, chết nè, chết nè.
Trần Nam khóc không ra nước mắt, mình vừa phải chịu đau, lại còn phải nhìn thân thể mình bị hành hạ đánh đập! Không công bằng a…
Nhưng mà…

Trần Nam đã nổi hết cả da gà, cảm thấy có điều gì đó hưng phấn.
Ế… cảm giác của mình chắc là cũng giống cô nàng này khi bị mình đụng chạm a…
Hóa ra nó là như rứa a! Kích thích a…
Soạp…
Cái lưỡi nóng nóng kia lướt một cái qua vành tai, khiến Trần Nam thấy tay chân mình vô lực, chỗ nào đó bắt đầu tạo nước. Đến cái lúc hắn nghĩ mình không thể kiên định với bản tâm, không thể nào giữ vững lập trường đàn ông nữa rồi thì hai cô gái kia cuống quýt chạy lại, hai miệng một lời trách mắng:
- Không chơi mấy trò đó nữa! Để im cho anh Nam tu luyện đi! Mấy ngày này bọn này trông chừng cô! Cấm lộn xộn!
Emily cười khùng khục tà ác, hai cái tay đã cọ cọ vào vị trí giữa của hai cặp núi đôi:
- Vậy à? Thế thì tôi thay thế vị trí của “anh Nam” có được không? Hé hé hé hé…
Hai cô gái kia vừa rồi còn hùng hổ, bỗng chốc đã như con thỏ con kinh sợ, cuống quýt che ngực chạy trối chết, còn tên dâm tặc “Trần Nam” thì cười khà khà đuổi đằng sau.
Trần Nam vuốt vuốt trán, sắc mặt khổ sáp. Không biết chọn cái cô nàng biến thái này có phải là sai hay không? Biết thế chọn Hoàng Tuyết Nhu để Chuyển Thể, vậy thì giờ này đã không có cái nhân tố bất ổn như thế này rồi! Aiz…
Len lén nhìn nhìn xung quanh, Trần Nam rón rén trở về phòng riêng của mình, việc đầu tiên làm là vứt hết quần áo đi, còn định cảm ngộ cái gì thì chỉ có trời và hắn mới biết.
----
Bốn ngày sau…
Trần Nam đã đóng chặt cửa phòng bốn ngày nay rồi. Cái việc tìm lại cảm giác thế này đối với hắn không khó, chỉ cần mất một ít thời gian làm quen là đã được rồi.
Bây giờ, Trần Nam đang dẫn linh khí thiên địa để tẩy rửa thân thể cho Emily, trong lòng thầm suy tư. Có lẽ, chính Tiêu Dao Tử đã sử dụng cách này để sáng tạo ra phương pháp cải tạo thân thể cho những người thông linh thiên địa nha.
Cảm nhận được động thái ở vị trí của Trần Nam, Emily nhanh chóng kéo Hoàng Tuyết Nhu lại, ngồi sát sau lưng nàng, tay đè lên vai, trầm giọng nói:
- Bây giờ tôi sẽ sử dụng Cộng Hưởng Đại Pháp, khuếch đại tinh thần của chị và câu thông về vị trí của anh Nam. Tinh thần và cảm ứng lực của chị ít nhất cũng mạnh lên gấp một ngàn lần trong thời khắc này, vì vậy hãy cố mà cảm nhận xem “đột phá” nó là như thế nào, sau đó không cần ngần ngại mà làm theo. Chị có công đức lực hộ thể, không cần lo lắng về những tai họa ngầm do linh khí nơi này gây ra đâu!
Ầm!
Hoàng Tuyết Nhu cảm thấy đầu óc mình như căng ra, nhãn lực mạnh lên gấp bội, lực cảm quan đúng như Emily nói, phải mạnh hơn gấp một ngàn lần.
Nhìn về phía vị trí của Trần Nam, nàng chỉ thấy linh khí như xoắn lại thành từng vòng, như những giai điệu diệu kỳ tràn vào trong thân thể Emily, giúp nàng chắt lọc những gì tinh túy nhất, đào thải những chất cặn bẩn ra ngoài.

Lại cảm nhận sâu hơn, chỉ thấy những linh khí kia tràn vào thân thể Trần Nam, vận hành trong kinh mạch theo những lộ tuyến cực kỳ quỷ dị, giống như không có quy luật vậy. Nhưng Hoàng Tuyết Nhu có thể cảm nhận rõ ràng, Trần Nam đang cải tạo thân thể theo nguyên tắc cân bằng, tưởng tượng cả thân thể như một hình đa diện, và đan điền chính là trọng tâm của đa diện đó. Việc Trần Nam cần làm chính là cân bằng năng lượng tích trữ ở từng vị trí, sao cho trọng tâm không bị lệch, dẫn đến cơ thể bị đổ vỡ là được.
Đã nhìn thấu triệt toàn bộ quá trình, Hoàng Tuyết Nhu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cảm ngộ thiên địa theo cách của riêng mình. Mất gần một ngày, nàng mới bắt đầu túm được một tia linh khí thiên địa đầu tiên. Nhưng cũng từ lúc đó, năng lượng tràn vào cơ thể nàng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh. Hoàng Tuyết Nhu nhớ kỹ mọi quy tắc, mọi thao tác mà Trần Nam đã làm, thao không linh khí đó chạy dọc toàn thân, cải tạo kinh mạch đến từng ngõ ngách, đả thông âm dương, cân bằng ngũ hành. Thân thể nàng bây giờ hoàn toàn được cấu tạo từ những năng lượng bản nguyên nhất, không một chút tạp chất bẩn thỉu, tinh thần cũng trở nên thông suốt, như hòa hợp lại làm một với trời đất nơi đây vậy.
----
Cho đến khi Hoàng Tuyết Nhu mở mắt ra…
Đứng trước mặt nàng là ba cụ già lọm khọm, râu tóc bạc phơ, lưng còng chân yếu, giống như sắp xuống lỗ vậy.
- Khụ khụ… bà… bà nó ơi! Nhìn… nhìn kìa! Nhu tỉnh lại rồi phải không? Oa oa… đã một trăm tỷ năm rồi! Chúng ta đã đợi một trăm tỷ năm mới được đến cái ngày này. Ợ khụ khụ… lại đây, lại đây cho ta xem nào! Ôi, cái khúc xương già này… Rắc…
Cụ ông đứng giữa hàm hồ ăn nói lăng nhăng, răng cũng đã móm mém mà còn cứ thích hót. Dù vậy, thần tình Hoàng Tuyết Nhu đã tỏ ra hoảng hốt, mắt trợn tròn lên tiếng:
- Các người…
- Ta… Anh là Nam, Trần Nam đây mà… khụ khụ! – Cụ ông nói.
- Em… em là Kiko, khè khè… - Cụ bà thấp bé giọng khàn khàn khô khốc nói
- Còn tôi… tôi là Emily! Chắc chị không nhớ đâu! Chúng ta chỉ gặp gỡ chưa được một năm thôi mà! – Cụ bà cao hơn nói.
Hoàng Tuyết Nhu lơ mơ, trong đầu trống rỗng, cõi lòng vẫn cố tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một trăm tỷ năm…
Anh nam… là cụ già?
Ơ… đậu má! Cụ già gì mà mắt sáng quắc, lại còn đảo như rang lạc, giảo hoạt thế kia?
- Mẹ tiên sư tụi bây! – Tiếng gào thét làm mặt băng run lên bần bật, có xu thế tuyết lở băng tan. Chỉ thấy ba cụ già lọm khọm đang chạy nhanh hơn thỏ, ba cái miệng móm mém kia mở ra cười ha hả. Đằng sau là một con bé chanh chua, liên mồm chửi đổng.
- Trêu bà mày vui lắm hả? Biết bà sợ thế nào không? Thằng chồng cờ hó kia! Mày đứng lại ngay lập tức cho kao! Ê… ê thằng kia! Tao yêu mày! Đứng lại cho tao đánh cái! Một trăm tỷ năm rồi nhớ quá mày ơi!