Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 33: Không tư chất? Câu thông thiên địa




Sáng hôm sau.
Một chiếc xe ngựa cao lớn, nhưng vẻ ngoài lại bình thường đang rong ruổi cất bước rời xa thành An Huy. Dạo này, thành An Huy có vẻ giới nghiêm hơn rất nhiều, người ra người vào đều bị kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, đó cũng là thủ đoạn tự bảo vệ của Lâm gia.
Họ cũng chả mong gì đến việc bắt được hung thủ kinh khủng kia, mục đích chặn đường này chỉ là giữ lại những kẻ đã cầm tài sản của Lâm gia, không cho tẩu tán ra khỏi thành.
Dù tạm thời do còn nghi ngờ người kia còn ở trong thành, Lâm gia không dám manh động, nhưng chờ khi mọi việc lắng xuống, chắc chắn họ sẽ tiến hành thu hồi tài sản. Dù việc thu lại tiền bạc rất khó, nhưng vẫn làm được, chưa kể thu hồi bảo vật thì là việc rất khả thi, bởi chúng đều khá dễ nhận ra.
Nhưng chắc Lâm gia sẽ phải thất vọng thôi, bảo vật gì có vẻ giá trị thì “cao nhân” đều biển thủ sạch, làm gì còn thừa cho họ cơ chứ?
Trần Nam cũng không định động Lâm gia nữa, thấy họ canh phòng nghiêm ngặt thì chỉ bĩu môi khinh thường, bản thân hắn xách hai con ngựa, Hoàng Tuyết Nhu thì ôm Kiko, cả hai loáng cái đã bay ra khỏi tường thành, chẳng ai hay biết.
Sau khi ra khỏi thành, Trần Nam lại thả xe ngựa ra, sắp xếp đàng hoàng rồi đủng đỉnh lên đường.
Trong xe.
- Nè! Em làm sao mà cứ cúi đầu thế? Chị đáng sợ lắm hả? – Hoàng Tuyết Nhu dở khóc dở cười hỏi cô bé ngốc kia.
- Em… em… - Kayano Kiko lúng túng lắp bắp, hai tay đã xoắn chặt lấy góc áo, nhất thời không biết phải làm sao.
- Thôi nào! Chị đâu có ăn thịt em đâu? Chị là Bạch vũ thiên sứ siêu cấp thiện lương, siêu cấp xinh đẹp, người gặp người mến. Dung quang tỏa khắp không gian, nhất thống thiên hạ… Á, nhầm sang Tiếu Ngạo Giang Hồ rồi. Ý chị là chị rất là tốt bụng và dễ gần á!
Hoàng Tuyết Nhu khoe khoang một trận, hứng trí bừng bừng tý nữa thì nhầm lời thoại. Nhưng cô bé kia chỉ ngước đôi mắt ngập nước nhìn nàng, rất là tội nghiệp. Hoàng Tuyết Nhu mặt trở nên hắc ám, dí sát lại gần Kiko, hỏi:

- Em không tin?
- A không! Em…
- Không tin chị đánh mông em! Có tin không?
- A em tin! Tin mà! Chị Nhu siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp thiện lương, dung quang tỏa sáng nhân gian, nhất thống thiên hạ… á, nhầm sang Tiếu Ngạo Giang Hồ… A… em không có ý bắt chước chị… Ách, em… em…
Kiko đáng thương, cảm thấy bao nhiêu tài ăn nói của nghệ giả giờ bay đi đâu mất, có cảm giác như bà hai gặp bà cả, số phận đã chịu áp chế, chỉ mong có ai đó thương xót vào bênh vực mình một phen.
- Láo! Em làm như thế mà được à? Cần phải chấn chỉnh lại ngay! (Câu này ai nghe quen không =)))
Bên ngoài vang lên âm thanh trầm trầm rất chi là uy nghiêm, Kiko có cảm giác bầu trời tươi sáng. Anh Nam đúng là đàn ông a! Có thể bảo vệ mình a! Anh Nam vạn tuế, anh Nam uy vũ…
Bốp…
Âm thanh chát chúa đã đánh tan ảo tưởng về siêu cấp anh hùng Trần Nam trong lòng Kayano Kiko, Hoàng Tuyết Nhu đã nổi giận đùng đùng chui ra khỏi xe, vỗ một phát cực kỳ tươi sống lên đầu tên kia, giận dữ châm chọc:
- Này thì láo này! Ai cho cưng cái gan phản kháng lại chị hả? Hả? Lần sau phải ngoan một chút thì chị mới thương nghe chưa? Hư đốn là ăn đòn.
- Phản đối bạo lực gia đình! Đả đảo! Á… cẩn thận không anh tụt quần đánh vào mông em! Ái đau… đừng bóp chỗ đó, không lần sau nó báo thù là em không còn khí lực mà đi lại đâu… Oái oái… anh thua, anh thua rồi, tha cho anh… Bạo lực gia đình muôn năm, nữ quyền vạn tuế… nữ hoàng tha cho tiểu nhân a…
Một hồi kêu la thảm thiết vang lên ngoài cửa, Kiko ngồi bên trong càng thêm luống cuống. Đại anh hùng gì mà thảm thế này? Ôi, hình như mình nhầm người rồi? Ấy… tội nghiệp anh ấy quá nha…
Kiko cũng chui ra khỏi thùng xe, đập vào mắt là khung cảnh vô cùng thảm thương, đại anh hùng ôn nhu phong độ đâu còn đó, chỉ còn một tên nhãi nhép đang bị đại mỹ nữ xách tai, vỗ liên tục vào đầu, nhưng bàn tay ghê tởm kia vẫn cố chấp bóp bóp xoa xoa thêm mấy cái lên bộ phận căng tròn của mỹ nữ, có chết cũng phải chiếm thêm ít tiện nghi.
Kiko đáng thương, nàng lại tưởng đó là thật, sợ Trần Nam vì mình mà ăn đòn, nhanh chóng chạy tới tách hai người ra, chắn trước mặt Trần Nam, hiên ngang không sợ chết nói:
- Đừng đánh anh ấy mà! Có đánh thì đánh em đi…
Hai người nhất thời ngạc nhiên sững ra đó, Trần Nam đột nhiên nhào lên, ôm chầm lấy cái eo nhỏ xinh của Kiko, bắt cóc nàng vào trong thùng xe, tiếng cười dâm đãng truyền ra:
- Ha ha… Kiko thật ngoan, thật dũng cảm nha! Biết bảo vệ lang quân nha! Có tình có nghĩa nha! Ui, yêu em chết mất, hun một cái nào, chụt chụt…
Kiko còn chưa hiểu rốt cuộc là thế nào, thân thể đã bị con sói kia xâm phạm nghiêm trọng, Hoàng Tuyết Nhu tức giận nhảy vào chấn chỉnh tác phong, không ngờ cũng bị rơi vào miệng sói, cả hai nàng dồn dập thở dốc, mặt bắt đầu đỏ ửng, quần áo bắt đầu lệch ra khỏi vị trí.
Một lúc sau, Trần Nam vác theo cái mũi nhét bông, vẫn còn rướm máu tiếp tục nhiệm vụ đánh xe. Vừa nãy đùa quá trớn, làm rách quần của Hoàng Tuyết Nhu, sau đó nóng đầu thế nào mà lại cúi xuống táp một cái. Đã thế cô nàng Kiko kia còn không biết phối hợp, đột nhiên xấu hổ hét ầm lên, khiến thần trí vợ cả thanh tỉnh, thế là nguyên một chiêu Quyền giáng vào mặt hắn, tý nữa thì gãy mũi.
Trong xe, không khí có vẻ hơi xấu hổ, nhưng qua màn nháo loạn vừa rồi, quan hệ giữa ba người đã xích lại gần nhau hơn. Hai cô gái quần áo xộc xệch, từng mảng xuân quang trắng nõn lộ ra, cuống quýt che lại, Hoàng Tuyết Nhu còn rách nguyên cái quần, phải ngượng ngùng mà ra ngoài cầu xin tên khốn kia cung cấp.
Sau đó, hai cô gái bắt đầu trò chuyện thân mật hơn, chẳng mấy chốc đã nói đến thiên nam địa bắc, chém gió tung cả nóc nhà. Sau một lúc, Trần Nam chợt chen vào:
- Kiko này! Em năm nay bao nhiêu tuổi!

Móa, con gái người ta đã chịu theo hắn rồi mà vẫn chưa biết bao nhiêu tuổi, đúng là quá vô lý mà!
- Em… em mười bảy! – Kiko trả lời, đồng thời đưa mắt ý hỏi hai người thì sao.
- Chị mười chín tuổi! Hơn em hai tuổi! – Hoàng Tuyết Nhu thoải mái nói.
Trần Nam cụp mi sụp mắt, nghiêm trọng hỏi:
- Sinh nhật ngày bao nhiêu?
Kiko thầm cảm động, không ngờ hắn quan tâm mình đến mức ấy!
- Nghe ma ma nói, trước đây trên người em có cái khánh bạc, nhưng sau đó người bán em đã mang cái khánh đi, trên đó ghi ngày sinh là 13 tháng 12 năm 38.205. Hiện giờ đang là tháng 1 năm 38.223, em mới đón sinh nhật mười bảy vào tháng trước á!
Lịch của thế giới này không tính theo kiểu công nguyên như Trái Đất, mà tính bắt đầu từ đời vua. 38 là đời vua thứ 38 của Âu Tiên, trị vì đến hiện tại là năm thứ 223 nên số năm sẽ là 38.223.
Trần Nam ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Kiko, nhìn đến mức khiến nàng sợ hãi, cuối cùng, hắn đột nhiên ngã ngửa ra gào khóc.
- Oa oa… sao ai cũng lớn hơn tui zậy nè? Tui làm em út mà sao lại phải phục vụ hai chị thế này? Không chịu, không chịu! Chị Nhu lớn nhất, phải chăm chút các em đi chứ… Còn chị Kiko nữa… đến làm bổn phận người chị đi… oa oa!
Kiko trợn tròn mắt, dở khóc dở cười nhìn tên dở hơi này, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Tuyết Nhu. Cô nàng ngổ ngáo kia chỉ cười khinh thường một cái:
- Tên nhóc này sinh nhật ngày 3 tháng 3 năm 38.206, tính đến bây giờ thì cũng sắp đủ mười bảy tuổi. Hắc… trẻ nhỏ phải nghe lời, biết điều thì ra ngoài đánh xe cho hai chị đi! Nếu không…
Nhìn cái nét mặt tà ác kia, Trần Nam vô thức kẹp hai chân lại, chạy trối chết ra ngoài.
Nhưng chỉ một lúc sau, Trần Nam đã chạy ngược trở vào, sờ loạn khắp người Kiko một trận, động tác nước chảy mây trôi, nhanh như chớp giật. Hai cô gái còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ngưng trọng nói:
- Vấn đề lớn rồi!
Hoàng Tuyết Nhu mờ mịt hỏi:
- Chuyện gì?
- Sao lại như vậy? Một chút căn cốt tu luyện cũng không có, tư chất là bằng không! Dù cho có trong thời kỳ dậy thì thì cũng không thể tu luyện được, dù cưỡng ép đến đâu cũng không được!
- Ý anh là… - Hoàng Tuyết Nhu dè dặt nói, không dám khẳng định.
- Kiko không có căn cơ, tư chất bằng không! Không thể tu luyện! – Trần Nam nghiêm trọng nói.
- Không thể nào! – Hoàng Tuyết Nhu nhảy dựng lên:
- Dù có kém cỏi đến đâu thì chắc chắn cũng có chút tư chất! Tại sao Kiko lại không có chút tư chất nào? Anh có nhầm không vậy?
Trần Nam cũng hy vọng chuyện này không phải thật, đưa tay kiểm tra một lần nữa, lần này còn dùng công đức lực nhiều hơn cả vừa rồi để tham trắc, nhưng kết quả vẫn là như vậy.

Kiko lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, yếu ớt hỏi:
- Không thể tu luyện… có sao không?
- Có sao! Sao rất nặng đấy! – Trần Nam nói:
- Anh không định gây áp lực cho em làm gì, nhưng đây là một việc nghiêm túc! Anh và chị Nhu đều là người tu luyện! Anh không rõ sinh mạng của bọn anh dài đến đâu, nhưng có lẽ ít nhất cũng phải là một vạn tuổi! Nhưng em lại là người phàm… em hiểu rồi chứ! Nên bây giờ phải nghĩ biện pháp càng sớm càng tốt, anh đã nói muốn chăm sóc em, không thể để em đến mấy chục năm sau đã đi mất, còn để lại anh ngồi thương nhớ được!
Kiko nghe đến đó, sắc mặt đã trắng bệch, thần tình căng thẳng. Vốn nàng không nghĩ đến vấn đề này, bởi quan niệm từ nhỏ của nàng đã là sinh lão bệnh tử, cùng nắm tay người thương, già đi rồi chết. Nhưng… đến hai mươi năm sau, nàng trở nên già cỗi trong khi hắn vẫn trẻ trung như vậy, dù hắn không nói gì thì nàng có đủ dũng khí ở bên hắn hay không?
Không khí trầm trọng, không ai nói gì, hai chú ngựa vẫn miệt mài kéo xe đi trên con đường độc đạo, tiếng vó cộp cộp như từng nhát búa đập vào cõi lòng yếu ớt vừa mới được cứu rỗi của thiếu nữ Phù Tang.
- Không đúng! – Trần Nam chợt vỗ đùi một cái, nói ra phán đoán của mình:
- Thế giới này là thế giới của người tu luyện! Dù thân thể có kém tới đâu thì cũng phải có chút căn cốt! Ông trời rất công bằng, không phải là công bằng về xuất thân hay là công bằng về thành quả, mà là công bằng về cơ hội. Ông trời sẽ không tước sạch cơ hội của bất cứ một ai. Em đã không có căn cốt, vậy chắc hẳn sẽ có một năng lực đặc biệt nào đó, chắc chắn sẽ có một loại đường lối riêng dành cho em! Nói cho anh, em có năng lực đặc biệt nào không?
Dù nói chắc chắn như vậy, nhưng trong lòng Trần Nam cũng chột dạ vô cùng.
Kiko trầm lặng một chút, suy nghĩ thật kỹ rồi mới rụt rè nói:
- Em nghĩ là có…
Trần Nam kích động.
- Từ nhỏ em đã có thể nghe và cảm nhận được rất nhiều âm thanh! Chỉ cần em dụng tâm cảm nhận một chút là có thể hiểu được một thứ gì trong đó. Một lần khi cảm nhận được một bức thư pháp, người viết ra nó đã nhận xét rằng em thư pháp thật cao, có thể thấy được ý cảnh trong đó, nhưng lúc đó em đâu có hiểu thư pháp thế nào? Chỉ là tự dưng tập trung rồi có linh cảm mà thôi! Sau đó, em còn quan sát cả các loại tranh, các cảnh vật, thậm chí cả một vài thiên tai, chỉ cần tập trung một chút là em đã có thể cảm nhận được cái gọi là ý cảnh trong đó rồi. Cũng vì lý do đó mà ngày đầu tiên gặp anh, em nghe thấy được ý cảnh trong lời nhạc của anh, do đó mới tới làm quen…
- Cảm nhận được ý canh! – Trần Nam hai mắt sáng rực:
- Câu thông thiên địa!
- Câu thông thiên địa? – Hai cô gái cùng nghi hoặc hỏi.
Trần Nam hắng giọng, chuẩn bị lên mặt dạy bảo hai cô nàng ngốc nghếch thiếu kiến thức này…
- Nghe cho kỹ nè…