Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 89: Đấm thẳng vào mặt




- Con gái tôi nói muốn lấy cậu! Cậu nghĩ sao? – Frank lạnh nhạt hỏi, thái độ không thân thiện gì cho cam.
- Tôi nghĩ sao có quan trọng với ngài hay không? – Trần Nam vô tội giang tay hỏi.
- Không! – Frank lắc đầu rất dứt khoát:
- Tôi không phải là kẻ không nói lý, cũng không phải là kẻ ngang ngược bá đạo! Vậy đi, tôi cho cậu một kiện thần khí do chính tôi luyện chế, nếu không có sẵn thì tôi có thể luyện chế cho cậu. Một cuốn bí tịch cấp Thần do chính tôi sáng tạo, đối với tu sĩ tầng ba như cậu, vậy đã đủ rồi chứ?
- Ồ! Ra là con gái của ngài chỉ rẻ thế thôi sao? – Trần Nam cười mỉa mai một tiếng, không đưa ra đáp án làm thỏa mãn Frank.
- Vậy cậu còn muốn thế nào? – Frank liếc xéo Trần Nam một cái:
- Đừng có không biết đủ, cái giá đó đã là quá cao với một kẻ như cậu rồi!
- Ồ! Giờ thì ông chuyển sang chê tôi nghèo, tôi hèn kém, không xứng với con gái ông? – Trần Nam vẫn tiếp tục mỉa mai, không cho Frank tý mặt mũi nào.
Nhưng Frank dường như không biết tức giận là gì, hàm dưỡng cực cao:

- Cậu như thế nào thì tự mình biết! Lời tôi đã nói hết, xin cậu tự trọng cho!
- Chẳng phải ở Quyền Hoàn này tôn trọng nhất là quyền tự do hay sao? Con cái có quyền lựa chọn cuộc sống và một nửa cuộc đời ình, không phải hay sao? – Trần Nam vẫn cò cưa không quyết.
- Đó là ở Anh Lan và miền nam Thiên Đức, còn ở vùng phía bắc lạnh giá, dân cư thưa thớt nên từ xưa người ta đã sống quây quần để bảo vệ lẫn nhau, lệnh của cha mẹ là phải nghe, còn lệnh của gia tộc là chí cao vô thượng. Con cái không nghe cha mẹ thì chỉ sớm bị thiên địa giá lạnh xung quanh nuốt chửng mà thôi!
- Ông làm thế, không sợ con gái ông sẽ đau khổ hay sao? – Trần Nam hỏi đúng một câu cuối cùng.
- Nghe theo tôi, nó sẽ có cuộc sống tốt! Đi theo kẻ như cậu sẽ chỉ làm nó khổ cực! – Frank nói như chém đinh chặt sắt.
- Ông thật dối trá! – Trần Nam chợt cười mỉa mai:
- Ông từ nhỏ đã chẳng quan tâm gì tới cô ấy, thậm chí tới việc giới tính của cô ấy có vấn đề, ông cũng chẳng cần quan tâm. Trong mắt ông, tình thân cũng phải dựa vào thực lực mà đoạt lấy, một đứa con vô dụng không đáng để quan tâm, có đúng không? Nhưng tôi xin lỗi, cái đó không phải là tình thân, mà chỉ là một “sự nghiệp” để phấn đấu mà thôi! Trên đời này cái gì cũng có giá của nó, chỉ có duy nhất tình thân là “vô giá”, ông có biết tại sao không? Bởi tình thân không cần phải đánh đổi cái gì mà vẫn có được, con người ta sinh ra đã có tình thân rồi. Việc mà ông cần làm, đó là dạy cho Emily cách quý trọng tình thân “vô giá” ấy, chứ không phải định ra giá trị cho nó để cô ấy đi đánh đổi. Việc này rất khó, tôi biết mình không làm được điều ấy cho con tôi, vì vậy tôi mới không làm cha của ai cả! Còn ông, ông đã làm cha hàng vạn năm mà vẫn không biết làm thế nào! Ông đúng là một người cha thất bại đó, ngài Morgan tôn quý!
Mắt của Frank Morgan hơi lóe lên, dường như bắt đầu nổi giận:
- Cách tôi dạy con tôi thế nào không cần kẻ như cậu xen vào! Tôi có là người cha thất bại thì cũng là việc của tôi! Bây giờ, tôi chính thức yêu cầu cậu rời xa Emily, cậu đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý! Nghe rõ chưa?
- Ồ! – Trần Nam giờ đã hứng thú dạt dào, giống như Lãn Ông khi câu được con cá bự vậy:
- Người cha thất bại trên đời này nhiều lắm, tôi cũng chẳng có tư cách chê trách gì ông cả. Nhưng nếu ông đã tự nhận mình là người cha thất bại, vậy thì tôi cũng chẳng muốn người như ông xen vào đời sống của Emily, làm cô ấy thất bại theo người cha như ông làm gì! Bây giờ tôi nói thẳng một câu, Ông – Tôi, đánh một trận! OK? Ông đã nhận định tôi là con kiến, vậy được rồi, nếu tôi trụ được mười chiêu của ông thì tôi thắng! Tôi được mua đứt Emily khỏi tay ông, và ông không có quyền và nghĩa vụ gì với cô ấy nữa. Nếu mười chiêu cũng không trụ được, vậy tôi thua rồi, tôi sẽ đi thẳng được chứ?
- Chỉ rời đi thôi sao? – Frank Morgan cười lạnh:
- Ta còn tưởng mi sẽ tùy ta chém giết cơ! Đồ con cóc nhát chết! Đồ ếch ngồi đáy giếng không biết tự lượng sức!
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, giống như hai con dã thú nguy hiểm chuẩn bị lao vào chiến đấu. Đúng lúc này, truyền tống trận đột nhiên sáng bừng lên, hai bóng người lao ra, vững vàng tiếp đất, bày ra tư thái trước mặt mọi người.
Chỉ thấy Kiko đã xõa tóc ra, lại hơi rối tung lên, trông như ma nữ xuất trần vậy, hai thanh kiếm ánh sáng cũng bị đánh tan từ bao giờ, khiến hai tay trống trơn, bộ giáp trắng cũng đã bị đánh vỡ cầu vai và giầy, lộ ra vài mảng da thịt trắng nõn.
Boquesto bên kia thì khá hơn rất nhiều, vẫn không sứt không mẻ đầy phong độ đứng đó. Nhưng các Bất Diệt Thần đều nhận ra được, sau lưng hắn đang run lẩy bẩy, dường như tê tái vì xung lực nào đó.

Trận chiến vừa rồi đều đã lọt vào mắt mọi người, kiếm pháp của Boquesto thực sự quá mạnh mẽ, hắn chỉ tấn công một lần duy nhất đã chém nát Song Kiếm Quang Ảnh của Kiko, đó là một chiêu rướn người chém chéo cơ bản đến không thể cơ bản hơn, nhưng thực sự tốc độ và uy lực của nó quá kinh khủng. Chiêu thức không hề hoa mỹ, nhưng đầy tính bạo lực, giống hệt tính cách của lão Boquesto này.
Khi đó, kiếm của Boquesto vẫn theo đà chém tiếp lên đầu Kiko, nhưng nàng lại bất ngờ dùng tuyệt chiêu độc nhất vô nhị của võ sĩ đạo chống đỡ đòn này.
Katana Catch, tuyệt chiêu dùng tay không bắt kiếm bằng cách vỗ hay tay lại trúng vào thân kiếm. Đây là tuyệt chiêu dùng tay không đối phó với kiếm do chính các Samurai sáng tạo ra, dần dần được nhiều người biết đến, ứng dụng khá nhiều. Nhưng thực sự chẳng mấy ai dùng được nó một cách hiệu quả.
Thực tế, tu sĩ thực lực tầng hai mà dùng Katana Catch đỡ kiếm tu sĩ tầng một thì cũng dễ dàng thôi, nhưng lẽ nào một tu sĩ lại bị kẻ kém hơn dồn vào đường cùng như vậy? Còn trong giao đấu đồng cấp, chiêu thức này thực sự quá khó khăn, độ rủi ro quá cao, lại không thể chắc về việc bắt xong có bị tổn thương gì không, vì vậy chẳng mấy ai dám dùng.
Mấy ai biết được, Katana Catch là do Shien sáng tạo ra, dựa trên năng lực thông linh thiên địa của mình để soi rõ đường đi của kiếm, cảm nhận rõ mọi quỹ đạo của chiêu thức, từ đó đón đỡ trước được lưỡi kiếm đòi mạng này. Trên đời có ai có được cảm quan được như nàng để sử dụng chiêu này đây?
Bị bắt kiếm bất ngờ, Boquesto không kịp đề phòng, Kiko giật phăng một cái đã đánh bay kiếm của lão, hai người chính thức tay không chiến đấu.
Lão Boques vẫn bạo lực như vậy, quyền cước như trái phá tấn công thiếu nữ, đầu quyền còn có tiếng nổ vang như bom đạn, giống hệt loại quyền thuật mà tên tu sĩ Allades từng đánh với Hoàng Tuyết Nhu sử dụng.
Nhưng rốt cuộc, công kích mạnh cũng phải có đối, đó chính là loại Nhu Thuật Jujitsu của Kiko. Mặc dù chưa hoàn thiện, nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng chống đối. Kiko biết mình thua chắc rồi, nhưng nàng vẫn cố gắng giao đấu để hoàn thiện Jujitsu. Nào ngờ càng đánh càng hay, kéo dài đến hơn năm ngàn chiêu thì mới bị một quyền của Boquesto đấm trúng vai, một cước đá trúng đầu gối làm vỡ nát áo giáp ở hai nơi đó, chính thức thất bại.
Nhưng dù thế, Kiko vẫn kịp vặn ngược tay của Boquesto một phát, làm lão tý thì trật cả cánh tay ra ngoài, đến bây giờ vẫn còn run run.
Hai người đứng đối diện nơi đó, không ai dám tuyên bố kết quả. Chợt, Kiko mỉm cười nhẹ nhàng, thân thể hơi uể oải khụy xuống:
- Tôi thua rồi!
Toàn trường im ắng, không ai dám chê cười hay phát biểu ngông cuồng gì. Hai bóng người mềm mại lao xuống đấu trường nhanh như chớp, đỡ lấy hai bên Kiko, sau đó lầm lũi rời đi trong ánh mắt khâm phục của gần trăm người nơi đây.
Trần Nam hơi lo lắng nhìn theo ba cô gái kia, trong lòng hy vọng Emily sẽ làm được. Chắc chắn cô ấy sẽ làm được! Nếu không làm được… vậy thôi quên đi, cũng là vì cô nàng không tranh thủ được cơ hội a!
Frank cười lạnh một cái, giải trừ kết giới xung quanh, đang định nói gì đó thì Trần Nam đã lao thẳng xuống đấu trường, thần tình cực kỳ ngông cuồng ngoắc ngoắc tay với Frank, miệng cười mỉa mai như nhìn một thằng hề thế kỷ vậy.
Bị người khinh thường, Frank cảm thấy tức giận vô cùng, đang định lên tiếng đề nghị “ban tổ chức” kéo thằng điên này ra khỏi truyền tống trận thì Trần Nam đã cười sằng sặc lên:
- Sao hả? Bất Diệt Thần Frank Morgan không dám đấu một trận trước mặt mọi người, định bí mật xử đẹp ta đây hay sao? Ha ha ha ha…

Frank Morgan chợt nhìn xung quanh, thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, giống như đợi mình quyết định xem nên hèn nhát hay dũng cảm vậy. Kỳ lạ là Joe Winsor và mấy lão già kia cũng không có phản đối cái gì, chỉ cười cổ quái nhìn mình, trong lòng Frank thầm mắng một tiếng, mấy lão già này định xem ta làm trò cười hay sao?
Mẹ kiếp! Làm trò cười còn hơn phải chịu nhục nhã! Để một thằng nhãi con khinh thường mình, cảm giác đó thật là khó chịu.
- Nhớ rõ quy ước nha! Tôi chịu được mười chiêu của ngài là tôi thắng đó! – Trần Nam nói oang oang lên, chỉ sợ thiên hạ không biết vậy. Mấy lão già kia lại càng nghe càng cổ quái, Âu Vĩnh Lạc đã đỏ bừng cả mặt, suýt nữa thì cười ra tiếng, không ngờ thằng ôn này khốn kiếp như vậy, lại dùng trò giả heo ăn hổ này lừa Frank Morgan vào tròng.
Frank Morgan âm trầm gật đầu.
Trần Nam tiến lại từng bước.
Frank hừ lạnh một tiếng.
Trần Nam giơ tay lên.
Frank không thèm phản ứng.
Mặt Frank ăn một quả đấm, lõm thẳng cả mặt trước vào mặt sau, da mặt dúm dó như hoa cúc.
Ánh sáng truyền tống trận lại phát ra, cả hai thân hình biến mất trước khi Frank kịp bay đi. Chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở dưới đáy biển Nam Cực lạnh giá.
Đến lúc này, Frank mới bay vọt đi trong nước, giống như một viên đạn pháo vậy. Trong lòng lão choáng váng, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Thân thể vừa lật lại thì đã bị một bàn tay cứng như đá nắm cổ, vít mạnh một phát rồi đập rầm xuống đáy biển, làm bùn đất bốc lên đục ngầu cả chiến trường, không rõ một hai ba bốn gì nữa.
Rầm rầm rầm rầm…
Từng âm thanh chát chúa vang lên, “máy chiếu” cũng như bị rung rinh theo chấn động, nước càng ngày càng đục, khiến người bên ngoài khó chịu như bị đốt vào đít, thầm mắng tên khốn kia đánh đấm không có tính nghệ thuật và biểu diễn gì cả.