Quan sát kỹ hơn, Mạn Nghiên phát hiện một bên móc treo tranh bị nứt ra, chiếc đỉnh phía sau cũng không bám sát vào tường nữa.
Cô vừa chạm nhẹ, bức tranh đã bị lệch sang bên phải.
Sợ tranh rơi, Mạn Nghiên bèn tháo xuống.
Ngờ đâu bức tranh quá khổ, che mất tầm nhìn của Mạn Nghiên.
Lúc định đặt khung tranh xuống mặt bàn, cô bất cẩn và nó vào ly nước ép bưởi.
Ly nước ép rơi xuống sàn, Mạn Nghiên theo phản xạ giật thót mình, lùi về phía sau.
Khung tranh cũng vì thế rơi thẳng xuống sàn, từng mảnh vỡ bắn ra tung tóe.
Choang-gggg!
Âm thanh ào ào của tiếng thủy tinh đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông kia.
Một người từ phòng đọc sách, một người từ dưới bếp, đều đi nhanh ra phòng khách.
“Đồng Mạn Nghiên, em làm gì thế?”
Tôn Bách Thần không thể tin được những cảnh đang diễn ra trước mắt mình.
Khung tranh hắn vẫn treo trên tường nay nằm bẹp dưới sàn, ngay trước chân của Mạn Nghiện.
Mặt kính đã vỡ tan tành, bức tranh sơn dầu bên trong bị một lớp nước ép bưởi đổ lên, loang lỗ vài chỗ.
Hắn nhanh tiến đến bên bức tranh, không may dẫm chân vào miệng thủy tinh vỡ.
Mạn Nghiên hoảng hốt thốt lên:
“Bách Thần, chân anh chảy máu rồi.”
Cô lo lắng cho hắn là thế, vậy mà Tôn Bách Thần như mất hết lý trí, một mực quan tâm đến bức tranh kia.
Hắn cẩn thận rũ bỏ lớp thủy tinh vỡ trên bức tranh, từng chút một lấy gỡ phần tranh bên trong, đặt lên trên bàn.
“Vương Phong, không phải trước kia cậu có tìm hiểu về hội họa sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại xem những vết loang này, làm sao cứu vãn được?”
Chân hắn vẫn đang chảy máu, đã tràn ra thành một dòng nhỏ ở trên sàn nhà.
Mạn Nghiên nhón chân đi lại gần, giục:
“Bách Thần, chân anh bị thương rồi, mau băng bó lại đã.”
Tồn Bách Thần đột nhiên sấn đến, nắm chặt lấy cổ tay Mạn Nghiên.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
“Đồng Mạn Nghiên, tôi hỏi em làm cái gì thế? Tại sao bức tranh đang yên đang lành lại rơi xuống?”
“Em...em..” Mạn Nghiên bị hắn nạt đến sợ, đầu óc trống rỗng không kịp giải thích.
“Cậu làm gì vậy? Mau bỏ em ấy ra đi.” Vương Phong giữ chặt cánh tay Tôn Bách Thần.
“Đồng Mạn Nghiên, tôi đang hỏi em đó.
Bị điếc à?”
Tôn Bách Thần vung tay lên, giống như định đánh Mạn Nghiên.
May mắn Vương Phong kịp cản hắn lại, anh lấy hết sức, vật Tôn Bách Thần ngã phịch ra đằng sau.
"Tôn Bách Thần, cậu nổi điên gì vậy? Còn định đánh người?” Vương Phong gằn lên, chỉ hận không vung nắm đấm, thụi cho hắn vài phát.
Lúc này nước mắt Mạn Nghiên đã không cầm được nữa rồi, hai mắt cô híp chặt lại, nước mắt rơi lã chã trên gò má ửng hồng.
Cô đưa tay nắm chặt phần áo trên ngực, chuếnh choáng quay người chạy nhanh lên lầu.
“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên...”
Tôn Bách Thần như khôi phục ý thức, hắn vội đứng dậy, đuổi theo cô thì Vương Phong ngăn lại.
“Để em ấy yên tĩnh đi.
Cậu còn cần cái chân của mình thì đi mau sát trùng, băng bó vết thương lại.
Hừ, tôi thật không hiểu nổi!” Đến Vương Phong còn không ngờ Tôn Bách Thần lại càn rỡ đến vậy.
Mạn Nghiên chạy về phòng, chốt chặt cửa bên trong, rồi ngồi phịch xuống một góc cạnh.
đầu giường.
Cô ôm chặt chiếc gối trong lòng, nước mắt đầm đìa, không ngừng chảy xuống hõm cổ, ướt đẫm mảnh áo trước ngực.
Hắn vì một bức tranh, mà bản thân bị thương cũng không thèm quan tâm.
Hắn vì một bức tranh, mà lớn tiếng nạt nộ cô.
Cũng vì bức tranh, mà suýt chút vung tay lên đánh cô.
Đến cuối cùng, Mạn Nghiên nhận ra bản thân mình trong mắt Tôn Bách Thần, còn không quan trọng bằng một bức tranh cũ!
Cô vùi mặt vào gối, tiếp tục khóc như mưa.
Mạn Nghiên khóc đến mệt là người, tựa mình vào thành giường, ngủ gục lúc nào không hay...!
Tối qua sau khi xử lý đống vụn vỡ ở phòng khách, Vương Phong bưng cơm tối lên trên phòng cho Mạn Nghiên.
Anh đứng ngoài cửa, luyên thuyên một hồi lâu cô mới chịu để anh vào.
Hai mắt cô sưng húp lại, mệt đến chẳng muốn nói chuyện.
Vương Phong dỗ mãi cô mới ngồi ngoan ngoãn ăn hết khay cơm, vừa ăn vừa sụt sùi khóc.
“Đừng khóc nữa mà.
Em cứ khóc thế này sẽ ngất vì kiệt sức mất” Vương Phong lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Tồn Bách Thần đúng là tên khốn mà! Cứ để cho Mạn Nghiên khóc hết lần này đến lần khác.
Vương Phong thấy mà xót đứt ruột!
“Ngoan ngoan, Mạn Nghiên đừng khóc nữa.” Anh dỗ dành, bàn tay liên tục rút giấy từ trong hộp, lau nước mắt cho cô.
Mạn Nghiên khóc một trận cho đã, rồi mới chịu đi rửa mặt.
Cô thay một bộ đồ khác, chuẩn bị đi ngủ thì Tôn Bách Thần đi vào phòng...!
“Mạn Nghiên, chúng ta nói chuyện một lúc đi.”
Vừa thấy hắn, cả người Mạn Nghiên trở nên tê tái.
Cô ném một cái nhìn đầy ý thù ghét về phía Tôn Bách Thần, rồi chui tọt vào trong chăn, trùm kín mặt như con tằm nằm trong kén.
“Mạn Nghiên, em ra đây cho tôi.”.