Tôn Bách Thần đẩy cửa đi vào, thấy Linh Châu đang ngồi trên bàn đọc sách.
Bà đeo kính, thái độ nghiêm túc, không phải đang đọc sách mà là xem thứ tài liệu gì đó, dày cộp.
Hắn tiến lại gần, ngồi xuống đối diện bà.
“Mẹ mau nói đi, con còn có việc phải làm”
Linh Châu xoay tệp tài liệu về phía Tôn Bách Thần.
Hắn vừa nhìn thấy tiêu đề, đã không muốn xem qua, dứt khoát đẩy về phía bà.
“Mẹ có ý gì?”
Bà Tôn nhàn nhã hớp một ngụm trà, ánh mắt nhạy bén qua lớp kính dày, từng chút đánh giá thái độ của Tôn Bách Thần.
Mười năm rồi, hắn vẫn mẫn cảm như vậy, chỉ cần thứ gì đó liên
quan đến “kinh doanh”, hắn đều tránh đi như tranh tà.
Nhưng mà lần này, Linh Châu không thể ngồi yên được.
Bà cần có Tôn Bách Thần để xoay chuyển tình thế, cứu lấy vận mệnh của Tôn thị.
Đó cũng là mục đích sáng nay bà đến biệt thự tìm Tôn Bách Thần.
Nào ngờ giữa đường bắt gặp Mạn Nghiên, biết được chuyện hắn ức hiếp cô, nên kéo luôn hai người trở về Tôn gia.
Tập đoàn nhà họ Tôn đang gặp rắc rối lớn với dự án mới của Tôn Ninh Ninh, nên bà muốn Tôn Bách Thần ra mặt, giúp đỡ Tôn thị vượt qua khó khăn lần này.
Dự án của Tôn Ninh Ninh mới triển khai được một nửa, nhưng đang đi theo chiều hướng vô cùng xấu.
Trong quá khứ, Tôn Bách từng tái khởi một dự án đang bên bờ vực thẳm, biển nguy thành an, cứu lấy hơn ba phần tư số vốn của Tôn thị bỏ ra.
Gặp chuyện lần này, Linh Châu từng thảo luận qua với mấy vị lãnh đạo kỳ cựu ở Tôn thị, ai nấy đều mong bà có thể thuyết phục được hắn quay trở về.
Bà nhẫn nại nói cho hắn hiểu, những căn bản Tôn Bách Thần không quan tâm.
Hắn nói rút là rút, cho nên hi vọng Linh Châu có thể hiểu cho mình.
“Mẹ nghĩ Tôn Ninh Ninh sẽ cho con nhúng tay vào dự án đó sao? Mà cho dù thế nào, con cũng không quay về Tôn thị đâu.
Mẹ hiểu cho con, có được không?” Hắn ích kỷ đứng dậy, rời khỏi phòng.
“Bách Thần, con thật là nhẫn tâm.” Linh Châu thở dài bất mãn, tay đấm mạnh vào đùi.
Tôn Bách Thần đứng ngoài sân bóng mát một lúc, cho khuây khỏa đầu óc.
Đến khi thấy cảm xúc đã được điều tiết, hắn mới đến tìm Mạn Nghiên.
Linh Châu vì tạo cơ hội cho Tôn Bách Thần, nên để cô ngủ một mình ở phòng dành cho khách.
Mạn Nghiên đang nằm trên giường bấm điện thoại, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô vừa kịp ngồi dậy, người ngoài cửa đã đi vào.
Mạn Nghiên mất năm giây cầm cái gối ôm trên giường, phi thẳng vào mặt ai kia.
“Ra ngoài.”
Tôn Bách Thần điềm nhiên cầm cái gối trên tay, đi về phía Mạn Nghiên.
Thoáng một cái, hắn đã trèo lên giường, ngồi bên cạnh cô.
“Anh muốn ngủ ở đây chứ gì? Vậy tôi ra ngoài”
“Ngoan, đừng dỗi” Hắn kịp kéo tay, ôm cô vào lòng.
Mạn Nghiên phát tiết, vừa đấm vừa đá để Tôn Bách Thần buông mình ra.
Hắn không những không thỏa hiệp, mà càng siết chặt cô hơn nữa.
“Làm sao? Sáng nay định vác vali bỏ trốn, hửm? Còn bản giao kèo, gấp gáp tìm kiếm như vậy là muốn tiêu hủy vật chứng, cắt đứt mọi mối liên quan với tôi à.”
“Sao...!anh biết? Vương Phong, không lẽ anh ấy.”
“Không phải” Tôn Bách Thần ngắt ngang lời cô.
Hắn nói: “Trong phòng đọc sách có gắn camera, đồ ngốc!”
Nếu như Mạn Nghiên biết bản giao kèo mình tốn công tìm kiếm đã bị hắn đốt thành tro bụi từ lâu, chắc chắn sẽ tức chết mất.
Cô hậm hực giơ tay lên, đấm mạnh vào chỗ đau của Tôn Bách Thần.
Hắn xuýt xoa vì đau, bàn tay giữ chặt tay Mạn Nghiên, ngăn không cho cô lộng hành.
“Bé con, đừng giận nữa có được không? Hôm qua là tôi sai, tôi không nên nổi nóng với em, làm em phải khóc.
Em đánh tôi rồi, mắng tôi rồi, giờ có thể bỏ qua cho tôi chưa?” Tôn Bách Thần ghé sát vào tai Mạn Nghiên, thủ thỉ.
Hắn còn được đà lấn tới, mùi mẫn gặm vào vành tại của cô gái này, mút nhẹ.
“Không, em vẫn còn giận lắm.
Tôn Bách Thần, nếu anh xem em không bằng một bức tranh thì trả lại tự do cho em đi.
Để em biến khỏi tầm mắt, sau này cũng không có ai tự tiện phá hoại mấy món đồ quý giá của anh nữa.”
“Ai nói bức tranh đó quan trọng hơn em? Đồng Mạn Nghiên, tranh kia đâu có ôm ngủ được? Nhưng ôm em thì rất mềm, rất ấm.
Em nghĩ Tôn Bách Thần thật sự bị dốt sao?”.