Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 163: Dĩ Nhiên Là Hắn Không Biết Điều Đó!





Trước khi Tôn Bách Thần đến khu chung cư để cứu Mạn Nghiên, hắn đã sai người đi tìm Linh Châu, nhắn với bà có thể hủy bỏ buổi họp báo.

Dẫu vậy, bà vẫn đứng ra tổ chức họp báo, tuyên bố trước truyền thông sẽ chuyển nhượng hết số cổ phần do bà đứng tên cho Tôn Bách Thần.

Dĩ nhiên là hắn không biết điều đó!
“Chủ tịch, bà không sợ cậu ấy cự tuyệt sao?” Giám đốc Lâm hỏi.

Linh Châu lắc đầu, miệng cười nhàn nhạt chứ không trả lời câu hỏi của ông.

Tôn Bách Thần được đưa vào bệnh viện, trong tình trạng mê man.

Hắn bị bắn vào vai phải, rất may không tổn thương đến xương.


Sau một cuộc phẫu thuật lấy đầu đạn ra ngoài, hôn mê gần một ngày, Tôn Bách Thần đã tỉnh.

Ngày thứ ba hắn nằm trong bệnh viện, tinh thần và sức khỏe đã khá lên rất nhiều.

Mạn Nghiên ngoài giờ học thì dành hết thời gian của mình trong bệnh viện, để được ở cạnh hắn.

Chiếc USB mà Niên Khắc đưa cho Mạn Nghiên, cô đã giao lại cho Tôn Bách Thần.

Nội dung bên trong không khỏi làm mọi người chết lặng.

Bây giờ hắn đổi với Tôn Ninh Ninh không chỉ có căm phẫn, mà còn mang cảm giác kinh tởm, ghê sợ.

Như một con quỷ khát máu, vì tiền tài và danh vọng, đến tính mạng của người thân chị ta cũng xem như cỏ rác!
Chứng cứ đã được giao cho cảnh sát, cộng thêm cáo buộc chủ mưu trong vụ bắt cóc Mạn Nghiên, Tôn Ninh Ninh đang được điều tra và tiến hành truy nã trên phạm vi toàn quốc.

Chỉ là chị ta trốn rất kỹ, tuyệt nhiên không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Linh Châu đứng ra tổ chức tang lễ cho Niên Khắc, một cách trang trọng và thành kính nhất.

Mạn Nghiên đã ở trước phần mộ của ông khóc rất lâu, bày tỏ lòng biết ơn trước sự hi sinh cao cả của người đàn ông này.

Chính ông đã bất chấp nguy hiểm, đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ cho cô gái nhỏ này.

ACO
AL +

Giám đốc Lâm đến tìm Tôn Bách Thần.

Ông có vài chuyện muốn nói cho hắn.

biết, trước khi Tôn Bách Thần đưa ra quyết định cuối cùng liên quan đến Tôn thị.

Ông không muốn sau này hắn phải mang cảm giác nuối tiếc hay có lỗi với mẹ mình.

“Chú Lâm, chú tới rồi đó à?” Hắn khẽ cúi chào ông.

Giám đốc Lâm không chỉ là một cổ đông lớn của Tôn thị, mà còn là bạn thân của cha mẹ hắn.

Từ lúc cha Tôn Bách Thần mất, ông là người chỉ bảo và động viên hắn rất nhiều, trong cả công việc và cuộc sống.

Vì vậy đối với người đàn ông này, hắn luôn dành một sự kính trọng đặc biệt.

“Ừ.

Bách Thần à, ta biết cháu vẫn còn chưa hồi phục, nhưng có vài chuyện cũ ta muốn kể cho cháu nghe.”
“Được, chú kể đi.”
Tôn Bách Thần nhìn khuôn mặt nghiêm túc, phảng phất nét đượm buồn của giám đốc Lâm, hắn khẽ nheo mắt, kiên nhẫn chờ đợi những chuyện ông sắp nói ra.

Giám đốc Lâm hít một hơi thật sâu, đôi mắt già nua nhìn xa xăm về một điểm, như để mường tượng về những chuyện trong quá khứ.

Mất một lúc, ông mới lên tiếng hỏi Tôn Bách Thần:

“Cháu có biết vì sao mẹ cháu lại đổ dồn hết tâm huyết vào Tôn thị không?”
Hắn thoáng trầm tư, rồi định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôn Bách Thần lắc đầu, hắn chăm chú nhìn giám đốc Lâm, muốn biết suy nghĩ của ông.

Ông bắt đầu kể cho hắn nghe chuyện tình cảm của Linh Châu và Tôn Bách Phong từ mấy chục năm về trước.

Thời ấy ba người là bạn thân thuở niên thiếu, bà và cha Tôn Bách Thần lại là thanh mãi trúc mã, còn có hôn ước về sau.

Vậy mà trong lần cha hắn đi công tác ở nước ngoài, lại dẫn theo một người phụ nữ ngoại quốc về, bà ta chính là mẹ của Tôn Ninh Ninh.

Vì lúc đó người phụ nữ kia đã có thai, nên Tôn Bách Phong đã hủy hôn ước với Linh Châu, cưới bà ta làm vợ.

Được một năm, mẹ của Tôn Ninh Ninh ngoại tình, cấu kết với đối thủ của Tôn thị, đẩy tập đoàn nhà họ Tôn đến bờ vực phá sản.

Bà nội Tôn Bách Thần khi ấy đã nhất quyết đuổi bà ta ra khỏi nhà, còn Tồn Bách Phong cũng đã hối hận, nhận ra tình cảm của mình với Linh Châu.

Lưu Linh Châu quyết định tha thứ cho ông, mặc cho cha mình có phản đối kịch liệt.

Sau khi gả cho cha của Tôn Bách Thần, bà đã bán tháo hết cổ phần của mình ở Lưu thị, dùng vốn liếng của mình, giúp sức cho Tôn thị vượt qua khó khăn.