Tôn Bách Thần dậy từ sớm, chăm chỉ tập mấy bài thể dục nhẹ để duy trì độ dẻo dai của gân cốt.
Đến gần tám giờ sáng, Mạn Nghiên mới thức dậy.
“Em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em”
Mạn Nghiên ngồi trên giường, còn đang mơ ngủ.
Cô dụi mắt, rồi giơ hai tay về phía Tôn Bách Thần, muốn hắn bế mình lên.
Hắn cũng thuận thế mà nhấc bổng cố lên, đem Mạn Nghiên vào trong phòng tắm, đặt cô ngồi lên ghế.
Tôn Bách Thần lấy kem đánh răng và nước, dâng đến tận tay để cô làm vệ sinh cá nhân vào buổi sáng.
Khăn mặt cũng được hắn giặt sạch, chờ khi cô đánh răng xong, Tôn Bách Thần tự mình lau mặt cho Mạn Nghiên.
Lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, miệng cười tươi rói thưởng cho hắn một cái thơm vào má.
“Hôm qua anh nói sẽ dẫn em đi chơi sao?”
“Em nghe sao?” Hắn ân cần hỏi lại.
Lúc đó, Tôn Bách Thần tưởng cô đã ngủ thiếp đi rồi.
“Em nghe rất rõ.
Bách Thần, không phải anh định nuốt lời đấy chứ?”
Hắn bật cười.
Cô gái này muốn đi chơi cùng hắn đến thế sao? Mà việc Tôn Bách Thần đã hứa, sao có thể nuốt lời được.
“Ăn sáng xong chúng ta sẽ đến trung tâm mua sắm.
Mạn Nghiên, mau nói em muốn ăn gì, anh đi mua cho em.”
Mạn Nghiên không kén ăn, cô ăn gì cũng được.
Cô nói cứ tùy hắn quyết định, hắn liền ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu.
Tôn Bách Thần lái xe ra ngoài chừng mười phút đã về, trên tay hắn cầm theo một hộp há cảo tôm thịt cỡ lớn, loại dành cho hai người ăn.
Mạn Nghiên chờ sẵn hắn ở phòng khách, vừa thấy hắn về, cô đã chạy ngay lại, tranh với hắn xách đồ ăn.
Há cảo vừa hấp, còn hơi nóng bốc lên thơm phức.
Mạn Nghiên đưa mũi khình khịt ngửi, bụng réo cồn cào.
Cô dùng đũa, nhanh tay gắp một miếng há cảo, thổi phù phù rồi cho vào miệng.
Tôn Bách Thần sợ Mạn Nghiên bị bỏng, vội vàng rót cho cô một cốc nước lọc.
“Em ăn từ từ thôi, có ai tranh của em đâu chứ?”
Tại vì Mạn Nghiên đói.
Đêm qua bị hắn quần quật trên giường, đến sáng nay, cô đã không còn tí gì trong bụng rồi.
Mạn Nghiên cười tít mắt, bày ra khuôn mặt cực kỳ đáng yêu.
Cô nói:
“Anh cũng phải ăn.
Để em đút cho anh nhé?”
Rồi cô thổi một miếng há cảo khác, giơ đến gần miệng Tôn Bách Thần.
“Có ngon không?”
“Ngon! Đồ do em đút, chắc chắn rất ngon.” Hắn vừa nói vừa nhai miếng há cảo trong miệng.
Hai người đút cho nhau ăn, chừng một lúc đã hết sạch hộp bánh.
Tôn Bách Thần bảo Mạn Nghiên đi thay đồ, cô liền chọn một chiếc quần jean năng động, mặc cùng với áo croptop màu đen cá tính.
“Mau lại đây, anh giúp em cột tóc.”
Mạn Nghiên ngoan ngoãn lại chỗ Tôn Bách Thần, mặc dù cô rất nghi ngờ về tay nghề của hắn.
Một người bình thường chưa đụng qua mấy việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, khéo léo như thế này, liệu hắn có thể làm được không?
Cô nhìn vào gương, xem hắn chải tóc cho mình.
Tôn Bách Thần cẩn thận gởi từng cọng tóc rối cho Mạn Nghiên, như thể sợ cô bị đau, hắn rón rén từng chút một.
Tóc đã được chải mượt, Tôn Bách Thần dùng tay, lấy một ít tóc hai bên, tỉ mỉ tết lại thành bím tóc nhỏ.
Hắn kéo nhẹ hai bím tóc về đằng sau, cố định chúng với nhau bằng một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh, đính ngọc trai lấp lánh.
“Thế nào? Có đẹp không?” Tôn Bách Thần kiêu hãnh nhìn tác phẩm của mình trong gương.
Cô gật đầu, không dám tin vào mắt mình.
Dù hắn làm hơi lâu, nhưng thành quả thì không chê vào đâu được.
Không uổng công hắn ngồi xem video hướng dẫn suốt một tiếng đồng hồ!
Tôn Bách Thần hôn cô một cái, rồi đi thay đồ.
Trong thời gian đó, Mạn Nghiên trang điểm nhẹ, bôi một chút son lên môi cho tươi sắc.
Mãi đến hơn chín giờ, hai người mới đến trung tâm mua sắm.
AL
Tôn Bách Thần không còn đi dạy nữa, nhưng Mạn Nghiên vẫn sợ sinh viên trong trường bắt gặp hai người tình tứ, thế nên mới giữ khoảng cách với hắn.