“Bách Thần, sao anh lại đến đây?” Cô ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía hai người.
Mạn Nghiên vội đi nhanh đến xe, mở cửa chui tọt vào bên trong.
Thấy Tôn Bách Thần còn ngẩn người ra, đứng như trời trồng ở ngoài kia, Mạn Nghiên liền chui đầu ra, ngoắc tay bảo hắn lên xe.
Phen này không cần đánh trống khua chiêng, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng Tôn Bách Thần đến đón Mạn Nghiên, thì ai cũng biết hai con người này chắc chắn có mối quan hệ không tầm thường.
Hai tuần nữa quay lại trường, Mạn Nghiên biết giải thích thế nào chứ?
“Không phải ngại! Nếu ai hỏi, em cứ nói anh là chồng em là được rồi.
Anh xuất sắc như vậy, sao phải giấu diếm?”
“Xía, em còn chưa gả cho anh mà.” Mạn Nghiên chu môi phản biện.
“Đó không phải là chuyện sớm muộn sao? Nghe lời anh, sau này không được như vậy nữa.
Em còn cư xử như thế, anh sẽ giận thật đó.” Hắn dọa.
Mạn Nghiên không thấy sợ, còn phì cười.
Lời của Tôn Bách Thần ngày càng không có uy lực, phải chăng vì hắn nuông chiều cô gái này quá mức rồi?
“Không sợ sao? Hừ, còn cười nữa kìa.” Hắn làm mặt nghiêm lại.
Mạn Nghiên thôi không cười nữa.
Cô rướn người, ôm chầm lấy cổ Tôn Bách Thần, hôn một cái thật kêu vào má hắn.
Không khí bên trong xe bỗng tràn ngập mùi tình ái, Tôn Bách Thần thừa dịp giữ lấy cô, chiếm đoạt đôi môi mềm, không ngừng trêu ghẹo.
Đến khi môi Mạn Nghiên sưng lên, hắn mới chịu buông ra.
Cô đánh nhẹ vào vai hắn, trách hắn lợi dụng cơ hội bắt nạt mình.
"Ai bảo em không nghe lời! Sau này dám cãi lời, anh sẽ hôn em đến chán mới thôi.”
Hắn nói xong, liền quay sang lấy ly trà sữa đưa ra trước mặt Mạn Nghiên.
Tôn Bách Thần mua nó trên đường đến đây, như một phần thưởng nhỏ dành cho cô.
Hắn vốn không thích mấy thứ đồ ngọt vô bổ này, nhưng vì muốn chiều lòng cô gái nhỏ, nên mới mua đến.
“Anh mua cho em sao? Bách Thần, có phải anh bị đau ở đầu không? Bình thường anh đâu cho em đụng vào mấy thứ này chứ!” Mạn Nghiên chỉ tay vào đầu hắn, ra ám hiệu.
Tôn Bách Thần mặt đen lại, giây phút này thật sự muốn tống cổ cô xuống xe.
Phải xếp hàng mua trà sữa đến cho cô, bây giờ Mạn Nghiên lại dám nghĩ đầu óc hắn có vấn đề! Hừ, rõ tức!
“Không uống hửm? Để anh vứt đi vậy.” Hắn mở cửa kính ra, tay cầm cao ly trà sữa, chuẩn bị tư thế ném.
“Không không, mau cho em đi.
Em đâu có chế đâu chứ?” Cô một lần nữa chồm qua người hắn, vật và giành lấy ly trà sữa.
Cô cầm được ly trà sữa, liền hút một hơi dài.
Vị trà sữa béo béo cùng với mấy cục trân châu dai dai, làm Mạn Nghiên quên luôn sự mệt mỏi lúc còn ở trong phòng thi.
Tôn Bách Thần nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.
Đầu giờ chiều chuyến bay của Diệp Mộc Hoa sẽ đáp xuống, cô ta nhờ hắn đến đón, hắn không thể từ chối.
Vậy nên Tôn Bách Thần định đưa Mạn Nghiên về biệt thự nghỉ ngơi, rồi mới đến sân bay đón Diệp Mộc Hoa.
“Cho em đi với anh được không?” Cô ôm lấy cánh tay Tôn Bách Thần, mè nheo đòi đi theo hắn.
“Anh sợ em mệt thôi.
Hay là về biệt thự ngủ một giấc cho khỏe đi.”
“Em không mệt! Em muốn đi cùng anh cơ.”
Tôn Bách Thần đoán được suy nghĩ của cô, bèn gật đầu đồng ý.
Trước khi đến sân bay, hắn lái xe đưa Mạn Nghiên đến một nhà hàng Ý, dùng bữa trưa.
Tầm một giờ chiều, hai người đến cửa ra sảnh quốc tế, đợi Diệp Mộc Hoa.
“Cô ấy thế nào? Có xinh hơn em không?”
.