Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 191: Vậy Cứ Để Cho Ông Ta Toại Nguyện





“Mẹ kiếp, ông nói rõ ra cho tôi! Thẩm Trí, nếu dám đặt điều gian dối, tôi cho ông chết không toàn thây” Cánh tay kia nhả bớt lực, năm đầu ngón tay buông thõng xuống sàn, sau đó lại siết chặt vào nhau.

Thẩm Trí họ lên sặc sụa, không ngừng nuốt nước bọt xuống cổ họng.

Ông ta bắt đầu mường tượng lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, đem từng chuyện lần lượt kể ra.

Mười năm trước, Thẩm thị bị Tôn thị cướp mất hợp đồng làm ăn, lâm vào cảnh điêu đứng.

Đúng lúc chưa tìm được đường xoay sở, Tôn Ninh Ninh đến tìm ông ta, bàn một cuộc giao dịch.


Nói là bàn bạc giao dịch, nhưng thực chất là áp chế và thao túng.

Bởi vì Tôn Ninh Ninh nằm rõ chứng cứ biển thủ tài sản công ty cùng các hoạt động làm ăn phi pháp của Thẩm Trí, nên bắt ông ta dàn xếp một vụ xả súng liên hoàn ở hôn lễ Tôn Bách Thần, mang danh ân oán thương trường để che mắt thiên hạ.

Đổi lại, Tôn Ninh Ninh sẽ giúp ông ta rửa tiền biển thủ, cho vợ con ông ta ẩn cư ở nước ngoài, sống một cuộc sống sung sướng.

Sự đố kỵ của Tôn Ninh Ninh dành cho Tôn Bách Thần, trong giới làm ăn không ai là không biết.

Thẩm Trí khi ấy cũng không có sự lựa chọn, nên đã dứt khoát nghe theo chủ ý của cô ta.

Thẩm thị mà Tôn Bách Thần đã đánh sập, sớm đã bị mục ruỗng rồi.

Chỉ là lúc đó hắn bị thù hận che mắt, không còn tâm trí suy nghĩ sâu xa mọi chuyện.

Nói đến Đồng Hứa Khang, cái chết của ông ấy là việc nằm ngoài dự tính của Tôn Ninh Ninh và Thẩm Trí.

Bởi vì ông ấy vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người, đã âm thầm tìm kiểm chứng cứ để tố cáo Thẩm Trí biển thủ tài sản công ty.

Tôn Ninh Ninh sau khi biết được, sợ rằng cha của Mạn Nghiên nói ra chuyện gì gây bất lợi đến mình, bèn lấy người nhà ông để uy hiếp, ép ông ấy nhảy lầu tự sát.


Tôn Bách Thần nghe đến choáng váng đầu óc, cả cơ thể nhẹ hẫng lùi sâu về phía sau.

Hắn nhíu chặt đôi chân mày, súng trong tay đưa lên hướng thẳng về phía người đàn ông đang ngồi khúm núm ở một góc tường.

Đoàng!
Thẩm Trí hét lên dữ dội, tay chân bủn rủn chui vào gầm bàn để trốn, miệng không ngừng cầu xin Tôn Bách Thần tha mạng.

Phát sáng ban nãy, hắn bắn thẳng lên bức tường sau lưng ông ta.

Cự ly lệch khoảng một gang tay, nếu không, viên đạn kia đã sớm gắm chặt vào đỉnh đầu của Thẩm Trí rồi.

Đứng thất thần mất một lúc lâu, Tôn Bách Thần mới bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Người của hắn đứng sẵn ở bên ngoài chờ lệnh.

A Nguyên - một thuộc hạ thân tín nhất của Tôn Bách Thần, mang đoạn ghi lại cảnh hẳn tra hỏi Thẩm Trí, vừa lấy từ phòng camera giám sát, đưa cho hắn.

“Ngài Tôn, tiếp theo chúng ta nên xử trí ông ta thế nào?”
Tôn Bách Thần nhìn về phía cửa phòng, trong giây phút ngắn ngủi đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng cho số phận của mình.


Hắn thở hắt một hơi, lấy ra trong túi áo blouse một lọ thuốc nhỏ đựng thứ dung dịch trong suốt.

“Thẩm Trí không phải muốn bị điên sao? Vậy cứ để cho ông ta toại nguyện.”
“Còn nữa A Nguyên, cậu tận dụng hết tất cả các mối quan hệ, giúp tôi điều tra tung tích của Tôn Ninh Ninh đi.

Phải cố gắng tìm ra cô ta trước cảnh sát mới được.” Hắn nói.

Tôn Bách Thần rảo bước về phía trước, A Nguyên nhìn theo bóng lưng hắn, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò.

Cậu ta cứ nghĩ hẳn sẽ vạch trần chuyện Thẩm Trí giả điên, sau đó giao phía cảnh sát, để ông ta nói ra chân tướng sự việc.

Thật không ngờ, hắn lại làm như vậy.

Làm việc cho Tôn Bách Thần đã lâu như vậy, A Nguyên cảm nhận được hắn đang có toan tính riêng trong lòng.

Nhưng mục đích cuối cùng của hắn là gì, ông trời còn chưa chắc biết...