Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 198: Biết Ngay Mà! Dối Trá





Mà lúc này Tôn Bách Thần thật sự rất tức giận, cả người run lên bần bật.

A.

Nguyên đã tiết lộ hết kế hoạch của hắn cho Vương Phong, mà anh lại đột ngột quay trở về đây, chắc chắn là muốn ngăn cản hắn.

Tôn Bách Thần không ngờ Vương Phong lại nhạy bén như vậy, có thể phát hiện ra mục đích thật sự của hắn.

Nhưng mà Tôn Bách Thần đã hạ quyết tâm rồi, những thứ cần chuẩn bị hắn đã làm xong cả.

Hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, cùng Tôn Ninh Ninh chết để đền tội.


Không khí trong phòng trầm lắng xuống, ba người đàn ông rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, Vương Phong không vòng vo nữa, anh nói thẳng:
“Tôn Bách Thần, báo cảnh sát hỗ trợ đi! Để Tôn Ninh Ninh nhận sự trừng trị của pháp luật có được không? Tôi biết cậu cắn dứt chuyện của mẹ Mạn Nghiên, nhưng mà nó đã là quá khứ rồi.

Việc cậu làm là phải sống thật tốt, dùng nửa cuộc đời còn lại để bù đắp cho em ấy kìa.”
“Được, tôi hứa với cậu, ngày mai đến bến cảng cầm chân Tôn Ninh Ninh, sau đó sẽ báo cảnh sát.” Hắn bỗng đồng ý nhanh gọn.

Chính cái sự dứt khoát không suy nghĩ này lại làm Vương Phong nảy sinh nghi ngờ.

Anh không tin một người cố chấp như Tôn Bách Thần có thể dễ dàng thay đổi chủ ý như thế.

“Ngày mai tôi đi cùng hai người.” Vương Phong đề nghị.

“Đủ rồi! Tôi đã nói sẽ báo cảnh sát mà.

Kéo đi nhiều như vậy, rủi ro ai chịu.” Tôn Bách Thần cự tuyệt hẳn, không muốn nói bàn bạc thêm nữa.

Hắn đứng dậy, đi nhanh lên lầu.

Biết ngay mà! Dối trá...!
Dưới phòng khách chỉ còn Vương Phong và A Nguyên, anh chống hai khủy tay vào đầu gối, cúi thấp người ngồi suy nghĩ rất lâu.


Sau cùng, Vương Phong ghé vào tai A Nguyên, nói điều gì đó.

Cậu ta hơi nhíu mày, rồi gật đầu: “Có! Loại thuốc đó có thể duy trì tình trạng hôn mê khoảng ba đến năm tiếng đồng hồ.”
Vương Phong khẽ gật đầu, anh đã có quyết định riêng của mình.

Nếu đã không khuyên ngăn được Tôn Bách Thần, anh sẽ dùng biện pháp mạnh với hắn.

Hắn muốn gặp được Tôn Ninh Ninh, anh quyết không để hắn toại nguyện.

“A Nguyên à, cậu không muốn nhìn thấy Tôn Bách Thần chết chứ?”
Đối diện với câu hỏi có phần lạ lùng của Vương Phong, A Nguyên cũng không mảy may suy nghĩ gì.

Cậu ta trả lời chắc nịch:
“Tất nhiên là không.

Để bảo vệ ngài ấy, tôi có thể hi sinh cả mạng sống này.”
Anh cong nhẹ khóe môi, quả không hổ danh là thuộc hạ trung thành của Tôn Bách Thần.

Chỉ khí mạnh mẽ của A Nguyên, anh rất thích.

“Vậy thì nghe theo lời tôi đi.

Tôn Bách Thần sống hay chết, dưa hết vào cậu đó."
Ba giờ sáng, hai bóng đen cao ráo chầm chậm đi đến phòng Tôn Bách Thần.


Từng cử động của họ vô cùng cẩn thận, lồng ngực nén chặt để không phát ra tiếng thở mạnh.

Bộ dạng căng thẳng lén lút, hệt như hai kẻ ăn trộm!
Vương Phong cắn nhẹ đầu môi dưới, xoay tròn tay nắm cửa, dứt khoát đẩy vào.

Anh đi đằng trước, A Nguyên theo sát phía sau, trong màn đêm tĩnh mịch, từng bước chậm rãi tiến lại gần giường ngủ của Tôn Bách Thần.

Vài giây lẳng lặng trôi qua, hai người đàn ông cùng lúc nhìn về phía đối phương, gật đầu một cách ăn ý.

Tách!
Đèn ngủ vừa bật lên, khuôn mặt nam nhân nằm trên giường hiện ra rõ nét, chỉ thấy hàng chân mày của hắn hơi nhíu lại, tựa hồ như ngủ không được yên giấc.

Khóe mi Tôn Bách Thần giật giật, có lẽ vì cảm nhận được ánh sáng trong phòng.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp định hình mọi được thứ trước mặt, đã bị cánh tay ai đó kìm lấy ngang ngực, hung hăng giữ chặt hai bả vai và cánh tay phải, khiến hắn không thể động đậy.

“Vương Phong, cậu đang làm gì thế? Mau buông tôi ra!” Giọng hắn khàn khàn, chưa tỉnh táo hẳn.