Mối quan hệ giữa hai chị em nhà họ Tôn phải nói là cực kỳ tệ.
Ngoài những trận cãi vả kịch liệt, Tôn Ninh Ninh và Tôn Bách Thần chưa từng bình tĩnh ngồi nói chuyện bao giờ.
Vậy mà khi nhắc đến cái tên Vương Phong, thái độ chị ta sẽ trở nên khác lạ.
Chỉ cần một chút quan tâm nhỏ nhặt, Tôn Bách Thần cũng lờ mờ đoán được Tôn Ninh Ninh có tình ý với Vương Phong rồi.
Nhưng đã là chuyện của mười mấy năm trước, lúc đó hắn không để ý nhiều lắm.
Cũng không nghĩ là trong quãng thời gian dài như vậy, Tôn Ninh Ninh vẫn âm thầm thích Vương Phong.
À không, phải nói là yêu sâu đậm mới đúng
“Cậu nghĩ xem vì sao chị ấy lại biến thành bộ dạng như vậy?”
“Bởi vì Tôn Ninh Ninh cảm thấy cuộc sống quá bất công với chị ta đấy! Cha tôi tàn nhẫn đến mức nào, đầu phải cậu không biết.”
Chẳng phải một mình Tôn Ninh Ninh, mà cả Tôn Bách Thần cũng bị cha hắn đối xử hà khắc không kém.
Có chăng hắn may mắn hơn chị ta vì được trời phú cho sự thông minh vượt bậc và được ưu ái nhận thêm tình cảm từ bà nội và Mộc Trà, nên mới không lâm vào kết cục bị thương như vậy!
Bà nội hắn cũng vì mẹ của Tôn Ninh Ninh gây nên tội lớn, nên không có cách nào đối diện Với đứa cháu gái này.
Dẫu vậy, trước khi bà qua đời, vẫn tận chút sức lực cuối cùng, nắm tay Linh Châu mà dặn dò mẹ hắn chăm sóc cho Tôn Ninh Ninh, đã đủ thấy trong lòng bà thương chị ta nhiều như thế nào.
Tốt xấu gì thì mọi chuyện đã qua, quan trọng vẫn là vấn đề trước mắt giữa Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên.
Vương Phong biết thừa bản tính cố chấp của hắn, nên anh sợ...!
Sợ hắn sẽ không nắm chặt lấy tay Mạn Nghiên, mà cứ thế để có tuột mất.
Chết tiệt! Nếu là người khác sẽ nhân cơ hội này cướp mất cô từ tay hắn rồi, còn Vương Phong, sao anh cứ phải lo lắng như vậy chứ.
“Này, cậu với Mạn Nghiên, định thế nào?” Anh chăm chú nhìn vào hắn.
Tôn Bách Thần cười như không, ánh mắt lơ đễnh nhìn sang nơi khác.
Thứ mà bản thân muốn trốn tránh, người khác lại bắt ta phải đối diện.
Cảm giác đó, chỉ một từ thì không đủ diễn tả được...!
“Ừ, tôi đã có quyết định của mình rồi!”
Bàn tay Tôn Bách Thần nắm chặt sau lớp quần âu dày.
Hai hàng mi mắt rủ xuống, cất giấu đi nét bi thương buồn thảm.
Chẳng ai biết hắn định làm gì, chỉ tự lòng hắn hiểu rõ, sau những suy nghĩ triền miên không lối thoát, cân đo đong đếm, xem làm sao mới là tốt nhất cho Mạn Nghiên, hắn cuối cùng đã có sự lựa chọn.
Buông tay cô...!
Đoạn ghi hình Tân Bách Thần bức cung Thẩm Trí được gửi về cho gia đình Mạn Nghiên, Tôn Ninh Ninh cũng đã trả giá bằng kết cục bi thảm nhất.
Đồng Hứa Văn tuy tính tình nóng nảy, nhưng ông hiểu rõ đúng sai trên đời.
Người làm nên tôi đã đền tội, ông không còn mang nặng thành kiến với nhà họ Tôn nữa.
Sáng sớm, Mạn Nghiên cùng Linh Châu đến một nghĩa trang nhỏ trong làng, đốt cho cha
mẹ cô một nén hương thành kính.
Trước bia mộ của người đã khuất, bà hứa sẽ thay họ yêu thương cô con gái nhỏ kia, mãi mãi sẽ không để cô phải chịu thêm uất ức.
Mạn Nghiên trở về nhà, tâm mang bộn bề suy nghĩ.
Hôm nay đã ngày phải trả lời mail cho thầy trưởng khoa, nhưng cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Ăn xong bữa cơm trưa, có một mình chui vào trong phòng, rúc ở một góc giường, ngồi nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại...