Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 218: “vâng Cháu Hứa Với Bà”





“Bà, cháu xin lỗi.” Tôn Bách Thần khổ sở cúi gằm mặt xuống.

Hắn vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với bà, nhưng khi nghe xong những lời kia, hắn lại im bặt.

Ngoài tiếng thở dài bất lực, hắn chẳng biết phải làm gì nữa.

Bà nội Đồng nắm lấy bàn tay ấm áp kia, cũng như lần trước, bà cười hiền từ:
“Quá khứ rồi, vứt nó sang một bên đi Bách Thần.

Ta mong sau này Mạn Nghiên đi du học về, cháu sẽ thay ta chăm sóc thật tốt cho con bé, có được không? Hứa với bà già này đi.”
Mọi người đều bị lời nói của bà làm cho cảm động, ai nấy đều quay sang chỗ khác, lén lau đi những giọt nước mắt yếu đuối.


Kể cả Tôn Bách Thần, hắn sớm đã không kìm được nữa rồi.

“Bách Thần, nhé?”
“Vâng, cháu hứa với bà.”
Bà thở dài một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.

Dì Hạ nấu cơm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dọn lên một bàn ăn tươm tất.

Bát cơm đặt trước mặt, không một ai nuốt nổi.

Bà nội Đồng ăn mỗi món một ít, còn khen dì Hạ nấu rất ngon.

Ăn xong, dì thay cho bà một bộ quần áo khác.

An Yên rối rít gọi cho Mạn Nghiên không được, lại gọi cho Vương Phong.

Nói ra mới biết cô đã bắt chuyến bay lúc chín giờ tối qua, có lẽ giờ này đã sắp về đến nhà.

Trong điện thoại, giọng anh tràn ngập sự mệt mỏi.

Vương Phong kể với An Yên rằng con gái của Mạn Nghiên bị ốm suốt mấy ngày nay, chiều hôm qua con bé còn lên cơn sốt rất cao, phải nhập viện gấp.

Cô và anh lo lắng đến mức không dám rời khỏi phòng bệnh lấy nửa bước.


An Yên đã hiểu vì sao Mạn Nghiên cứ chần chừ mãi không về rồi! Khổ thân cô gái nhỏ, cứ bị trăm ngàn gian khó cứ bủa vây vào người.

Bà nội Đồng ngồi trên phản gỗ, đôi mắt già nua hướng về phía cổng, chờ đợi một ai đó.

Nhưng đến cuối cùng, bà khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn trông thấy rõ.

Bà nội Đồng dặn dò dì Hạ và chú Hứa Văn mấy lời cuối, rồi bà bảo mệt, nằm xuống mà thiếp đi...!
Trái tim ngừng đập, hơi thở bà lịm dần...!
Bà nội Đồng rời khỏi thế gian một cách thật nhẹ nhàng, tâm không vướng bận chìm sâu vào giấc ngủ, thanh tịnh...!
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng đi.”
“Bà nội.” Tôn Bách Thần quỳ gục xuống sàn nhà lạnh buốt, hai tay bưng lấy mặt mà khóc nức nở.

Mạn Nghiên về đến nhà chỉ kịp nhìn thi hài lạnh lẽo của bà nội Đồng nằm trên phản gỗ lần cuối.

Cô khóc trong im lặng, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn tràn ra hai gò má, nhưng đôi môi nhợt nhạt lại khép chặt, không hé lên nửa lời.

Sau lễ nhập quan, Mạn Nghiên trong trang phục tang trắng, túc trực bên linh cửu của bà nội.

Ba ngày trời, không biết cô đã ngất đi biết bao nhiêu lần, nhưng hễ cứ tỉnh lại, Mạn Nghiên lại tiếp tục quỳ lạy.

Tôn Bách Thần vụng về nói vài lời an ủi Mạn Nghiên, đổi lại chỉ là sự thờ ở lạnh nhạt từ cô gái nhỏ.

Hắn ở ngay bên cạnh, nhưng đến nhìn cô cũng không thèm nhìn hắn một cái.


Nhiều lần thấy Mạn Nghiên sắp trụ không nổi, hắn đều dịch lại định đỡ lấy cô, nhưng lần nào cô cũng sợ hãi lùi về phía sau, né tránh hắn.

Hắn biết Mạn Nghiên đang đau lòng, nhưng với thái độ quá đỗi cực đoan này, Tôn Bách Thần chắc chắn rằng cô hẳn phải rất căm ghét mình.

Hắn nhìn lên di ảnh của bà nội, miệng cười chua xót, tim đập thổn thức từng nhịp rời rạc.

Lời hứa chăm sóc cô với bà, Tôn Bách Thần làm sao thực hiện đây?
Ngày chôn cất bà nội Đồng, bầu trời đang chói chang bỗng đổ cơn mưa lớn, như tấu lên một khúc ca bị thương, tiễn đưa bà đến miền cực lạc.

Mưa tạnh, người đến phúng viếng đã về hết, chỉ còn gia đình Mạn Nghiên, An Yên và Tôn Bách Thần ở lại.

Họ đứng trước phần mộ mới còn ắp hương hoa, kính cẩn cúi gập đầu.

“Mọi người về trước đi, cháu có vài lời muốn nói riêng với bà nội.” Mạn Nghiên khàn khàn cất lời.

Đây cũng là câu nói đầu tiên kể từ khi cô về nhà, sau ba năm trời đi du học.

Mọi người lẳng lặng rời đi, chỉ có dì Hạ không yên tâm nên ở lại với cô gái nhỏ.