Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tôn Bách Thần xoay người sang liền thấy Mạn Nghiên đang hung dữ nhìn mình.
Hắn cụp mi mắt, tiến lại gần cô, nhưng Mạn Nghiên vẫn giữ thái độ cũ, lùi về phía sau một cách dè chừng.
“Mạn Nghiên, con gái của chúng ta."
“Anh câm miệng lại cho tôi!” Mạn Nghiên gằn lên, bàn tay cô bỗng siết chặt lại, ngăn không cho bản thân được run rẩy.
Tâm tư cô cực kỳ hỗn loạn, một chút sợ sệt xen lẫn sự tức giận, u uất...!
Hắn đến đây để làm gì? Mạn Nghiên không muốn! Cả đời này cô cũng không muốn dây dưa với Tôn Bách Thần nữa!
“Anh...!Mạn Nghiên à, em.”
“Tôi hỏi anh đến đây làm gì hả? Tôn Bách Thần, anh mau cút đi.
Tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh làm ơn cút đi.” Cô khóc nấc lên, khuôn mặt hung dữ ban nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một màn nước mắt dày đặc.
Mạn Nghiên sợ hắn né tránh hắn đến nổi lùi nhanh về phía sau, núp sau vai Vương Phong để tìm điểm tựa.
Mạn Nghiên đứng còn không vững, đầu óc cô cứ thế quay cuồng.
Hai mắt cô đục ngầu, bất chợt xung quanh trở nên tối đen như mực.
Cô ngã sầm ra đất, ngất đi.
“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên à, em sao vậy, mau tỉnh lại đi...”
Mạn Nghiên được chuyển ngay đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, sau đó tiêm cho cô một liều thuốc an thần.
Bởi vì thiếu ngủ trầm trọng, cộng thêm việc phải chịu đả kích bất ngờ, cô mới đột ngột ngạt đi như vậy.
Linh Châu ngồi bên cạnh giường bệnh trông chừng Mạn Nghiên Vương Phong và Tôn Bách Thần trở về phòng bệnh của Đan Nhiên, ngồi ở ngoài nói chuyện.
Tâm lý của Mạn Nghiên trở nên thất thường như vậy, bởi vì trong quá trình mang thai ở những tháng cuối và sau khi sinh, cô bị mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Vương Phong còn nhớ có lần Mạn Nghiên cầm con dao rọc giấy, suýt chút tự cứa cổ tay mình.
Anh và Linh Châu phải rất khó khăn để tinh thần cô được ổn định trở lại.
Nhưng hễ gặp chuyện gì kích động, Mạn Nghiên sẽ vô cùng sợ sệt rồi ngất đi.
“Những đau đớn mà Mạn Nghiên đã trải qua, cậu sẽ không hiểu hết được đầu.
Tôn Bách Thần à, năm đó tôi từng nói với cậu rồi mà...!quyết định buông tay của cậu chính là lựa chọn đánh mất em ấy mãi mãi!”
“Vương Phong...!thật tình tôi không biết Mạn Nghiên mang thai, nếu biết, tôi đã.”
“Đã thế nào? Giữ em ấy lại bên mình, yêu thương chăm sóc cả đời sao?” Vương Phong cười khẩy.
Anh hiểu rõ Mạn Nghiên yêu Tôn Bách Thần nhiều đến nhường nào.
Anh nghĩ nếu không phải lần cuối cùng hắn gọi cho cô, đã nói điều gì khiến Mạn Nghiên phải buông bỏ hết hi vọng thì một người sợ cảm giác cô đơn như cô, làm sao chịu rời xa gia đình, xa Tôn Bách Thần mà sang nước ngoài du học?
“Tôn Bách Thần, cậu đừng cố gắng biện hộ lý do cho bản thân mình nữa.
Chẳng qua là tình yêu của cậu dành cho Mạn Nghiên không đủ lớn để chiến thắng cái tôi mạnh mẽ trong người cậu thôi.
Đánh mất em ấy rồi, sự thật này cậu nên chấp nhận đi!”
Hai người đàn ông trầm ngâm cúi đầu, không ai nói thêm câu nào nữa.
Trải qua mấy tiếng đồng hồ ngồi lặng thinh một chỗ, cuối cùng họ cũng nhận được thông báo Mạn Nghiên đã tỉnh lại.