“Này Vương Phong, năm nay cậu cũng tròn bốn mươi rồi mà vẫn chưa có ý lập gia đình à? Mẹ cậu đã lớn tuổi như vậy, đừng để bà ấy thêm mong mỏi nữa.” Tôn Bách Thần thật lòng nói với anh.
Vương Phong cùng hắn đang thu dọn đống đồ hàng bày la liệt trên sàn, anh liền dừng tay lại, liếc sang nhìn Đan Nhiên đang ngồi xem phim hoạt hình ở đằng kia, rồi quay sang Tôn Bách Thần, cong môi đáp:
“Tưởng vác cái loa ra đường hô to “tôi muốn lập gia đình liền có người hốt ngay về à? Hơn nữa không thấy tôi đang bận chăm sóc cho vợ con cho cậu sao? Bực cả mình!”
Tôn Bách Thần có hơn gì anh đâu? Tự nhiên giở thói tốt bụng nhắc nhở, trông phát ghét! Có chăng hắn chỉ hơn Vương Phong được cô con gái đáng yêu kia, nên mới hếch mũi lên mặt như vậy.
Chuyện của hắn còn đang nổi như mớ bòng bong, thân mình còn chưa lo xong, bày đặt lo cho anh!
Tôn Bách Thần nghe xong, giọng bỗng chùng xuống:
“Vương Phong, cậu có cách khiến Mạn Nghiên thay đổi mà, phải không? Giúp tôi đi!”
“Không biết! Không giúp! Cậu quên là tôi cũng thích Mạn Nghiên sao? Tự nhiên lại đi nhờ vả đối thủ của mình.
Bệnh thần kinh!”
Vương Phong nhìn lên đồng hồ, biết Mạn Nghiên sắp đi làm về, liền bảo hắn nhanh nhanh rời đi.
Tuy tâm lý của cô đã bình thường trở lại, nhưng anh không dám chắc để Mạn Nghiên thấy Tôn Bách Thần đường đột xuất hiện trong nhà, cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Lại phải đi rồi sao? Hắn nuối tiếc nhìn cô con gái nhỏ.
“Đan Nhiên, ba về nhé.”
“Papa đi sao? Ở lại một chơi thêm với con đi.” Cô bé chạy nhanh lại, ôm lấy chân Tôn Bách Thần.
Dỗ mãi công chúa nhỏ mới chịu buông tay, để cho hắn đi.
Bây giờ trong nhà chỉ còn Vương Phong và Đan Nhiên, cô bé lại quay sang bám lấy anh.
“Tiểu Nhiên, giữa ba Thần và ba Phong con thích ai hơn?”
“Con thích cả hai.” Cô bé chúm chím đôi môi hồng, đáp lại.
Nhưng nếu phải chọn một, Đan Nhiên sẽ chọn ai nhỉ? Vương Phong nghĩ thầm trong bụng, chứ không hỏi cô bé.
“Con có thích sau này mỗi ngày đều được nhìn thấy ba Thần và bà nội không?”
“Thích lắm ạ! Papa Phong có cách sao?” Đan Nhiên chớp chớp đôi mắt.
Vương Phong bật cười, rồi gật đầu chắc nịch với con bé.
“Yeah, papa Phong là số một!” Nói rồi, Đan Nhiên ôm chầm lấy cổ anh.
Buổi tối Mạn Nghiên trở về nhà, liền cùng Vương Phong vào bếp nấu cơm.
Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ họ là một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Nhưng chỉ có anh hiểu rõ, trái tim cô gái kia luôn chất chứa bóng hình của người đàn ông khác.
Mạn Nghiên hai năm gần đây thay đổi rất nhiều, cô trở nên mạnh mẽ và quyết đoán, trong cả công việc và cuộc sống nữa.
Song có một sự thật chưa từng thay đổi, là cô vẫn không thể quên được Tôn Bách Thần.
Nếu quên hắn, Mạn Nghiên đã không cố chấp sống mãi ở đây rồi!
“Mạn Nghiên, bao giờ em mới định về nước đây? Chúng ta không thể sống cả đời ở nơi đất khách quê người được.”
“Anh sao thế? Chúng ta đang sống rất yên ổn mà, tại sao phải về?” Cô buông rổ rau xuống, quay sang nhìn Vương Phong.
Anh nghiêm túc quay sang đối mặt với cô.
Nhìn vào khuôn mặt đang rất bình thản kia, Vương Phong nói:
“Em có nhớ gia đình không? Có nhớ dì Hạ, chú Hứa Văn và An Yên không? Em có nhớ quê hương, tổ quốc mình không? Mạn Nghiên à, em làm như vậy chỉ để trốn tránh Tôn Bách Thần thôi, đúng chứ?”
Mạn Nghiên hơi mất tự nhiên, bất giác quay mặt đi chỗ khác.
Suy nghĩ chừng hai phút, cô lại khôi phục lại nét mặt lãnh đạm, từ tốn trả lời anh:
“Được, tuần sau em, anh cùng Đan Nhiên về nước.
Sau đó, chúng ta kết hôn đi!"