“Đan Nhiên, chúng ta về thôi.”
Linh Châu nhìn cháu nội, quyến luyến không muốn buông tay.
Con bé dễ thương như vậy, bà sao nỡ xa chứ?
Mạn Nghiên biết bà nhớ cháu, nhưng cô cũng nhớ con gái.
Cô không thể rời xa con bé quá lâu được!
“Mẹ, cuối tuần con sẽ để Đan Nhiên đến đây chơi, có được không?” Mạn Nghiên đề nghị.
Linh Châu mỉm cười, vui vẻ gật đầu.
Dù không nỡ, nhưng bây giờ bà đành phải để Đan Nhiên theo cô về.
Bà ôm chầm lấy cháu nội, kèm theo một cái thơm má thật lâu để tạm biệt cô bé.
“Tiểu Nhiên về nhé.
Ngày mai bà nội sẽ sang thăm con”
“Vâng ạ.”
Mạn Nghiên bế Đan Nhiên chuẩn bị rời đi, thì Tôn Bách Thần từ trên lầu đi xuống.
Trên tay hẳn còn cầm vội cái áo vest, bước chân tiến nhanh về phía hai mẹ con cô.
“Để anh đưa em với Đan Nhiên về.”
“Không cần đâu.
Taxi đã chờ sẵn ở ngoài rồi.”
Giọng cô không nặng không nhẹ, trực tiếp từ chối Tôn Bách Thần.
Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, vốn không cần hắn chen chân vào.
Tâm cô như mặt hồ phẳng lặng, chỉ mong bình yên, không cầu giông bão.
Những chuyện trong quá khứ, cứ để nó khép lại.
Ai đúng ai sai, Mạn Nghiên cũng không bàn đến nữa.
Có sẽ không cấm Tôn Bách Thần được gặp Đan Nhiên, nhưng cô cũng sẽ không cho bản thân cơ hội thả lỏng mình, mà rơi vào lưới tình của hắn một lần nữa.
Cô xoay người rời đi, không để Tôn Bách Thần có cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Linh Châu nắm chặt cánh tay con trai mình, an ủi:
“Mưa dầm thấm lâu! Bách Thần, con cứ kiên nhẫn, nhất định có ngày Mạn Nghiên sẽ quay về bên con thôi.”
Cô không chấp nhận Tôn Bách Thần, nhưng cũng không trốn tránh hắn.
Linh Châu tin tưởng con trai mình có thể đem vợ con hắn về được, vì bà biết cô gái nhỏ kia vẫn còn tình cảm với hắn.
Sáu năm trước, bà nuốt nước mắt mà giấu nhẹm Tôn Bách Thần về sự tồn tại của Đan Nhiên.
Linh Châu biết như vậy là có phần quá đáng, nhưng nghĩ cho cục diện, bà không thể không làm như vậy.
Thời gian Mạn Nghiên sang Úc sống quá khó khăn đối với cô, nên bà càng không thể nói.
Bù lại, bà chỉ có thể thay Tôn Bách Thần, hết lòng chăm sóc cho hai mẹ con cô.
“Con sẽ cố gắng.
Nhất định con sẽ mang con dâu và cháu nội về cho mẹ”
“Hừ, biết vậy là tốt! Con mà nghĩ thông suốt từ sáu năm trước, có phải đỡ hơn không?” Linh Châu bất mãn thở dài.
Mạn Nghiên rời khỏi Tôn gia, đưa Đan Nhiên đến trung tâm mua sắm chơi.
Hôm nay cô chiều lòng con gái, chỉ cần là thứ cô bé thích, cô nhất định sẽ mua cho.
Để bù đắp câu nói làm tổn thương con bé khi ở sân bay.
Kỳ thực Mạn Nghiên thấy bản thân thật tồi tệ khi nói ra câu đó, suốt tối hôm qua cô cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được.
Suy cho cùng, Đan Nhiên mới chính là tất cả đối với cô.
Mạn Nghiên thiết nghĩ cô không nên nghiêm khắc với con bé quá, như vậy chỉ làm tình cảm giữa hai mẹ con họ trở nên không tốt thôi.
“Bé con muốn mua gì nào? Tiểu Nhiên thích ăn bánh kẹo, vậy mama đưa con sang bên kia mua nhé!”
“Tiểu Nhiên mua bao nhiêu cũng được đúng không?” Khuôn mặt non nớt đầy vẻ hớn hở, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, mong chờ cái gật đầu từ cô.
“Ừ, mama sẽ mua hết cho con” Mạn Nghiên cười dịu dàng, tay nựng nhẹ lên má cô con gái.
Đan Nhiên vui vẻ rướn người, giơ ngón tay út nhỏ xíu ra đời ngoắc tay với cô.
Mạn Nghiên bật cười, nghĩ con gái là đang sợ mình nuốt lời sao?
Mà cũng phải! Vì bình thường Mạn Nghiên không cho Đan Nhiên động vào mấy thứ đồ ngọt chứa đầy đường hóa học kia.
Bây giờ cô lại thoải mái chiều theo con bé, tất nhiên nó phải sợ rồi.
Hai mắt Đan Nhiên sáng rực, nhìn gì cũng muốn mua.
Đôi tay nhỏ kéo theo tay Mạn Nghiên, liên tục chỉ cô hết thứ này đến thứ khác.
Chỉ trong một lúc, xe đẩy của bọn họ đã chất đầy bánh kẹo.
Đan Nhiên xoay sang hỏi Mạn Nghiên:
“Mama, vì sao chúng ta không đến nhà bà nội sống vậy ạ? Nhà bà nội rộng lắm, còn rất đẹp.
Con cũng muốn nghe papa Thần kể chuyện trước khi đi ngủ nữa.”