Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 233: “tiểu Nhiên Có Nhớ Papa Không”





Hắn về, Mạn Nghiên đóng chặt cửa lại.

Sợ Đan Nhiên thấy mình đang khóc, cô quay mặt đi chỗ khác, chui nhanh vào trong phòng tắm lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy xuống hai gò má.

Ba ngày sau, Vương Phong trở về nước.

Đầu giờ chiều vừa đáp xuống sân bay, anh vội về nhà thăm mẹ.

Vốn định ở lại Vương gia một đêm rồi sáng mai mới đến chung cư tìm Mạn Nghiên, nào ngờ bà Vương lại bảo anh đến đón mẹ con cô sang dùng bữa tối.

Bà Vương biết được mối quan hệ rắc rối giữa Vương Phong, Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần thì không tránh khỏi đau lòng.


Con trai bà giỏi giang không thua kém bất kỳ ai, nhưng chẳng hiểu tại sao tình duyên cứ phải lận đận, yêu ai cũng không được người ta đáp lại tình cảm.

Năm nay Vương Phong đã bốn mươi tuổi rồi, bà Vương vừa nghĩ đến đã thấy khổ tâm hết sức.

Mạn Nghiên sau khi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ Vương Phong, liền tắm cho Đan Nhiên, rồi thay cho cô bé một chiếc váy công chúa màu hồng phấn.

Bản thân cô diện một chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, phần đuôi váy xòe ra một chút, dài ngang đầu gối.

“Mama, chúng ta chuẩn bị đi đầu vậy?”
“Tiểu Nhiên, hôm nay chúng ta qua nhà bà nội nhỏ ăn tối nhé!”
“Vâng ạ.” Đan Nhiên gật đầu, khuôn mặt non nớt vô cùng háo hức.

Cô bé còn tự mình soi gương, kẹp nơ lên tóc cho thật xinh đẹp.

Mạn Nghiên nói bà nội nhỏ là mẹ của papa Phong, nên cô bé rất mong chờ được gặp bà.

Năm ba tuổi, Đan Nhiên từng theo Vương Phong và Mạn Nghiên trở về nước một vài ngày vào dịp tết.

Bà Vương đã từng bế cô bé một lần, nhưng Đan Nhiên khi đó còn nhỏ, chắc chắn không thể nhớ mặt bà.

Mạn Nghiên sửa soạn xong xuôi, vừa lúc nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài.

Đoản chừng Vương Phong đã đến, cô liền ra mở cửa cho anh.


"Papa!"
Đan Nhiên đang ngồi trên ghế sofa chơi búp bê, vừa thấy Vương Phong đã lon ton chạy ra ngoài cửa.

Anh nhấc bổng con bé lên, cưng chiều hôn một cái thật kêu vào má.

“Tiểu Nhiên có nhớ papa không?”
“Nhớ nhiều lắm ạ.”
Trong người Vương Phong đang thấy mệt, nghe xong câu nói này, tâm trạng buồn phiền bỗng chốc bay biến.

Anh liếc sang nhìn Mạn Nghiên, vẫn là nụ cười thâm tình dành riêng cho cô.

Anh nói:
“Chúng ta mau đi thôi.”
Mạn Nghiên khoác tay Vương Phong, cùng anh sánh bước xuống hầm để xe.

Sau khi để cô công chúa nhỏ ngồi vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô bé, hai người họ còn đứng ở ngoài nói chuyện một lúc, cử chỉ rất thân mật.

Một lúc sau, chiếc Audi trắng mới nổ máy, chầm chậm lăn bánh rời khỏi hầm giữ xe.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe phía đối diện, trên tay còn cầm theo bó hồng nhung đỏ thẩm, lộng lẫy kiêu sa.

Thân ảnh cao lớn, đơn độc đứng trơ ra giữa hầm xe rộng lớn.


Cổ họng run rẩy, khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt.

Hắn nhìn khoảng trống trước mặt, nơi chiếc Audi vừa đậu ở đó, đôi mắt lộ ra một tia đau lòng.

Cánh tay hắn trở nên vô lực, buông lỏng để bó hoa lớn rơi tuột xuống sàn.

Trông thấy bộ dạng hiện tại của hắn, thật chẳng khác một tướng quân vừa mới bại trận trên chiến trường là mấy.

Uy phong lẫm liệt, nay đã chẳng còn...!
“Mạn Nghiên, có phải em động lòng với Vương Phong rồi không?”
Ba người, hai lớn một nhỏ đã về đến Vương gia.

Mẹ của Vương Phong vẫn như mọi lần, nồng hậu đứng trước cửa phòng khách chờ bọn họ.

Mạn Nghiên bế Đan Nhiên, lễ phép cúi đầu chào bà.

“Mẹ nuôi...”