Cái gì mà mèo hoang chứ? Tôn Bách Thần hết gọi cô là chó, rồi đến mèo.
Sau này hắn còn định biến cô thành trâu, bò, gà, vịt gì nữa đây?
“Cút nhanh lên, trước khi tôi vác gậy đánh cậu.”
Vương Phong không tình nguyện, vẫn phải ra về.
Mạn Nghiên nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, yên tĩnh một lúc lâu cô mới chui ra.
“Lạnh chết đi được.”
Cô quấn chặt chăn bông vào người, ngồi co rúm ở một góc.
Được một lúc, Tôn Bách Thần quay lại, mắt liếc xéo cô.
“Hết cơm rồi.
Còn đối không?”
Tôn Bách Thần hỏi kiểu gì thế? Hết cơm còn hỏi có đói không? Nếu đói hắn sẽ đi mua cái khác cho cô ăn ư?
Mặc kệ! Mạn Nghiên thật thà nên gật đầu trước.
“Trời tối thế này, gọi đồ ăn thì lâu lắm.
Đồng Mạn Nghiên, cơm không còn, nhưng ăn cái khác có sẵn trong nhà cũng được nhỉ?” Một ý nghĩ xấu xa vạch rõ trên mặt Tôn Bách Thần.
“A, em hết đói rồi.
Hì hì, chúng ta mau ngủ thôi.”
“Vậy, ngủ ngon.”
Tôn Bách Thần nhún vai, chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Bách Thần, ngủ chung với em đi.”
Cô chui ra khỏi chăn, níu lấy cánh tay Tôn Bách Thần.
Kiểu quái gì đây? Rõ ràng Mạn Nghiên biết Tôn Bách Thần đang cao trào dục vọng vậy mà dám dụ dỗ hắn ở lại.
Quá ác rồi!
“Này, em không ăn, không có nghĩa tôi sẽ không ăn đâu nhé.”
“Bách Thần, hôm nay em mệt.
Em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi.” Khuôn mặt ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật ra lúc ở trong phòng, Mạn Nghiên đã gọi điện thoại cho dì cô.
Cô thấy nhớ dì và bà nội, muốn ngày mai lập tức về quê thăm bọn họ.
Tranh thủ đêm
nay, Mạn Nghiên muốn ở cùng Tôn Bách Thần.
Sang học kỳ tới, cô không học môn của hắn nữa, có thể hai người sẽ hiếm có thời gian chạm mặt.
Tôn Bách Thần ở lại thật.
Hắn tắt đèn, ôm lấy Mạn Nghiên vào lòng.
Cô vùi sâu vào người hắn, bàn tay luồn vào trong áo, mân mê cơ bụng săn chắc của người đàn ông này.
“Bách Thần, ngày mai em sẽ về quê thăm bà.” Cô nói.
“Ừ."
Mạn Nghiên cắn nhẹ môi, biểu cảm của Tôn Bách Thần chỉ được thế thôi sao? Ít nhất cũng nên nói nhớ cô nhiều chứ.
Hừ, đúng là một kẻ nghèo tình cảm!
Quần áo đã được Mạn Nghiên thu dọn vào buổi sáng.
Cô ăn bữa trưa, trước khi ra bến xe.
Ngồi xe cũng mất sáu tiếng mới về đến quê, Mạn Nghiên ăn nhiều hơn mọi khi, tránh để bụng bị đói.
Đến giờ cô phải ra bến xe, Tôn Bách Thần vẫn điềm nhiên ngồi đọc sách.
Mạn Nghiên tỏ ra không vui, giọng còn mang chút ấm ức:
“Bách Thần, em đi đây.”
Cô xách ba lô lên, chào tạm biệt hơn.
Không hiểu là vì sao, Mạn Nghiên tự nhiên cảm thấy ba lô nặng hơn hẳn.
Chắc chắn do lòng không được thoải mái, nên mới sinh ra cảm giác nặng nề như vậy.
“Để tôi xách.”
Tôn Bách Thần gấp quyển sách đặt lên bàn.
Hắn đứng dậy, một tay giành lấy chiếc ba lô, tay còn lại nắm lấy tay Mạn Nghiên, cùng cô ra ngoài.
Hắn định tiến cô ra tận bến xe sao? Mạn Nghiên bất giác mỉm cười, xem như tên này còn có chút lương tâm.
Taxi chạy hơn nửa tiếng là đến bến xe.
Mạn Nghiên nhìn đồng hồ, còn khoảng năm phút nữa xe sẽ chạy.
“Đến đây được rồi, đưa ba lô cho em đi.”
Mọi người đã lên xe gần hết, chỉ còn Mạn Nghiên đứng ở dưới.
Bác tài xế liên tục hối thúc, trong khi Tôn Bách Thần vẫn nắm chặt chiếc ba lô không chịu đưa cho cô.
“Lên xe đi, tôi đi với em.”
“Hả?”
“Nhanh lên.”
Tôn Bách Thần lên xe trước, hắn ngồi vào vị trí ghế của Mạn Nghiên.
Cô ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại nhìn hắn, cười trừ:
“Bách Thần, anh ngồi chỗ của em, vậy em ngồi ở đâu?”
Muốn đi xe phải đặt vé giành chỗ trước, bây giờ có muốn mua thêm vé cũng không kịp.
Tôn Bách Thần ngang ngược như vậy, cô cũng đến chịu.
Hắn chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh, ý bảo Mạn Nghiên ngồi xuống..