Trước khi chân chính bước vào chỗ sâu trong rừng Khương Kiến Minh đã thay đổi cơ giáp.
Chiếc cơ giáp M- kích điện 18 này do là quân đội phát, không cần nghĩ cũng biết có gắn theo dõi đĩnh vị, có lẽ lúc này nhóm trưởng quan nhóm luôn theo dõi ở phía sau.
Khương Kiến Minh để trí não Seth Henry ở lại kích điện, điều khiển cơ giáp chậm rì rì đi vòng quanh ở bên ngoài.
Lúc sáng cậu tiêu hao thể lực quá nhiều, bây giờ cố tình biểu hiện tránh chiến đấu nhóm trưởng quan cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, chỉ coi như cậu lực bất tòng tâm.
Rất nhanh, cơ giáp gấp cấp A "S- Tuyết Cưu" được mở ra, mang theo Khương Kiến Minh đi sâu vào trong rừng.
Tạo hình của Tuyết Cưu là hai chân như bồ câu, trước ngực được lắp một khẩu pháo, mà nơi bình thường sẽ là 2 cánh tay thì lại mọc ra 2 cái cánh chim, nhìn chung vẻ ngoài khá giống chim bồ câu.
Chiếc cơ giáp này nếu được đặt trong quân dụng thì được xem như là thiết kế đặc biệt, hiển nhiên nó không phải để giết địch mà dùng để bảo mệnh.
Đây cũng là ý nguyện ban đầu của Ryan khi đưa chiếc cơ giáp này cho cậu.
Nhưng lại không thích hợp với Khương Kiến Minh hiện tại.
Cho nên, trước khi Khương Kiến Minh tới Viễn Tinh Tế, liền không chút do dự đem chiếc cơ giáp này cải tạo lại.
Sàn sạt......
Tuyết trắng bay ngước theo hướng cơ giáp đang chạy vội vào sâu trong rừng, thảm thực vật xung quanh cũng dần trở nên dày đặc hơn, ánh nắng cũng chỉ còn xuất hiện những tia sáng vụn vặt.
Những thảm rêu bò kín quanh các nham thạch lạnh như băng, khi cơ giáp chạy qua liền tạo thành những mảng tối chợt lóe qua.
Có sinh vật dang ngầm nhìn trộm, là những đôi mắt thuộc về côn trùng đang nhìn chằm chằm cẩn thận đánh giá khung cơ giáp mỹ lệ.
Khoảng 15 phút sau, từ trong chỗ tối có một sinh vật dang cánh bay thẳng về phía sau cơ giáp.
Tuyết Cưu lại giống như sớm đã có chuẩn bị, dễ dàng xoay người lại ——
Chỗ ban đầu chứa nút bảo vệ tách ra thành hai nửa, một khẩu pháo đen nhánh từ từ lộ ra, trên đầu pháo loé lên ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Bùm! Bùm!!
Sinh vật ngoài hành tinh kia bay ngược ra ngoài đụng trúng vào thân cây, bắn ra chất lỏng sền sệt màu xanh lục trông vô cùng ghê tởm. Cái cánh của nó khẽ run rẩy, tứ chi cũng run rẩy làm phát ra thanh âm sột sột soạt soạt vô cùng kỳ quái.
"Uy lực của pháo mới này vẫn còn kém một chút...... Thôi cũng không thể cưỡng cầu." Khương Kiến Minh có chút suy tư điều khiển Tuyết Cưu đến gần, mở khẩu pháo chính ban đầu nằm trên ngực trước của cỗ máy và nhắm vào sinh vật ngoài hành tinh còn đang giãy giụa.
—— oanh!!
Vài giây sau, những tia sáng màu tím bắn xẹt qua, quặng tinh thể thực sự ngưng tụ trên xác chết. Tuyết Cưu nhặt viên pha lê lên, ném vào trong túi dự trữ, để nó nằm cùng với bốn mảnh quặng tinh thể thực sự khác.
Khương Kiến Minh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước, cậu đã thử nghiệm qua mấy lần.
Sinh vật mới cấp D bình thường, cơ giáp được tân trang vũ khí mới hoàn toàn có thể đối phó; giống như con con trùng kia, có lẽ cấp bậc nằm giữa cấp D và C, dựa chủ pháo của Tuyết Cưu có thể nhẹ nhàng phá vỡ, những bộ phận đạt cấp C cũng có thể tạo thành thương tổn...... Chỉ là tiêu hao quá nhiều năng lượng, cái này thì hơi phiền toái.
Còn những sinh vật mới cấp bậc cao hơn......
Khương Kiến Minh lấy khẩu súng lục màu xám bạc từ bao súng quanh eo ra, thay một cặp băng đạn.
...... Ryan để lại cho cậu khâu "đôi cánh Venus" thuộc về binh khí mới, có thể lợi dụng quặng tinh thể thực chế ra viên đạn có thể gây sát thương cao, sức mạnh có thể sánh ngang với Tinh Cốt cấp B của Tân tinh nhân.
Vấn đề duy nhất chính là quá tốn tiền, để có được một viên đạn thì cần tiêu tốn ít nhất hơn 1000 tệ, dùng ở trên người sinh vật ngoài hành tinh cấp D và C thật sự không đáng giá.
Khương Kiến Minh nắm súng lục trong lòng bàn tay, có chút do dự.
Đã rất nhiều năm cậu không có đụng qua vũ khí mới, rốt cuộc thì có nên thử trước một lần hay không.
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám sơ ý, ít nhất vẫn nên thử một, hai phát.
Khương Kiến Minh mở đai an toàn, muốn mở khoang điều khiển ra.
Không nghĩ tới lúc vừa đứng lên trước mắt liền biến thành màu đen, trong lòng như nghẹn lại không cách nào thở nổi, thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi, lập tức ngã ngồi về phía sau.
"Tê...... Khụ khụ."
A, quá sơ suất, không có âm thanh nhắc nhở của Seth cậu liền không chú ý tới tình trạng thân thể......
Khương Kiến Minh nằm liệt trên ghế điều khiển cố hết sức mà hít thở, không khỏi cười khổ một tiếng, hậu tri hậu giác mà ý thức được tay chân mình đều mềm nhũn.
Tính đi tính lại, chuyện đau đầu nhất vẫn là thể lực của bản thân không theo kịp......
Không có biện pháp, cậu chỉ có thể điều khiển Tuyết Cưu rời khỏi khu rừng rậm này, tìm một nơi tương đối trống trải làm chỗ nghỉ chân.
Thuận tiện liếc nhìn đồng hồ bấm giờ đã được cài đặt sẵn, chỉ còn hơn một giờ nữa là kết thúc thời gian thử thách.
Cậu hơi tính toán một chút, trước tiên nghỉ ngơi nửa giờ, nửa giờ sau lại trở về chuyên tâm săn bắt sâu bướm đỏ.
Dựa vào ưu thế tính năng của cơ giáp cấp A Tuyết Cưu, việc giành được vị trí thứ nhất và thứ hai trong lần thử nghiệm này sẽ không thành vấn đề.
Ngay khi Khương Kiến Minh chậm rãi ăn lương khô, nhìn lại số liệu của những trận chiến vừa rồi, đột nhiên màn hình trước mặt cậu đột nhiên nhấp nháy.
Trên Radar cho thấy một cơ giáp đang đến gần.
Khương Kiến Minh hơi bất ngờ, ngồi thẳng dậy và cầm cần điều khiển.
Cậu nhíu mày nghĩ: Cái nơi tồi tàn này mà cũng có cơ giáp tiến vào?
Chiếc cơ giáp kia bay rất nhanh, trong vòng mười giây liền lọt vào tầm mắt của Tuyết Cửu.
Cư nhiên là một cơ giáp M- kích điện 18.
Khương Kiến Minh càng nghi hoặc, nghĩ thầm chẳng lẽ trong lần thử thách lần này, ngoài bản thân cậu là kẻ gian lận dựa vào "di vật của người chồng đã khuất", còn có một người lợi hại dám hướng vào chỗ sâu của rừng băng?
Cậu liền trơ mắt nhìn cơ giáp kích điện tiếp cận.
Sau đó vươn khẩu pháo về phía cậu.
Sau đó trên khẩu pháo tích tụ ánh sáng ——
Khương Kiến Minh: "?"
Ngay sau đó tiếng đại bác gầm rú, khắp nơi rung chuyển!
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc Tuyết Cưu điên cuồng gia tốc lui về phía sau, đôi cánh của cơ giáp bị khói đen bao trùm và lao ra khỏi mặt đất đá, nơi cậu vừa đứng cư nhiên bị tạc thành một cái hố.
Lúc này Khương Kiến Minh mới cảm giác được mồ hôi lành từ thái dương trượt xuống.
Cậu dựng tóc gáy nhìn chiếc cơ giáp kích điện kia, thầm nghĩ cái quái gì thế này!?
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cơ giáp kích điện kia vẫn không chịu buông tha, mà tiếp tục bay nhanh xông thẳng về phía cậu.
Lá chắn phía trước buồng lái đã hạ xuống, không biết người bên trong là ai.
Khương Kiến Minh càng thêm hỗn loạn, bởi vì phàm là người có đầu óc bình thường, đều sẽ không lấy cơ giáp cấp C đâm thẳng vào cơ giáp cấp A.
Cậu không rõ tình huống ra sao, chỉ có thể điều khiển cơ giáp hướng nghiêng về phía sau. Tuyết Cưu va vào mép của chiếc cánh màu xanh đen đang xông tới, suýt chút nữa đã tránh được nó.
Nhưng mà ngay sau đó, kích điện đột nhiên vặn người, làm ra động tác gần như là xoay người tại chỗ, không hề từ bỏ ý định, cắn chặt đuổi theo phía sau Tuyết Cưu!
Khương Kiến Minh tinh thần căng thẳng, nhanh chóng quay đầu bay lên, đối với người điều khiển cơ giáp động tác vừa rồi của kích điện M-18 là một kỹ thuật có độ khó cực cao.
Động tác nhanh vừa rồi quả thực là thần kỳ, Khương Kiến Minh nghĩ cho dù mình thao tác cũng chưa chắc đã hoàn mỹ như vậy, đặt ở trường quân đội Kaios, có thể hoàn thành cái thao tác này không vượt quá 3 huấn luyện viên.
Nhưng còn chưa kịp thán phục, cậu liền nhìn thấy cỗ máy chấn động duỗi ra cánh tay cơ khí, trực tiếp đập xuống Tuyết Cưu —— đó là kỹ thuật cơ giáp cận chiến.
Khương Kiến Minh vội vàng điều khiển Tuyết Cưu so chiêu với chiếc kích điện, tức khắc hai khung máy móc va chạm vào nhau, không ngừng vang lên thanh âm lớn, tác động mạnh mẽ làm không khí cũng rung chuyển theo.
Dần dần, vẻ mặt Khương Kiến Minh càng ngày càng nghiêm trọng.
Chiêu thức hùng hổ doạ người, nhưng không có sát ý...... Người lái chiếc kích điện này, chỉ đơn giản là muốn thử cậu?
Quang!!
Vừa bị phân tâm, Tuyết Cưu bay ngược ra ngoài, nện trên thân cây to lớn.
Kích điện đuổi sát đến, chỉ nghe bốn tiếng "Phanh phanh phanh phanh", bốn cái chân kim loại của nó cắm sâu vào thân cây, cơ bụng chống vào cơ ngực của Tuyết Cưu, phát ra tiếng va chạm kim loại đinh tai nhức óc.
Khương Kiến Minh bỗng dưng ngẩng đầu, cánh tay máy màu xanh đen ở ngay trước mặt cậu!
Trong lúc nhất thời, băng gió thổi qua rừng hoang.
Bốn phía vô cùng an tĩnh.
Chiếc Kích điện này, cư nhiên ỷ vào việc thể hình của mình lớn hơn một vòng làm ưu thế, dùng chính thân máy đem Tuyết Cưu gắt gao đè ở trên cây.
Bên trong khoang điều khiển, Khương Kiến Minh đã đem tay dừng ở trên một cái nút.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nã pháo.
Mọi người đều biết, dùng cơ giáp cấp thấp đến vượt cấp chiến đấu cận chiến chính là tìm chết, mà khoảng cách gần như chỉ cần cậu cho một phát, thì người điều khiển cơ giáp kích điện này sẽ bị nổ bay trong tức khắc.
Nhưng phản ứng thứ hai của cậu chính là không thể nã pháo.
Khoảng cách thật sự quá gần, nếu nã pháo ngay mặt như vậy, người ở bên trong không chết cũng tàn, hơn nữa khả năng chết vô cùng lớn.
Phản ứng thứ ba của cậu: Cho nên rốt cuộc là thần thánh chạy từ đâu tới, mà tới làm gì vậy, thật sự không muốn sống nữa hả!?
Trong đầu Khương Kiến Minh còn chưa suy nghĩ xong, bên tai liền nghe thấy tiếng cùm cụp.
Chiếc cơ giáp Kích điện gần ngay trong gang tấc kia đang từ từ hạ lá chắn trước khoang điều khiển.
...... Ánh nắng chiếu xuống như pha lê lấp lánh, chiếu lên mái tóc quăn của người điều khiển đối diện càng thêm trắng sáng.
Bên trong khoang điều khiển Kích điện, hoàng tử ngồi với tư thế hai chân giao nhau, trông có vẻ vô cùng thư thái.
Đồng tử Khương Kiến Minh co chặt, trong đầu nổ đùng đùng khiến nó trở nên trống rỗng!
Thiếu chút nữa...... Chỉ cần định lực của cậu thiếu một chút thôi, thì tiếng "Ryan" liền phải bật thốt ra.
Garcia nâng mí mắt lên. Bên trong cặp mắt lục sắc kia vô cùng trong sáng, lại như đang tỏa sáng như tinh linh trong thần thoại.
"Cậu có thể nã pháo."
Môi mỏng của Hoàng tử khép mở, "Vì cái gì không nã pháo?"
...... Thực tốt, hiện tại cậu đã hiểu tại sao chiếc cơ giáp Kích điện kia khi đối mặt vói cơ giáp Tuyết Cưu cao hơn 2 bậc của mình, cũng có thể đánh ra vẻ không sợ gì cả như vậy.
Đầu tiên, ít nhất ở trong khu vực Ngân Bắc Đẩu, sau khi nhìn thấy khuông mặt tôn quý này sẽ không có ai dám hướng hoàng tử của đế quốc nã pháo.
Tiếp theo, cho dù thật sự có người dám nã pháo, lấy phòng ngự siêu cấp S của Tinh Cốt, cho dù Kích điện có bị nổ thành tro, thì hoàng tử điện hạ cũng sẽ không hao tổn bất cứ sợi tóc nào.
Cuối cùng, người ngồi ở cơ giáp này chính là hoàng tử điện hạ, so sánh với việc cơ giáp bị nổ thành tro, thì cái vế hoàng tử điện hạ càng có tính uy hiếp hơn ——
Dù sao chỉ mới mấy ngày trước, Khương Kiến Minh còn tận mắt nhìn thấy vị điện hạ này ngay lập tức hủy diệt mười mấy chiếc cơ giáp.
Nhưng cái này vân không thể giải thích được mối nghi vấn lớn nhất.
Đó chính là, đến tột cùng vì cái gì lý do gì...... Đường đường là hoàng tử điện hạ với tài năng vô vàn của đế quốc, lại bay đến nơi hoang vu hiu quạnh để đánh lộn với một tân binh mới nhiệm chức như cậu??
Có thể bắt chuẩn đến như vậy, tám chín phần là đã tra xét vị trí kích điện của cậu từ trước, nhưng rốt cuộc vì cái gì...... Người này thật sự không nhớ rõ, hay chỉ là đang giả vờ?
Garcia mở khoang điều khiển, đứng lên.
Ánh mắt của y thực sắc bén, nhanh chóng mở khoang điều khiển ra, đôi mắt cũng như đang lóe sáng.
"Kỹ thuật điều khiển cơ giáp của cậu không tồi...... Vì cái gì lại không thao túng Tinh Cốt, đám tiểu tử Dung Nham kia không cần tính tới, chỉ cần tôi thôi vẫn không xứng để cậu phóng thích Tinh Cốt sao?"
"......"
Khương Kiến Minh khẽ thanh thanh cổ họng, nâng mi mạnh mẽ cười một cái, nghiêm túc nói: "Điện hạ, kỳ thật tôi là Tàn tinh nhân."
Garcia cũng trầm mặc một lát.
Vài giây sau, hoàng tử lãnh đạm nói: "...... Nếu cậu thật sự không muốn nói, có thể lựa chọn không nói."
Trong thâm tâm Khương Kiến Minh nghĩ thầm: biết ngay là ngài không tin, nhưng cậu cũng lười đi giải thích, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy cảm ơn ngài đã thông cảm."
Cậu thuận thế buông ra cần điều khiển, "Xin hỏi, điện hạ tới là để?"
Garcia tiến tới phía trước vài bước, hai chiếc cơ giáp sát gần bên nhau, đôi chân dài của y liền tức tiếp dẫm lên thân máy Tuyết Cưu.
Sau đó...... Động tác của Hoàng tử vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống vị trí khoang điều khiển.
Khương Kiến Minh: "?"
Garcia bỗng nhiên tiến sát vào một chút, nhìn thẳng Khương Kiến Minh.
Hai người tức khắc sát gần nhau.
Nếu xem nhẹ kính pha lê trước mặt khoang điều khiển, khoảng cách của bọn họ chỉ cách có nửa cánh tay.
Sau đó, hoàng tử gập ngón trỏ lên, gõ gõ vào tấm kính pha lê hợp kim.