Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em Đi?

Chương 22: Về khách sạn



Nhiễm Thuật nhìn thấy tin nhắn nhưng cậu không lấy làm hoang mang, cậu và Tang Hiến bàn bạc xong với đạo diễn rồi mới đi.

Kết quả thương lượng rất tuyệt vời.

Chỗ nào cần xóa tiếng thì xóa, chỗ nào cần chỉnh sửa thì chỉnh.

Chỉ có điều, để có thể khiến đạo diễn và tổ chương trình bằng lòng phối hợp hơn nữa, Tang Hiến đã đầu tư vào một trong số những chương trình truyền hình thực tế đó, Nhiễm Thuật là khách mời tạm thời mùa thứ nhất.

Người xem chương trình truyền hình thực tế đều thích những cái cũ, nhất là thích đội hình ban đầu, bằng không sẽ không còn cảm giác như ngày trước nữa, giống như mối tình đầu tan vỡ vậy.

Có thể tham gia mùa đầu tiên, Nhiễm Thuật cũng sẽ trở thành một trong những ánh trăng sáng đó.

Đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ, nếu về sau khách mời trong chương trình có war với nhau, fans cũng chỉ ước chương trình dừng phát sóng.

Lúc gần đi, Nhiễm Thuật hùng hổ ra ngoài, sang phòng bên cạnh tìm kiếm, thấy Lưu Huân còn đang uống rượu với hai khách mời tạm thời khác.

Lúc này cậu đi tới, đập một phát vào đầu Lưu Huân.

Lưu Huân bị đập ngơ ngẩn cả người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật không hề hoảng sợ, gào rống lên: "Tôi cố tình quay về tát cho cậu một cái đấy! Nó thể hiện sự xem trọng của tôi đối với cậu!"

Lưu Huân nhìn bộ dạng nén giận của Nhiễm Thuật, chẳng những không tức giận mà trái lại còn bật cười, vẻ mặt vô tội nhìn cậu hỏi: "Anh Nhiễm, anh giận gì thế? Chẳng qua em chỉ muốn hợp tác với anh thôi mà."

"Cậu tưởng tôi ngu, không nhận ra được sự uy hiếp của cậu đấy à! Tôi nói cho cậu biết, mấy thủ đoạn đó vô ích cả thôi, cậu nghĩ tôi ở được trong giới này bao nhiêu năm như vậy là do một mình tôi cố gắng á?"

Vẫn còn hai người khác ở đây, Nhiễm Thuật không nói thẳng ra, nhưng cũng rất không khách sáo.

Cậu đang nói rõ, nhiều năm không có tin tức gì xấu trên phương diện ấy, thật sự cho rằng một mình Nhiễm Thuật giấu kỹ à?

Đương nhiên là do Tang Hiến và năng lực nhà họ Tang che giấu rồi.

Nếu Lưu Huân dùng chiêu uy hiếp này, không chỉ chọc đến Nhiễm Thuật mà còn có cả Tang Hiến.

Tang Hiến chính là sức mạnh của cậu.

Lưu Huân gật đầu, rất tán thành với cách nói của cậu, tiếp lời: "Ôi chao, anh đừng giận, em nói hơi gấp, em gửi kịch bản cho anh rồi anh nghĩ kỹ lại được không?"

"Không cần gửi, tôi không xem." Nhiễm Thuật nói xong xoay người rời đi.

Hai khách mời còn lại không biết chuyện, khẽ hỏi Lưu Huân: "Chuyện gì vậy?"

Lưu Huân nhỏ giọng giải thích: "Tôi mời anh Nhiễm hợp tác đóng phim đam mỹ chuyển thể với tôi, đóng hơi thân mật tí, anh Nhiễm giận rồi."

"Sao lại giới thiệu công việc này cho tấm gương nam đức cơ chứ, chỉ tổ tốn công thôiđ. Do cậu không hiểu chuyện, phạt một ly."

"Được được được."

Lưu Huân cầm ly rượu lên, vừa uống vừa nhìn Nhiễm Thuật ra khỏi phòng.

Mà ở bên ngoài có một người đang đợi, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn không có gì để bắt bẻ.

Dáng người săn chắc, có một nửa chìm trong bóng đêm khiến nửa gương mặt càng thêm u tối.

Người nọ giương mắt, đúng lúc đối diện với Lưu Huân đang uống rượu, ánh mắt như một con sói đầu đàn trong đêm, rất lạnh lẽo, không dễ xâm phạm, chứa đầy ý cảnh cáo.

Lưu Huân nhận ra được.

Ánh mắt độc ác của người này, nói hắn nắm giữ mấy mạng người trong tay cũng có kẻ tin.

Hắn chính là Tang Hiến, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tang.

Cứ tưởng rằng chỉ là kim chủ có tướng mạo bình thường, không ngờ còn khá đẹp trai.

Y ấy à, thật sự muốn đóng phim cùng với Nhiễm Thuật, đồng thời đây cũng là một phép thử.

Nhìn phản ứng của Nhiễm Thuật liền chứng minh rằng y đoán đúng rồi, quan hệ của Nhiễm Thuật và Tang Hiến không hề bình thường.

Nói không chừng bạn trai cũ trong truyền thuyết của Nhiễm Thuật chính là Tang Hiến, nếu là Tang Hiến thật thì y cũng không lấy làm bất ngờ, người xuất sắc yêu người xuất sắc là chuyện quá đỗi bình thường.

Thế thì phải làm gì mới tốt đây...

Chia tay lần một thì cũng có thể chia tay lần hai nhỉ?

*

Nhiễm Thuật và Tang Hiến lên xe, Tang Hiến làm như vô tình hỏi cậu: "Sao vừa nãy em tức giận thế?"

Nhiễm Thuật đưa điện thoại cho hắn xem: "Thằng nhãi con muốn em đóng đam mỹ chuyển thể với cậu ta, còn có cảnh thân mật cơ, em từ chối rồi, thế mà cậu ta còn lấy anh ra uy hiếp em."

Tang Hiến chỉ liếc mắt một cái liền trả điện thoại lại cho Nhiễm Thuật, dường như hắn không để ý chút nào, nói: "Chúng ta đến thành phố Lâm, sẽ hơi lâu, em có thể ngủ trước một lát."

Nhiễm Thuật hiểu ý Tang Hiến, trước đây cậu thường trải qua chuyện thế này.

Đầu tiên là cắt đuôi paparazzi nằm vùng ở khách sạn, sau đó cắt đuôi paparazzi đuổi theo xe là bọn họ có thể tới được khách sạn.

Tang Hiến là chuyên gia trong chuyện này.

Thường thì quá trình này sẽ hơi lâu, Nhiễm Thuật có thể nhân cơ hội ngủ một giấc.

Nhiễm Thuật rất mệt, đầu tiên là bơi lội, sau đó là leo núi, đảo quá rộng, toàn là vận động thể lực, cho dù thể lực của cậu không tồi nhưng vẫn không chịu nổi.

Cậu giơ tay vỗ vai Tang Hiến giống như trên ấy có dính bụi, sau đó thản nhiên dựa vào rồi nhắm mắt ngủ.

Tang Hiến thấy cậu làm vậy cũng không tức giận mà còn tùy ý để cậu dựa.

Tay hắn cầm máy tính bảng tiếp tục làm việc.

Lúc Nhiễm Thuật mở mắt ra, cậu đã nằm trên đùi Tang Hiến.

Tang Hiến còn đang cầm máy tính bảng xem PPT.

Cậu híp mắt nhìn ra ngoài cửa xe, thấy xe đã dừng lại, cửa kính xe hơi kéo xuống một khoảng, bây giờ đang đợi cậu ngủ dậy.

Nhiễm Thuật gắt ngủ, lúc cậu vừa mới tỉnh ngủ, Tang Hiến cũng sẽ không trêu chọc cậu.

Đợi Nhiễm Thuật tự tỉnh táo, cậu vươn mình nói với Tang Hiến: "Chúng mình tới khách sạn đi."

"Được."

Nhiễm Thuật đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, nhưng đi bên cạnh Tang Hiến thì vẫn bắt mắt như vậy.

Chủ yếu là do ngoại hình của Tang Hiến quá xuất sắc, khó mà khiến người ta không nhìn nhiều thêm mấy lần, từ đó cũng sẽ nhìn cái tên kỳ lạ đang trùm kín bên cạnh hắn.

Sau khi hai người vào phòng tổng thống, bước chân của Nhiễm Thuật hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tang Hiến.

Trái lại Tang Hiến rất thản nhiên cầm máy tính bảng và túi laptop đi vào, đến khu vực làm việc tiếp tục công tác.

Nhiễm Thuật chỉ có thể đi nghỉ ngơi một mình, cậu lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Anh Ngọc ơi, tên Tang chó chết đưa tớ tới khách sạn, lại còn thuê một phòng, hắn đang giả vờ giả vịt với tớ à?

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.

[R. S]: Tớ hiểu rồi, hắn muốn tớ chủ động, mơ đi!

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.

[R. S]: Cảm ơn gợi ý của anh Ngọc, tớ đi xử hắn đây.

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Cố lên.

Nhiễm Thuật đi qua bàn làm việc của Tang Hiến, làm như đang tìm gì đó.

Lúc này Tang Hiến nhắc nhở cậu: "Tủ lạnh ngoài phòng khách."

Nhiễm Thuật thuận thế tiếp lời: "Ờ... máy pha cà phê đâu?"

Tang Hiến không khỏi kinh ngạc: "Uống cà phê buổi tối?"

"Em phải đọc kịch bản..."

"Chờ một lát." Tang Hiến trả lời, ngón tay vẫn đang gõ phím, đợi hai ba phút sau Tang Hiến mới đứng dậy pha giúp Nhiễm Thuật một ly cà phê.

Nhiễm Thuật bưng cà phê thổi thổi, hỏi: "Bao giờ anh đi tắm?"

"Anh còn công việc phải xử lý, em tắm đi."

"Em tắm trước á?"

Nghe câu hỏi này, ngón tay của Tang Hiến dừng lại một lát rồi mới tiếp tục gõ chữ: "Tùy em."

"Ờ."

Nhiễm Thuật bưng ly cà phê đi, cậu vào phòng ngủ sau đó đặt cà phê xuống, không uống ngụm nào mà đi thẳng vào phòng tắm.

Lúc cậu tắm xong còn cố ý mặc áo tắm của khách sạn, áo hơi phanh ra, cậu lại đi tới chỗ Tang Hiến lần nữa: "Anh vẫn chưa hết bận à?"

"Ừ."

Nhiễm Thuật lượn ba vòng rưỡi quanh Tang Hiến, Tang Hiến cũng không ngẩng đầu nhìn cậu lấy một cái.

Phanh áo công cốc à?

Cậu lập tức đến trước bàn làm việc, ngồi xuống bàn, đặt chân lên đùi Tang Hiến, nói: "Hôm nay em leo núi đấy, chân đau lắm, anh xoa giúp em đi."

Tang Hiến nhìn cái chân trắng nõn trên đùi mình, chân trắng trắng xinh xinh đặt lên quần tây màu đen, nhẹ nhàng đè chân hắn xuống.

Nhưng Tang Hiến vẫn chẳng hề hấn gì.

Không phải chứ...

Tên Tang Hiến biến thái háo sắc chết tiệt này là một kẻ cuồng chân.

Chân của cậu lại vừa khéo hợp gu của Tang Hiến, đã dâng đến tận miệng rồi mà Tang Hiến vẫn không ra tay?

Nhiễm Thuật chỉ đành nói tiếp: "Eo cũng đau nữa, lát nữa anh ấn giúp em đi."

Không ngờ Tang Hiến lại bỏ chân của cậu xuống, nói: "Anh có thể gọi một thợ mát xa tới."

Đương nhiên Nhiễm Thuật phải phản đối: "Thế chẳng phải chuyện em ở khách sạn với anh sẽ bị phanh phui à?"

"Tìm thợ mát xa bị mù."

"Nhưng giọng em..."

"Vừa mù vừa câm vừa điếc."

"..." Nhiễm Thuật tức đến nỗi đứng bật dậy, xỏ dép lê hậm hực bỏ đi, "Không cần!"

Ánh mắt của Tang Hiến dõi theo Nhiễm Thuật, khẽ nở nụ cười rồi tiếp tục làm việc.

Nhiễm Thuật ở trong phòng tức giận đá bay cả giày, cậu nằm trên giường lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Tên Tang chó chết chẳng làm gì cả! Kế hoạch của tớ không ổn rồi!

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: 1.

[R. S]: Ý cậu là tớ nên đi hỏi thẳng hắn à?

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Khả năng đoán ý của cậu xuất sắc thật đấy.

[R. S]: Được, tớ đi đây.

Nhiễm Thuật hừng hực khí thế xuống giường lần nữa, nếu không phải đi tìm giày khắp nơi thì lần ra ngoài này của cậu vẫn tao nhã như cũ.

Cậu tới bên cạnh Tang Hiến, hỏi thẳng: "Anh vẫn chưa ngủ à?"

"Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi, e là anh phải bận tới khuya."

Nhiễm Thuật buồn bực nhíu mày: "Anh không thuê thêm vài người được à? Anh là tổng giám đốc cơ à? Sao anh còn bận rộn như này?"

"Bố anh mới là CEO thật sự, có vẻ như bố anh đang rèn luyện anh, hoặc đang trêu đùa anh nên ông ấy sắp xếp cho anh toàn những công việc khó giải quyết, anh không thể không bận."

"Thế anh cũng phải ngủ chứ!"

"Sẽ ngủ mà."

Nhiễm Thuật đứng một bên, đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, vì thế cậu hỏi thẳng: "Thế em để đèn cho anh nhé?"

"Không cần đâu, anh ngủ phòng khác."

Nhiễm Thuật đi tới nhéo tai Tang Hiến, không phục nói: "Được ngủ với em là phúc tám đời nhà anh rồi đấy, anh đừng có mà không biết điều."

"Em đá chăn."

"Anh ôm em như king kong ôm cây ấy mà em có nói gì đâu, anh còn dám nói em cơ à?"

"Sau này anh sẽ cố gắng sửa, em nghỉ ngơi trước đi." Tang Hiến xoa lông mày, nhận một cuộc họp qua điện thoại.

Nhiễm Thuật chỉ đành bỏ đi, quay lại phòng mình nằm xuống.

Xem kịch bản gì chứ! Cậu còn chẳng mang kịch bản đến!

Cậu lấy điện thoại ra, lại gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Anh Ngọc, Tang chó chết hơi quá đáng!

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Chỉ làm bạn chịch, không muốn quay lại?

[R. S]: Không! Bây giờ ngay cả cơ thể của tớ mà hắn cũng chả hứng thú nữa! Hắn đang họp qua điện thoại với người ta.

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Ồ.

[R. S]: Tức chết mất!

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Tớ bận rồi.

[R. S]: Đêm khuya mà cậu bận gì?

[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Bận cái mà buổi tối nên bận.

Nhiễm Thuật nhìn màn hình điện thoại giống như đã bị tổn thương vạn lần.

Cậu bỏ điện thoại xuống bắt đầu suy nghĩ, có phải yên ổn yêu nhau như Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cũng rất tốt đúng không nhỉ, bây giờ thái độ của Tang Hiến mập mờ không rõ khiến cậu rất khó chịu, thật sự là khó chịu vô cùng.

Nhưng muốn cậu tốt tính hơn thì cậu không làm được.

Đừng hòng!

Mong hão!

Không cần phải nghĩ!

Ông đây chính là quốc vương, làm gì cũng phải sáng chói lọi.

Với Nhiễm Thuật, đêm nay là một đêm cực kỳ dài.

Nhiễm Thuật nằm ngửa mặt trên giường, cho dù không uống cà phê thì mắt cũng mở thao láo, tỉnh táo khác thường.

Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu, cậu nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cậu bắt đầu để ý, chỉ hận không thể ngừng thở, sợ mình sẽ bỏ qua một chi tiết nào.

Cậu nghe loáng thoáng thấy tiếng ở phòng cách vách, đợi một lát thì bên kia không còn âm thanh gì nữa.

Tang Hiến rửa mặt rồi ngủ luôn ở phòng bên cạnh thật rồi!

Tang Hiến không chỉ lén tắm rửa không cho cậu ngắm, mà còn ngủ một mình!

Còn cậu nằm ở đây, nhưng Tang Hiến không tới!

Nhiễm Thuật mất ngủ.

Mất ngủ trầm trọng.

Cậu chửi thầm Tang Hiến tám trăm lần.

Trằn trọc không biết bao lâu, cậu cầm điện thoại lên xem giờ, đã bốn giờ sáng rồi.

Lúc này cậu đứng dậy, một mình lén lút ra khỏi phòng.

Để không phát ra tiếng động, cậu cố ý đi chân trần, rón ra rón rén tới trước cửa phòng Tang Hiến thử mở cửa.

Mở ra thật rồi này, cậu vui vẻ ngay tức thì.

Tang Hiến vừa ngủ chưa bao lâu liền nghe thấy tiếng động, hắn biết là Nhiễm Thuật tới đây nên không động đậy, muốn xem xem Nhiễm Thuật sẽ làm gì.

Thế nhưng Nhiễm Thuật không lật chăn lên rồi ngủ bên cạnh hắn mà lại cẩn thận đi vòng quanh giường hắn một vòng, sau đó ngồi xuống bên giường, lần mò tìm được cổ tay của hắn, lén lút chạm vào... mạch của hắn, bắt đầu bắt mạch.

...

Tang Hiến không hiểu.

Hắn nghĩ mãi không ra.

Lúc này, Tang Hiến lờ mờ nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhiễm Thuật sáng lên, hắn hơi nheo mắt lại, thấy Nhiễm Thuật vừa bắt mạch vừa tra: Mạch của người thận hư có đặc điểm gì.

Tang Hiến:...

Hắn phát hiện mình và Nhiễm Thuật mãi mãi không cùng tần số, hắn thì lại hết cách với Nhiễm Thuật.

Tang Hiến lại đợi thêm một lát nữa, Nhiễm Thuật rón rén bỏ đi, còn không quên đóng kín cửa.

Nhiễm Thuật đi rồi, Tang Hiến cũng mất ngủ, hắn không biết phải làm sao mới giải thích được cho Nhiễm Thuật rằng thận hắn không hư, hắn chỉ muốn Nhiễm Thuật dỗ dành mình thôi...

*

Hôm sau trên đường quay lại đoàn phim, Nhiễm Thuật cố ý bảo lái xe đi tới tiệm thuốc Đông y một chuyến.

Cậu vẫn trùm kín mít như trước, đi vào tiệm trông thấy thầy thuốc là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tóc cũng chưa bạc, cậu thấy không đáng tin cho lắm.

Nhưng chắc thận hư không phải là bệnh nan y gì, cậu vẫn đi vào rồi ngồi xuống.

Thái độ của thầy thuốc trong tiệm thuốc tư nhân rất tốt, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Cháu khám thận hư."

Thầy thuốc liếc mắt đánh giá cậu, tuy Nhiễm Thuật trùm rất kín nhưng không khó để nhìn ra dáng người của cậu, nói tiếp: "Cậu gầy như vậy, mắc chứng bệnh này cũng không có gì là lạ, trước tiên phải nghĩ cách tăng thêm chục cân..."

"Không phải cháu, là một người bạn của cháu."

"Thận hư không phải căn bệnh gì mất mặt đâu." Nói xong, thầy thuốc ra hiệu bảo Nhiễm Thuật chìa tay ra để y bắt mạch.

"Thật sự không phải cháu mà, cháu sợ cháu tra Baidu không đúng."

"Thế bạn cậu đâu?"

"Anh ấy không tới, ảnh hay ngại lắm, nhưng hôm qua cháu bắt mạch cho ảnh rồi, đại khái mạch của anh ấy đập kiểu thịch thình thịch, thình thịch, thình thịch thịch."

"..." Thầy thuốc nhìn Nhiễm Thuật, không biết nói sao.

Nhiễm Thuật cảm thấy có lẽ mình miêu tả chưa kỹ lắm, vì thế kể tiếp: "Năm nay anh ấy 27 tuổi, chiều cao 190, cân nặng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là nặng cân, ảnh tuyệt đối không mập, chỉ là nặng cơ thôi."

Ngòi bút của thầy thuốc dừng trên quyển vở hồi lâu vẫn không động đậy, ông suy nghĩ một hồi, có phải ca bệnh này nên viết: Chiều cao 190, có cơ bắp? Mạch đập thịch thình thịch?

Nhiễm Thuật nhìn thầy thuốc một cách nghiêm túc, hỏi: "Chữa được không ạ?"

"Vẫn nên để chính cậu ấy tới đây đi."

"Không thì bác bốc cho cháu ít thuốc đi, cái kiểu đã nấu sẵn đựng trong túi ấy bác, cháu cho bác địa chỉ xong bác gửi qua bưu điện giúp cháu."

"Chưa chẩn đoán đã bốc thuốc à?"

"Bác cứ bốc đi, cháu cảm thấy trừ cái bệnh này ra thì không còn khả năng nào khác." Không thì tên chó chết Tang Hiến kia sẽ chẳng nhịn nổi mà đến ??? mình.

Thầy thuốc rất rối rắm, cứ hỏi Nhiễm Thuật hết lần này tới lần khác cho chắc chắn.

Thái độ của Nhiễm Thuật rất cố chấp, thuốc này phải bốc, thận hư của Tang Hiến phải chữa, chữa sớm khỏe sớm.

Bốc thuốc giúp Tang Hiến xong, Nhiễm Thuật rời khỏi tiệm thuốc Đông y, không khỏi thở phào một hơi.

Tang Hiến may mắn quá trời, có người trong lòng hiểu chuyện giống như cậu. Nếu người khác gặp phải bạn trai thận hư, người ta đã sớm đá quách tên đó đi rồi, có mình cậu niệm tình cũ, lại còn giúp Tang Hiến chữa bệnh.

Mình tốt thật.

Tang Hiến không quý trọng! Chó chết!

*

Hôm sau Tang Hiến thấy trên bàn làm việc của mình có một cái túi, hắn không biết nên nói gì.

Trong điện thoại là tin nhắn Nhiễm Thuật gửi tới: Em biết ngày nào anh cũng phải thức đêm, rất mệt mỏi, nên là em bốc cho anh ít thuốc, nhớ uống đúng giờ nhé. Em còn mua hai túi kẹo con thỏ cho anh, chắc cũng sắp giao tới rồi đấy, uống thuốc xong rồi ăn.

Thẩm Quân Cảnh đứng cách đó không xa đang cười ằng ặc.

Tang Hiến không quan tâm đến y.

"Trông tôi giống thận hư lắm à?" Cuối cùng Tang Hiến mở miệng hỏi Thẩm Quân Cảnh.

"Không giống."

"Em ấy..." Tang Hiến chỉ đành cầm một túi đưa cho Thẩm Quân Cảnh, "Hâm nóng một chút rồi bưng qua đây."

"Uống thật à? Không bệnh mà cứ bổ?"

Tang Hiến gật đầu: "Em ấy quan tâm tôi, đặc biệt đi bốc thuốc cho tôi, sao tôi có thể không quý trọng cho được?"

Thẩm Quân Cảnh trầm ngâm một lúc, cuối cùng cầm túi thuốc đi: "Đỉnh đấy."