Lục Dĩ Nhiên vẫn luôn cảm thấy trúc mã hơi quấn mình quá.
Ví dụ như sáng sớm mở mắt dậy, anh thấy bên cạnh mình có một người, tay còn đang ôm eo anh.
Anh giật nảy mình, lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn Cung Thời An thật lâu, mãi sau mới lấy lại tinh thần.
Tên nhóc này lại thừa dịp anh ngủ mà lẻn vào phòng anh, còn ngủ cùng giường với anh nữa.
Anh cử động thân thể để xuống giường. Lúc đi đến cửa phòng vẫn không hiểu sao Cung Thời An có thể vào đây.
Trong lúc anh đang nghiền ngẫm, Cung Thời An đã xuống giường, lười biếng hỏi anh: “Nhiên Nhiên, sáng nay ăn gì?”
“Sao em vào được đây?”
“Do… anh không đóng cửa.”
“Không thể nào, lần nào anh cũng kiểm tra lại sau khi khóa xong.”
Cung Thời An không trả lời, lảo đảo đi vào toilet rửa mặt.
Lục Dĩ Nhiên vẫn khó hiểu như cũ nên đã kiểm tra rất nhiều lần, rõ ràng khóa không hỏng, bấy giờ mới vào bếp làm bữa sáng.
Trong toàn bộ quá trình, anh vẫn không hiểu sao có thể làm được việc này.
Nghĩ trăm cách cũng không giải thích được.
Để tìm được đáp án, đêm hôm sau Lục Dĩ Nhiên cố tình thức đêm.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh vô cùng điều độ, có thể ví như sinh hoạt người già, rất là dưỡng sinh.
Sau hai lần chớp mắt toàn là nước mắt, anh mới nghe thấy tiếng động.
Vị trí âm thanh truyền đến không phải từ cửa ra ngoài mà từ cửa sổ, Lục Dĩ Nhiên sợ đến mức ngồi bật dậy.
Đây là một chung cư cũ, có một ban công lộ thiên bên ngoài rất gần phòng Lục Dĩ Nhiên. Cung Thời An giẫm thẳng lên gờ ban công, mở cửa sổ phòng Lục Dĩ Nhiên sau đó nhảy vào.
Cung Thời An tiếp đất nhẹ nhàng sau đó xoay người đóng cửa sổ lại. Đang định đi đến bên giường Lục Dĩ Nhiên thì thấy anh đang ngồi trên giường nhìn mình, Cung Thời An dừng chân lại.
“Cung Thời An!” Lục Dĩ Nhiên lại rống lên: “Đây là tầng bốn đấy!!! Em không muốn sống nữa à? Em điên sao?”
“Em muốn ngủ cùng anh mà…” Cung Thời An tủi thân chết đi được.
“Em ngủ một mình thì có chuột gặm đầu em à? Sao phải đến chỗ anh?”
Cung Thời An mặt dày đến bên giường, vén chăn trèo lên rồi nằm xuống, thở một hơi thật dài: “Ngủ ngon ạ.”
“Cung Thời An!”
“Ây xầy, Nhiên Nhiên ơi…” Cung Thời An tranh thủ kéo Lục Dĩ Nhiên nằm xuống, giúp anh đắp chăn rồi nói: “Em muốn ở cùng anh mà, Nhiên Nhiên ngoan.”
Lục Dĩ Nhiên vẫn đẩy Cung Thời An một cái: “Như thế rất nguy hiểm đấy, em có biết không?”
“Vâng…” Cung Thời An trả lời qua loa.
“Lần sau không được thế này nữa.”
“Vậy anh đừng khóa cửa.”
“Lần sau anh không những khóa cửa mà còn khóa luôn cửa sổ.”
“Thế em sẽ ngã thật đấy.”
“…”
Lục Dĩ Nhiên bị Cung Thời An làm cho tức tỉnh cả ngủ, mãi không vào giấc được.
Cung Thời An lại như rất buồn ngủ, sấn tới ôm anh: “Anh ngủ sớm chút đi.”
Không lâu sau, hắn liền ngủ như thể không hề có việc gì.
*
Hôm sau.
Cung Thời An đến cửa phòng Lục Dĩ Nhiên, tay véo eo mình, hơi lo lắng một chút.
Thật sự sẽ khóa cả cửa sổ lẫn cửa ra vào chứ?
Hắn đưa tay mở thử, phát hiện thế mà cửa không khóa, khóe miệng nhếch lên.
Nhiên Nhiên của hắn đúng là đã mềm lòng rồi.
Hắn rón rén đến bên giường, thấy Lục Dĩ Nhiên đang ôm chăn mền ngủ rất say nhưng vẫn chừa cho hắn chỗ để nằm.
Hắn cẩn thận lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm cạnh anh.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Cung Thời An chậm rãi di chuyển cơ thể, phát ra tiếng động thô ráp. Cơ thể hắn dựa vào lưng Lục Dĩ Nhiên, có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh qua lớp áo ngủ.
Cung Thời An mê mẩn một lúc lâu.
Hắn lật người, ôm lấy eo Lục Dĩ Nhiên, cứ thế ôm anh ngủ.
Hắn thấy dáng người Lục Dĩ Nhiên nhỏ nhắn như một cái gối ôm cỡ lớn, tư thế ngủ cũng ngoan, hắn ôm ngủ đến là thoải mái.
*
Lục Dĩ Nhiên mơ màng tỉnh lại, cảm thấy có gì đó là lạ.
Anh kịp thời cúi đầu xuống.
“Tiểu An…” Lục Dĩ Nhiên hoảng hốt.
Cung Thời An không để ý đến, mãi lâu sau mới buông anh ra, đứng lên nói: “Buổi sáng em thấy có vẻ anh cần giúp đỡ nên đã tiện mồm giúp người lấy vui.”
Nói xong liền ra khỏi phòng, vào toilet.
Lục Dĩ Nhiên thu dọn sạch sẽ xong mới theo ra.
“Cung Thời An!” Lục Dĩ Nhiên hét về phía nhà vệ sinh.
“Em muốn ăn sáng thanh đạm…” Cung Thời An nói xong lại thò đầu ra nhìn anh: “Nhiên Nhiên, mặt anh đỏ thế, anh sao vậy?”
Lục Dĩ Nhiên bị hắn nhìn đến gục ngã, cuối cùng chỉ đành quay người đi vào bếp.
Vừa làm đồ ăn sáng vừa nghĩ tại sao Cung Thời An có thể tự nhiên như vậy?
Chả lẽ giữa bạn bè với nhau có thể làm thế này?
Hay anh mới là người mất tự nhiên?
Chả lẽ sẽ hôn, giúp đỡ nhau, còn ngủ cùng nhau nữa?
Lúc này, Cung Thời An ra khỏi toilet, đang cầm điện thoại xem gì đó.
Anh đặt đồ ăn trên bàn, thế mà Cung Thời An bắt đầu nói: “Nhiên Nhiên, em ngủ cùng anh nhiều như vậy rồi mà mới bắt gặp một lần, em đang tìm xem tần suất của anh như thế có phải hơi thấp không, có phải anh…”
“Em bớt quan tâm đi!”
“Em quan tâm đến cơ thể anh mà, ngày nào em cũng…”
“Im miệng!”
“Vầng.”
*
Kỳ nghỉ hè, Lục Dĩ Nhiên thích đến trang viên, tránh khỏi thành phố ồn ào náo động.
Thỉnh thoảng anh sẽ làm một đồ vật nhỏ, chỉ cần đưa anh chút gỗ là anh có thể làm thành một chiếc bàn, hình thức còn rất đẹp nữa.
Dù sao thì gia đình cũng lập nghiệp từ kiến trúc, anh khá có thiên phú với những thứ này.
Lúc Cung Thời An đến nhà họ Lục, Lục Dĩ Nhiên đang khởi động máy xúc ở trong sân.
Cung Thời An đeo cặp sách, nhìn Lục Dĩ Nhiên nghiêm túc lái máy xúc mà đứng hình một lúc. Hắn luôn cảm thấy mình cũng khá ổn so với giáo dưỡng của Lục Dĩ Nhiên, mà giờ đây Lục Dĩ Nhiên không những mang đến cảm giác thế giới này không xứng với anh, mà anh còn thích làm mấy chuyện kỳ lạ.
Trừ nhảy nhót ra thì thứ gì trên thế gian này cũng khiến anh không quan tâm.
“Nhiên Nhiên!” Cung Thời An hô lên.
Cuối cùng Lục Dĩ Nhiên cũng dừng lại, mở cửa nhìn Cung Thời An, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Người nhà chúng ta sắp xếp gia sư, chúng ta sẽ học với nhau. Anh làm gì thế?”
“Anh muốn đào ao, nuôi cá.”
“À, hay quá.”
Cung Thời An bỏ cặp sách xuống, ngồi ở ghế dài vườn hoa xem Lục Dĩ Nhiên thành thạo lái máy xúc, đào ra hình dạng cái hồ.
Lúc này Lục Dĩ Nhiên mới đi đến bên cạnh hắn, khoát tay một cái: “Bên cạnh anh sẽ làm một cái lâm viên, phải đi Giang Tô mua đá cảnh quan đến nữa. Còn phải mua cây tùng, em thấy loại nào đẹp nhất?”
“Mấy cái này em không biết nhiều lắm.”
“Thế đọc sách đi.”
“…” Hình như bị ghét bỏ rồi.
Hai người cùng nhau đi vào nhà, chọn bừa một phòng để phỏng vấn gia sư.
Toàn bộ quá trình đều là Lục Dĩ Nhiên hỏi, Cung Thời An chỉ ngồi nhìn anh mà thôi.
Trong khi chờ chọn giáo viên, Cung Thời An hỏi: “Nhiên Nhiên, anh có mệt không?”
“Vẫn ổn.”
“Ăn dưa hấu đi.”
“Ừ.”
Hai đi đến phòng ăn, bảo mẫu đã cắt sẵn dưa thành miếng nhỏ, còn bỏ cả hạt nữa, đưa đến trước mặt hai người.
Ăn được một lúc, Cung Thời An hỏi anh: “Chỉ là gia sư thôi mà, hỏi kinh nghiệm yêu đương của người ta làm gì?”
“Hỏi qua một chút, nếu không yêu đương thì không phải EQ có vấn đề à?”
“Đây là thành kiến!” Cung Thời An cãi lại: “Anh nhìn chúng ta xem, không phải cũng chưa từng yêu sao, lớn thế này rồi mà vẫn chưa có nụ hôn đầu tiên.”
Nghe đến đây, động tác của Lục Dĩ Nhiên dừng lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Có nụ hôn đầu rồi.”
Cung Thời An không kịp phản ứng, sững sờ một lúc mới hỏi lại: “Anh… có rồi? Khi nào?”
“Hai tháng trước.”
Hai tháng trước là lúc Cung Thời An huấn luyện với đội bóng rổ, chuẩn bị thi đấu.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó Lục Dĩ Nhiên lại yêu đương vụng trộm?
Cả người Cung Thời An cứng đờ tại chỗ, nhìn chằm chằm Lục Dĩ Nhiên, ánh mắt dần trở nên tối dần.
Hắn luôn là người thích cười, mặt cười ấm áp như gió xuân, giờ này cả khuôn mặt lẫn giọng nói đều lạnh đi rất nhiều: “Với ai?”
Lục Dĩ Nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Thời An, hình như hiểu được có lẽ Cung Thời An sẽ không nhớ gì.
Anh lại ăn một miếng dưa hấu, trả lời: “Được rồi, em không cần biết đâu.”
Cung Thời An bỏ dĩa xuống, không ăn nữa.
Chỉ có Lục Dĩ Nhiên im lặng ăn phần của mình.
Giờ phút này, trong lòng Cung Thời An cảm thấy không vui, chính là cảm thấy chua xót và phẫn nộ, thậm chí còn có một chút khó kiểm soát.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, trong một thoáng, hắn hận không thể đặt người này lên bàn rồi mạnh mẽ…
Tóm lại là phải nhịn.
Sau khi ăn xong, Lục Dĩ Nhiên đứng dậy đi đến phòng rửa mặt. Anh cầm cốc định súc miệng, vừa ra cửa đã thấy Cung Thời An đi đến, lần nữa hỏi: “Với ai?”
“Đã nói là em không cần biết.”
“Lục Dĩ Nhiên, em cho rằng chúng ta là bạn tốt nhất, thế mà trong lúc em luyện tập anh đã giấu em một việc lớn? Chúng ta cũng không có gì giấu giếm nhau mà? Một chút tin tức anh cũng không nói cho em là sao?”
“Không cần nói cho em mà?”
“Aaaa.” Cung Thời An chặn không cho Lục Dĩ Nhiên đi, cầm cổ tay anh, đỡ lấy anh để phía sau lưng anh không thể không dựa vào tường: “Cho nên nhiều năm như vậy, quan hệ của chúng ta là gì đây?”
Lục Dĩ Nhiên hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến vậy của Cung Thời An nên ban đầu rất khó thích ứng, thậm chí còn hơi kinh ngạc.
Anh mở to hai mắt nhìn Cung Thời An, không trả lời mà hỏi: “Sao tự nhiên em tức giận?”
“Vậy tại sao anh lại đột nhiên yêu đương với người khác? Còn không hỏi ý kiến em nữa?”
Lục Dĩ Nhiên chỉ có thể giải thích: “Anh không yêu ai cả.”
“Vậy nụ hôn đầu kia là sao?”
“Em say rượu đột nhiên hôn anh, em còn hỏi anh chuyện gì xảy ra?!”
“…” Cung Thời An lập tức đứng hình.
Lục Dĩ Nhiên hất tay hắn ra, khí thế còn mạnh hơn cả Cung Thời An: “Em hét cái gì mà hét? Việc em uống rượu anh không nói với người nhà em thì thôi bây giờ em còn hét anh? Em cho rằng anh cũng làm ăn vớ vẩn như em à? Trong lúc em chơi bóng anh vẫn học tập!”
“Là… với em à?”
“Không thì ai, anh còn có mối quan hệ với ai nữa!”
Lục Dĩ Nhiên tức đến nỗi xoay người quay đi, ai ngờ Cung Thời An lại kéo anh lại lần nữa.
Anh quay lại định mắng chửi, ai ngờ lại cho Cung Thời An cơ hội để lợi dụng.
Lúc bị Cung Thời An đặt lên tường mà hôn, anh còn không giải thích được sao sự việc lại phát triển theo hướng này rồi?
Lần đầu tiên còn là hôn nhẹ, chuồn chuồn lướt nước chứ không phải kiểu hôn mạnh mẽ và thô bạo như thế này, hít thở sắp không thông rồi.
Anh giãy dụa đẩy Cung Thời An ra, hỏi: “Em làm gì đấy?”
Giọng điệu Cung Thời An lại như rất đương nhiên, ánh mắt toàn là hưng phấn là dục vọng bao phủ lấy toàn bộ người Lục Dĩ Nhiên: “Đã hôn một lần rồi, thêm lần nữa có sao đâu?”
“Nhưng… việc này… không giống.”
“Có gì mà giống với không?” Cung Thời An vẫn nhìn chằm chặp anh như cũ, ánh mắt lại đảo quanh bờ môi Lục Dĩ Nhiên, ham muốn không thể che lấp: “Không phải quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Anh không có người yêu, em cũng không, như thế này có sao đâu? Nhiên Nhiên…”
Anh tiếp tục đẩy Cung Thời An, thậm chí còn muốn trốn tránh.
Đáng tiếc, về mặt sức mạnh anh không thắng nổi, anh nghe Cung Thời An gọi tên mình: “Nhiên Nhiên… Anh ngọt quá… Nhiên Nhiên…”