Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em Đi?

Chương 87: Ngoại truyện 15



Những thứ như escape room chắc chắn không thể thiếu yếu tố kinh dị.

Nghe thấy tên trò chơi, Nhiễm Thuật và Hầu Mạch đều sợ mất mật, hận không thể in hai chữ “phiền phức” lên mặt.

Nhiễm Thuật vừa vào cửa đã bắt đầu níu người: “Ngọc ca! Ngọc ca!”

Sau đó ôm lấy cánh tay Tùy Hầu Ngọc không buông.

Hầu Mạch cũng vươn tay túm lấy Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca…”

Kết quả Hầu Mạch bị cả nhóm ngăn lại, bởi nếu Hầu Mạch ôm Tùy Hầu Ngọc thì cậu ta lại ngủ gục trong escape room mất. Điều này khiến vài người khác hoảng sợ thật lâu, ký ức của Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm vẫn còn mới như in.

Thế là Tang Hiến và Hầu Mạch bị đẩy xuống cuối đội ngũ.

Ánh mắt Tang Hiến đảo qua hình ảnh Nhiễm Thuật vai kề vai với Tùy Hầu Ngọc ở hàng trên, lại quay sang nhìn dáng vẻ sợ sệt của Hầu Mạch, cuối cùng cũng không đành lòng. Anh bỗng trông thấy một cây gậy gỗ kế bên, kéo nó ra rồi đưa một đầu cho Hầu Mạch: “Bám vào.”

“Cầm gậy làm gì…” Hầu Mạch cầm gậy thắc mắc.

“Mày la to quá trong này thì thì tao lấy gậy quất mày.”

“…” Hầu Mạch lập tức giận tím mặt: “Hai cái hố đen tụi bây muốn tao tức chết hả?”

“Ý nghĩ của tao không nhiều được như em ấy đâu.”

“Được thôi…” Dù sao thời khắc này chỉ có Tang Hiến là để ý tới hắn, người nhát gan không đủ chí khí để cãi.

Kết quả là Nhiễm Thuật ôm tay Tùy Hầu Ngọc chặt cứng, lấm la lấm lét đi đầu tiên.

Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm, Mạnh Hân Nhã đi giữa hàng, ngăn cách Hầu Mạch.

Tang Hiến cầm gậy dẫn Hầu Mạch đi cuối hàng.

[Đội 0, Đội trai thẳng gái thẳng, đội 1.]

[Ai cho chế cái dũng khí nói Hầu Mạch là 1 vậy?]

[Thì tại Hầu Mạch cao hơn Ngọc Ca á.]

[Bộ bồ không cảm thấy Hầu Mạch là 1 càng thú vị hơn à?]

Hầu Mạch run run rẩy rẩy hỏi: “Sao tao cảm thấy lạnh lưng quá mày ơi.”

Sau khi Tang Hiến nghe thấy lời đó, anh bèn quay đầu lại thì nhìn thấy NPC cương thi đang theo sau, lặng im không một tiếng động tiếp cận họ.

Tang Hiến và NPC bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng anh khẽ nhếch, đưa đầu gậy còn lại cho NPC cương thi. Quả nhiên NPC cầm lấy.

Ngay sau đó, Tang Hiến né sang một bên, nhìn người phía trước như xem kịch vui.

[Chủ tịch Tang hư quá nha.]

[Ha ha ha ha.]

[Chủ tịch Tang thành công mua chuộc nội bộ NPC.]

[Tôi nghĩ gián điệp lần này là chủ tịch Tang.]

[Chủ tịch bá đạo ma giáo.]

Hầu Mạch vẫn sợ như cũ, hỏi: “Ê Tang Hiến, mày làm gì đi chứ, nhanh nhanh chân lên, sao đi chậm rì vậy.”

Nói xong quay sang nhìn người bên cạnh. Thấy người đó là NPC cương thi, lúc này hắn mới nghẹn ngào la to: “Áaaaaaa!”

Sau đó hắn ném gậy gỗ đi rồi bắt đầu xô đẩy lao về phía trước.

Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm bất giác quay đầu, lập tức trông thấy NPC cương thi đang lè lưỡi với họ, cũng giật nảy mình hét lên.

Mấy phương diện này Mạnh Hân Nhã thông minh từ nhỏ. Khi biết được đó là thứ kinh dị, cô không chút do dự bỏ chạy một mạch.

Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn, che chở Nhiễm Thuật nhanh chóng tìm kiếm chỗ an toàn.

Một nhóm người hỗn loạn chen chúc vào một căn phòng nhỏ, có thể xem là một căn phòng nhỏ an toàn.

Trên cửa dán bùa chú, đoán chừng nhờ vậy mà NPC không thể tới gần.

[Thợ quay phim hú hồn, camera rung lắc dữ dội, chạy mất dép.]

[Muốn xem camera, chắc chắn khung cảnh hề lắm.]

[NPC chưa kịp dọa thì bị tiếng hét chói tai của họ hù rầu.]

Lúc trở ra, Nhiễm Thuật bắt đầu tìm kiếm: “Tang Hiến đâu?”

Nhóm người nhao nhao tìm, đúng là không thấy Tang Hiến đâu cả.

Hầu Mạch núp trong xó nào đó, khều khều vạt áo của Tùy Hầu Ngọc, đáng thương nói: “Hình như Tang Hiến biến thành cương thi rồi, nó thay đồ lẹ lắm.”

Nhiễm Thuật không tin vào điều này, nhoài người ra cửa để nhìn ra ngoài, thử gọi: “Tang Hiến…”

Nhìn chằm chằm một lát nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Tang Hiến.

Cậu lấy can đảm bước ra ngoài thêm hai bước nữa: “Tớ muốn đi tìm Tang Hiến, các cậu chờ chút.”

[Rõ là Chú sợ ơi là sợ nhưng vẫn dám một mình đi tìm chủ tịch Tang.]

[Trong chương trình thực tế cũng chưa thấy Chú dũng cảm như vậy bao giờ.]

[Đúng là chân ái nhề.]

[Ba thành viên khác của “Không phải tôi” bày tỏ: Cậu ta không phải Nhiễm Thuật mà chúng tôi biết.]

Tùy Hầu Ngọc sợ Nhiễm Thuật ra ngoài một mình bị hù, vì vậy nói: “Tớ đi với cậu.”

“Không sao đâu, chỉ là nhân viên đóng giả NPC thôi. Tớ nhớ đường đi rồi, thấy NPC thì lao tới luôn. Giờ mà cậu theo tớ đi ra ngoài là mấy người trong phòng quéo lại hết đó.” Nhiễm Thuật nói, sau đó cẩn thận đi ra ngoài, lần theo đường cũ tìm Tang Hiến.

Kết quả cậu đi được nửa đường thì thấy NPC nhảy về phía cậu.

Toan trở về thì thấy bên kia cũng xuất hiện một NPC cương thi mới.

Cậu bị dọa tim đập thình thịch, vô thức tìm kiếm khắp nơi có chỗ nào núp tạm được không.

Ngay lúc cậu vịn vách tường, tìm đc cơ hội trốn thoát thì bị một ai đó kéo vào khe hở bên trong.

Cậu giật mình toan hét lên nhưng tiếp tục bị bịt mồm, sau đó âm thanh của Tang Hiến vang lên: “Là anh.”

Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng khôi phục lại bình tĩnh, quay đầu oán trách hỏi: “Sao vừa rồi anh không đi chung với mọi người?”

“Anh cảm thấy bên này có gợi ý nên mới vô tìm.” Tang Hiến nói, giơ một cái bao thư lên: “Một trong các gợi ý.”

“Ồ…” Nhiễm Thuật nhanh chóng bị Tang Hiến thuyết phục, nói: “Tụi mình mau tập hợp với mọi người thôi.”

“Ừm.”

Lúc Nhiễm Thuật ôm cánh tay Tang Hiến ra ngoài, anh mới chú ý Nhiễm Thuật đang sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.

Anh dứt khoát bế cậu lên, Nhiễm Thuật quen đường quen nẻo uốn éo trên thân Tang Hiến, được anh bế đi về chỗ những người khác.

[Bế dễ ghê, cứ như bế gấu bông không bằng.]

[Chủ tịch Tang bế cô dâu điệu nghệ phết.]

[Á á á, bế cô dâu đi. Nếu chủ tịch Tang tham gia show thực tế thì chiến lực của Chú đã tăng thêm một level rồi.]

[Mặc dù Chú yếu ớt nhưng Chú thích chủ tịch Tang là thật.]

Tang Hiến bế Nhiễm Thuật về địa điểm tập trung với mọi người.

Khi họ đến nơi, mọi người đang tìm kiếm gợi ý trong căn phòng nhỏ, Tang Hiến bèn đưa gợi ý mình tìm được cho bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc nhìn hai người đi tới, nhoẻn miệng cười, cầm lấy phong thư nói: “Tôi biết cậu ấy tìm cậu nhưng đâu nhất thiết phải như thế này.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn ra được Tang Hiến không muốn Nhiễm Thuật dựa dẫm vào mình cả hành trình nên mới nghĩ ra biện pháp này, buộc Nhiễm Thuật phải đi tìm Tang Hiến rồi sau đó ỷ lại anh.

Chính vì nhìn ra nên Tùy Hầu Ngọc mới không đi tìm Tang Hiến chung với Nhiễm Thuật. Cậu chắc chắn Tang Hiến đang ở gần đó, thấy Nhiễm Thuật sợ hãi mới chủ động xuất hiện, dù sao khoảng cách cũng không xa lắm.

[Thì ra chủ tịch Tang ghen!]

[Người thông minh nói vài câu là nhận ra ngay.]

[Chủ tịch Tang hơi gian manh nha.]

[Chú như em bé khổng lồ ấy, tui không nhìn nổi nữa.]

[Gian manh cũng phải hiểu rõ Chú lắm lắm, chắc chắn Chú sẽ đi tìm mình, quả nhiên là vợ chồng già, nắm Chú trong lòng bàn tay.]

[Hiệu quả rất tốt, giờ cả người chú đều nằm ỳ trong ngực Chủ tịch Tang, phải bế mới đi được.]

[Như là tiểu tác tinh* vậy? Trong mắt chính là loại ánh mắt “toàn là em”]

(*)

[Chủ tịch Tang thần cơ diệu toán, dọa chết Hầu Mạch, một mũi tên trúng hai con nhạn.]

Lúc này, Tùy Hầu Ngọc tới đứng cạnh Tang Hiến với Nhiễm Thuật, trong lòng nghiên cứu gợi ý.

Còn Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm, Mạnh Hân Nhã loanh quanh khắp nơi tìm kiếm gợi ý khác.

Lữ Ngạn Hâm chỉ vào một lá bùa rồi nói: “Chồng, anh nhìn lá bùa này coi, viết y như thật.”

Đặng Diệc Hành tùy tiện liếc mắt nhìn, nói: “Không khác gì chữ như gà bới của Ngọc ca.”

[Rốt cuộc chữ Ngọc ca xấu đến cỡ nào vậy?]

[Tui thấy chữ của Đại sư huynh rồi, đẹp lắm.]

[Hầu Mạch hơn Ngọc ca ở phương diện vở sạch chữ đẹp.]

[Nhắc mới nhớ, thế Hầu Mạch đâu?]

Lúc này, nhìn thấy Hầu Mạch mặc một bộ quần áo không biết tìm ở đâu ra, đồng thời trên trán dán một lá bùa, đi tới đúng vị trí của Tang Hiến, dùng ngón tay đẩy cánh tay của Nhiễm Thuật.

Trong khái niệm của Nhiễm Thuật, đây là phòng an toàn cho nên cậu cũng không phòng bị gì, ở trong ngực của Tang Hiến cậu ngẩng đầu lên thì thấy ngay Hầu Mạch đang lè lưỡi với cậu, dữ tợn la lên.

” Ah ah ah! Đù máaa!” Nhiễm Thuật bị dọa đến mức la lên, xoay tới xoay lui trong ngực của Tang Hiến.

Nghe tiếng Tùy Hầu Ngọc dặn dò nói: “Hầu Mạch đừng quậy.”

Nhiễm Thuật mới biết đây là Hầu Mạch.

Nhưng mà Nhiễm Thuật vẫn bị dọa sợ, cậu ở trong ngực Tang Hiến gào khóc: “Dọa chết em rồi…”

Lời nói mơ hồ không rõ, nước mắt “lách tách lách tách rơi”, cậu dứt khoát vùi mặt vào ngực Tang Hiến.

Tang Hiến quay đầu nhìn về phía Hầu Mạch: “…”

Hầu Mạch không thèm để ý, còn thổi lá bùa đang dán trên trán mình, nhảy nhót xung quay Nhiễm Thuật, phách lối không thôi.

[Cuối cùng Hầu Mạch cũng chơi được một ván.]

[Khóc vì sợ hãi…]

[Sao tôi cảm thấy lần escape room này cứ bất ổn nhỉ?]

[Nhưng mà, tôi thấy Chú đáng đời lắm, chủ tịch Tang cũng thế.]

Mạnh Hân Nhã không quen với mấy người này, nhỏ giọng hỏi Lữ Ngạn Hâm: “Bây giờ tụi mình có cần tham gia không? Có khuyên hay không?”

“Không cần.” Lữ Ngạn Hâm trả lời: “Sau này tránh xa bốn người này ra một chút, bọn họ tuyệt đối sẽ không yên ổn nổi đâu.”

“Chủ tịch Tang sẽ trả thù lại sao?”

“Nhiễm Thuật là cung Bọ Cạp, chỉ cần tâm lý cậu ta không ổn thì không yên tĩnh nổi. Nghiêm túc mà nói thì người khác sẽ không chấp nhặt với Nhiễm Thuật nhưng Hầu Mạch thì có, cho nên nhiều năm như vậy rồi, hai người này vẫn chưa ngừng chiến.”

[Đúng là trẻ con.]

[Một nhóm ba người, có thể ổn định hay không?]

[Dáng vẻ của Nhã Nhã lúc cố gắng gia nhập tập thể thật dễ thương quá đi.]

[Ngọc ca! Ngọc ca! Ngọc caaa!]

Sau khi rời khỏi khu vực an toàn này, Nhiễm Thuật ở trong lòng Tang Hiến, trên đường đi luôn tìm kiếm cơ hội trả thù.

Hầu Mạch nắm lấy góc áo của Tùy Hầu Ngọc, đi theo bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, cố gắng đề phòng.

Mạnh Hân Nhã, Lữ Ngạn Hâm và Đặng Diệc Hành, ba người này thì đang cố gắng cách xa bốn phần tử chiến đấu đó xa nhất có thể.

Quả nhiên, không lâu sau, Nhiễm Thuật nhìn thấy một mô hình báo đen, cậu rời khỏi vòng tay của Tang Hiến, nâng mô hình lên đi tìm Hầu Mạch.

Hầu Mạch luôn sợ những thứ có lông xù, báo đen to hơn mèo đen, dáng vẻ cũng rất dữ tợn, dọa Hầu Mạch đến mức nhảy dựng lên.

Nhiễm Thuật nhìn thấy báo thù thành công, dứt khoát ôm theo báo đen đuổi theo Hầu Mạch.

Hai người kia dần tách rời khỏi đội ngũ, ngay sau đó, hai người lại cùng nhau gào khóc kêu cha gọi mẹ chạy trở về, đi theo sau là bốn NPC cương thi.

Người trong đội ngũ nhìn thấy nhiều NPC cương thi cũng quay đầu bỏ chạy.

Hai người kia nhìn thấy mình không đuổi kịp đội, khóc càng lớn hơn nữa.

[Bọn họ bật khóc tôi bật cười.]

[Tin vui của quỷ ngây thơ đến rồi đây. ]

Khó lắm mới có thể đến được phòng an toàn, Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm Tang Hiến, vừa khóc vừa mắng, còn dùng tay đánh anh: “Thế mà anh còn chạy nhanh như thế! Không đợi em, trong lòng anh quả nhiên không có em! Chia tay!”

“Nhưng mà….Tình huống thế kia tất nhiên là phải chạy rồi, không phải em cũng đuổi theo sao?”

“Vậy anh cũng không thể chạy nhanh hơn em được!”

[Hèn chi chia tay hơn tám trăm lần?]

[Lầu trên ơi, Chú đã giải thích rồi, không có tám trăm lần đâu, mới chỉ có hơn ba trăm lần thôi.]

[Hơn ba trăm lần thì cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được luôn á! ]

[Chủ tịch Tang bị nói chia tay cũng không hốt hoảng tí nào, thậm chí còn bình tĩnh.]

Một bên khác, Hầu Mạch nắm lấy góc áo của Tùy Hầu Ngọc, lặng lẽ rơi lệ: “Ngọc ca, em thay đổi rồi, trước đây em đâu như thế này… Hôm nay em đều bảo vệ Nhiễm Thuật, em không để ý đến cảm nhận của anh, vừa rồi còn không đợi anh…”

“Em mà chờ anh thì chẳng phải sẽ cản đường phi nước đại của hai người sao?”

“Nhưng mà có em ở bên người ta sẽ an tâm hơn nhiều, nhưng mà em lại không…”

“Em cũng không đợi Nhiễm Thuật.”

“Nhưng mà lúc Nhiễm Thuật ôm mô hình dọa anh, em cũng không ngăn cản…. Em sao có thể thế được, anh sẽ tủi thân đó…”

“Được rồi được rồi, em sai rồi.”

“Vậy anh miễn cưỡng tha thứ cho em.”

Mạnh Hân Nhã ở ngay kế bên, nghe xong không khỏi cảm thán. Đều là 0 với nhau, Hầu Mạch dễ dụ hơn Nhiễm Thuật nhiều.

Hèn gì tình cảm của của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch ổn định hơn.

[Thì ra Đại sự huynh là một yêu quái làm nũng.]

[Hầu Mạch cực kỳ sợ, càng này càng muốn nhìn Đại sư huynh trực tiếp game kinh dị.]

[Ai cũng bị dọa khóc, không nên xem thường người khác!!]

Phía bên kia, Tang Hiến nhỏ giọng nói: “Nếu chia tay thì nửa đường sau tự mình đi đi.”

Nhiễm Thuật trầm mặc một lúc: “Cái đó… Sau khi ra ngoài lại chia tay sau.”

“Được.”