Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 58



Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch tham gia thi đấu xong thì về nước, lần nữa đạt được kết quả tốt. 

Nhưng rõ ràng là giải thưởng lần này không chấn động bằng giải quán quân, hơn nữa cũng không bị đối xử bất công khiến dư luận phẫn nộ gì nên cuộc thi kết thúc cũng không gây ra tiếng vang lớn gì, chỉ được đưa tin vài lần trên kênh thể thao.

Điều này cũng làm cho bọn họ không tham gia quá nhiều hoạt động sau khi về nước, có thời gian để gặp Nhiễm Thuật ngay.

Gần đây Nhiễm Thuật không có công việc gì khác, đương nhiên sẽ lập tức đi tìm Tùy Hầu Ngọc chơi.

Ngọc ca vừa về nhà, Thuật Thuật đã đến ngay.

Kết quả vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc nửa người tê liệt, tâm trạng của Nhiễm Thuật trở xấu ngay và luôn.

Cậu liếc Tùy Hầu Ngọc mấy lần rồi ai oán ôm Đại Ca đi vào trong, ngồi trên ghế sa lông than thở: “Chưa từng thấy cây cải nào bị chăn thế này, mới yêu nhau còn có thể được coi là nụ chúm chím, bây giờ đã thành hoa loa kèn rồi.”

Tùy Hầu Ngọc không muốn nói nhiều với cậu về vấn đề này, ngồi xuống bên người cậu, cũng không nói gì.

Nhiễm Thuật vẫn tiếp tục than một mình: “Thứ gì mà mất mặt xấu hổ…”

“Quá ba câu coi chừng bị đánh.”

Nhiễm Thuật không đủ dũng cảm để oán tiếp câu thứ ba.

Lúc này, Hầu Mạch đi ra khỏi thang máy của biệt thự, nhìn thấy Nhiễm Thuật thì thuận miệng hỏi: “Tang Hiến không đi với cậu à?”

“Tôi với Tang Hiến cũng không phải sinh đôi dính liền. Chúng tôi ai làm việc người nấy, đâu có giống mấy người nào đó cột chung một chỗ mà không biết ngán.”

Hầu Mạch im lặng thật lâu rồi chỉ vào Nhiễm Thuật hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu ta lại chia tay rồi à?”

Tùy Hầu Ngọc thuận miệng trả lời: “Bình thường sau khi anh chạm vào em thì cậu ấy sẽ trở nên kì lạ như vậy.”

Nhiễm Thuật trừng Hầu Mạch một lát: “Vừa nhìn thấy cậu đã thấy phiền!”

“Làm như tôi không thấy cậu phiền ấy!” Hầu Mạch lớn tiếng phản bác: “Người mà tôi chỉ cần nhìn thấy tên trên điện báo thôi đã run rẩy chỉ có cậu thôi!”

“Ngọc ca!” Nhiễm Thuật không phản bác lại Hầu Mạch mà nhào lên người Tùy Hầu Ngọc: “Cậu xem cậu ta kìa, nói chuyện hung dữ vậy đấy. Hình như cậu ấy rất ghét tớ, tớ khó xử quá Ngọc ca, tớ chỉ xót Ngọc ca thôi mà!”

Hầu Mạch nhìn Nhiễm Thuật, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Tùy Hầu Ngọc cười khổ trả lời: “Được rồi, cậu còn lớn hơn tớ mấy tháng đấy.”

Nhiễm Thuật nhỏ giọng trả lời: “Đây là tôn trọng, không liên quan đến tuổi tác. Mà nói đến đây thì từ xưa đến nay chó Hầu tử chưa bao giờ gọi tớ là anh.”

Hầu Mạch tức đến nỗi bật cười: “Tôi còn phải gọi cậu là anh á? Đứng lên còn chưa cao đến chóp mũi tôi.”

Lúc này Nhiễm Thuật đã giận: “Body shaming đúng không Hầu Mạch!”

Hầu Mạch không chịu yếu thế: “Muốn cãi nhau đúng không Nhiễm Thuật!”

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng khoát tay khuyên: “Hầu Mạch anh đi rửa hoa quả ướp lạnh đi.”

Hầu Mạch không phục: “Em nhìn cậu ấy kìa, thấy anh xong thì không còn nói tiếng người nữa.”

“Anh ầm ĩ không lại cậu ấy đâu, đi đi.”

Hầu Mạch bất đắc dĩ quay lại nhà bếp.

Nhiễm Thuật đặt Đại Ca xuống, đi theo như một con gà chọi, dường như còn định ầm ĩ với Hầu Mạch tiếp.

Tùy Hầu Ngọc đưa tay kéo góc áo cậu: “Gần đây ở chung với Tang Hiến không yên à?”

Nhiễm Thuật nhanh chóng dời đi lực chú ý: “Nhìn chung vẫn rất tốt.”

“Vậy tại sao tâm trạng của cậu lại không tốt như vậy?”

“A… Vừa vào cửa đã thấy Ngọc ca của tớ bị chó gặm nên trong lòng khó chịu.”

“…” Tùy Hầu Ngọc không nhịn được “chậc” một tiếng: “Nhiều năm như vậy rồi mà cậu còn như thế này à?”

Nhiễm Thuật cầm gối ôm ngồi xuống, lầm bầm: “Mối thù cướp anh không đội trời chung.”

“Tớ với Tang Hiến cũng đâu có tình trạng giống như hai người.”

“Tớ còn nhớ năm đó hai người suýt nữa đánh nhau, đánh thật luôn ấy. Tớ với Hầu Mạch thì chỉ là cãi nhau mà thôi.”

“Chuyện đó… Cũng đúng thật.” Đúng là Tùy Hầu Ngọc đã suýt đánh nhau với Tang Hiến nhiều lần.

Hẳn bốn người bọn họ sẽ khó mà giải quyết được vấn đề này.

*

Lúc Tang Hiến đến nhà Tùy Hầu Ngọc thì Nhiễm Thuật và Hầu Mạch đang chơi một ván sinh tử: Ai thua thì gọi đối phương là cha.

Tùy Hầu Ngọc mở cửa, dẫn Tang Hiến đến tầng hầm, sau đó không nói gì đứng ở bên cạnh xem.

Sau khi đi vào, Tang Hiến cũng im lặng nhìn theo. không rõ vì sao Nhiễm Thuật gà như vậy rồi mà còn phải cá cược thế này?

Đã ngu còn lì, yếu còn hay ra gió, câu này chính là để chỉ Nhiễm Thuật.

(*)

Nhiễm Thuật cầm gậy nhìn bàn bi da, Hầu Mạch một gậy xử lý sạch bóng ở trên mặt bàn: “…” 

Thế là cậu giương mắt nhìn về phía Tang Hiến, tội nghiệp dẩu môi.

Tang Hiến muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

“Có phải là nên gọi bố rồi không?” Hầu Mạch chỉ vào bàn bi da hỏi.

Nhiễm Thuật: “…”

Hầu Mạch tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Có chơi có chịu.”

Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn về phía Tang Hiến: “Chồng ơi…”

“Được rồi, hai chúng ta đi chuẩn bị cơm tối đi.” Tang Hiến đưa tay kéo Hầu Mạch, muốn lờ chuyện này đi.

“Vợ mày đến chỗ của tao đàn áp tao ba tiếng đồng hồ! Ba tiếng đó! Đây là lần đầu tiên cậu ấy im mồm.”

“…” Tang Hiến bất đắc dĩ nhíu mày.

Nhiễm Thuật đi đến bên cạnh Tang Hiến, nói: “Chồng ơi, anh gọi giúp em đi.”

Tang Hiến tuyệt đối không ngờ rằng anh vừa mới tới đã rơi vào cảnh phải gọi Hầu Mạch là bố.

Anh ngẩng đầu ghét bỏ nhìn về phía Hầu Mạch.

Hầu Mạch trông hơi hả hê nhìn anh.

Một hồi lâu sau, Tang Hiến mới nói: “Không chơi được không?”

Hầu Mạch từ chối ngay lập tức: “Không được! Đây là lửa giận vì bị đàn áp nhiều năm của tao, sẽ không bị dập tắt dễ dàng.”

Nhiễm Thuật tiếp tục nắm tay áo Tang Hiến: “Chồng ơi… Đánh cậu ta đi.”

“…” Tang Hiến hít sâu một hơi: “Em cược thua muốn chơi xấu. Nó không đồng ý thì em nói anh đánh nó cho em?”

“Khụ khụ… Anh có thể nói khéo léo hơn tí.”

Tang Hiến đứng ở giữa, xấu hổ đến mức không nói nên lời, cuối cùng nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc: “Cậu nghĩ cách gì đi?”

Tùy Hầu Ngọc nhún vai: “Lúc nãy hai người bọn họ đấu với nhau nói là thi đấu sống chết, cảnh cáo tôi tuyệt đối không được nhúng tay nên đây là ân oán giữa hai người bọn họ.”

“Sao cậu không khuyên bạn thân cậu chút?”

Tùy Hầu Ngọc bị hỏi thế thì bật cười: “Cậu cảm thấy vợ cậu là người sẽ nghe người khác khuyên à?”

“…”

Nhiễm Thuật níu ống tay áo Tang Hiến, ra vẻ tội nghiệp như thể người phách lối khiêu khích trước đó không phải cậu.

Tang Hiến bất đắc dĩ nhìn Nhiễm Thuật rồi lại nhìn về phía Hầu Mạch, thật sự không thể gọi cha nổi, cuối cùng thở dài: “Ai làm người nấy chịu.”

Nhiễm Thuật khiếp sợ nhìn Tang Hiến: “Anh… anh không giúp em?!”

“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đến khi phải gọi cha thì phần ai nấy bay.”

“…”

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc vốn đang đứng ngoài xem, sau khi nghe thấy Tang Hiến trả lời thì cả hai cùng bật cười thành tiếng rồi cùng nhau chạy trốn.

Bọn họ biết chiến tranh sắp bắt đầu rồi.

Quả nhiên, Nhiễm Thuật trực tiếp hỏi: “Phần ai nấy bay là ý gì?! Anh muốn chia tay với em à?”

Nghe thấy từ khóa, hai người Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch càng chạy nhanh hơn.

Tang Hiến thở dài giải thích: “Không phải…”

Nhiễm Thuật đột nhiên nâng cao âm lượng: “Vậy anh có ý gì?!”

“Em biết rõ là em không chơi lại nó mà vẫn đấu với nó làm gì?”

“Đây là tôn nghiêm của đàn ông! Anh hiểu tôn nghiêm là gì không?”

“Em muốn tôn nghiêm, nhưng lại muốn anh gọi bố?”

“Vậy nên anh muốn phần ai nấy bay với em à?!”

Tang Hiến vô cùng bất đắc dĩ: “Do em trước…”

Nhiễm Thuật càng giận hơn: “A, là lỗi của em à?”

“…”

“Được rồi, em sai được chưa?”

“Anh không có ý đó…”

“Anh có ý đó!”

“…” Tang Hiến đã không biết nên xử lý Nhiễm Thuật thế nào mới đúng.

Thấy anh không nói gì, Nhiễm Thuật tiếp tục theo sát: “Anh im lặng với em đúng không?”

“Không phải…”

“Em là như vậy đấy, em luôn là như vậy đấy, anh không biết à? Bây giờ anh không thích nữa rồi à?! Thời gian lâu dài, tình cảm phai nhạt rồi đúng không! Mười năm! Bảy năm lục đục mười năm ồn ào đúng không?!”

“…”

Tang Hiến nghiêng đầu nhìn về phía thang máy và cầu thang, xác định hai người kia đã chạy xa từ lâu rồi mới nâng Nhiễm Thuật đặt lên trên bàn bi da.

Nhiễm Thuật đang tức giận nên giãy giụa rất kịch liệt, rồi lại bị Tang Hiến hôn đến mức không đẩy ra nổi.

Mãi đến khi cậu ngửa mặt nằm trên bàn bi da, bị hôn đến mức không giãy giụa nổi nữa, Tang Hiến mới buông cậu ra: “Còn ầm ĩ nữa anh sẽ chơi chết em ở ngay tại đây.”

Nhiễm Thuật: “…”

Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi lại nhìn Tang Hiến một lát, nuốt nước miệng.

Hình như… còn… hơi bị kích thích?

Được rồi, tiếng của cậu lớn quá.

Nhiễm Thuật hiếm khi yên tĩnh lại, cuối cùng cũng đứng dậy, bước nhanh vào trong thang máy, đóng cửa lại trước khi Tang Hiến bước vào.

Tang Hiến không so đo với cậu, đi bộ lên trên lầu.

Tang Hiến vừa mới đến phòng khách đã thấy Nhiễm Thuật rống lên với Hầu Mạch: “Bố ơi!”

Tiếng to đến chấn động lòng người.

Rống xong cậu liền chạy như điên về phía cửa. Mang giày xong, cậu xoay người lại giơ ngón giữa với Hầu Mạch, ánh mắt vô cùng không phục.

Tùy Hầu Ngọc vội hỏi: “Không ở lại ăn cơm à?”

“Không ăn! Từ nay trở đi cậu không còn là Ngọc ca của tớ nữa, cậu là mẹ tớ!” La hét giải tỏa xong, Nhiễm Thuật mở cửa đi ra khỏi biệt thự.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đồng thời quay đầu nhìn về phía Tang Hiến, hỏi: “Chia tay à?”

“Chắc không đâu…” Tang Hiến không chắc chắn. Anh và Nhiễm Thuật đã quen nhau mười năm nhưng đến nay vẫn không thể chắc chắn hoàn toàn, dù sao Nhiễm Thuật cũng luôn làm cho người ta bất ngờ.

Hầu Mạch lại hỏi: “Vậy mày có ở lại ăn cơm không?”

Tang Hiến thật sự hơi chần chừ, vừa mới vào cửa đã đi, có phải là không hợp lễ nghi lắm không?

Nhưng nếu không đuổi theo thì dễ bị Nhiễm Thuật chia tay lắm.

Tang Hiến chỉ ra ngoài cửa: “Tao đi xem một chút.”

Nói xong, anh đi ra ngoài, liền nhìn thấy Nhiễm Thuật nghênh ngang lái chiếc xe thể thao loại nhỏ của cậu rời đi. Lúc này anh mà đuổi theo, với kỹ thuật lái xe của Nhiễm Thuật thì sẽ dễ xảy ra tai nạn xe cộ dưới cơn kích động.

Anh liền quay về: “Tao ở lại ăn cơm.”

Hầu Mạch cũng không kinh ngạc, gật đầu rồi đi vào trong phòng bếp. Tang Hiến cũng đi theo giúp.

Tùy Hầu Ngọc thì lấy điện thoại ra, thành thạo block Nhiễm Thuật, cái này gọi là dự đoán trước, tránh tai nạn.

*

Nhiễm Thuật dùng tốc độ cao nhất mà kĩ thuật của cậu có thể đạt được lái đến nhà Tang Hiến.

Sau khi vào nhà cậu không chút do dự mở cửa nhà ra, định để ba con chó phá nhà anh, để anh phải trả một cái giá nặng nề.

Kết quả là ba con chó có kinh nghiệm giữ nhà. Kể cả con Husky cũng không phá, ánh mắt trông còn thông minh hơn cậu.

Nhiễm Thuật nhìn ba con chó đang không làm gì, chỉ vào máy tính Tang Hiến nói: “Cắn nó.”

Ba con chó vẫy vẫy đuôi, ngồi ngoan ngoãn trước mặt cậu.

Nhiễm Thuật đột nhiên phát hiện chó Tang Hiến nuôi còn ngoan hơn anh.

Như vậy cũng không được!

Cuối cùng, Nhiễm Thuật nghĩ đến một chiêu thâm độc.

Cậu nhìn về phía ba con chó, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn. Alaska quá nặng, Husky thì có thể sẽ giãy giụa, vậy thì Samoyed đi.

Cậu ôm Samoyed đi ra cửa, gọi Tiểu Tề tới lái xe cho cậu.

Tiểu Tề nhìn Nhiễm Thuật ôm chó lên xe, hỏi: “Anh Nhiễm, anh mới mua chó ạ?”

“Anh trộm!”

Tiểu Tề ngay lập tức không dám lái xe nữa, kinh ngạc nhìn về phía Nhiễm Thuật, tận tình khuyên bảo: “Anh Nhiễm, chó không đắt, em mua cho anh một con là được. Anh đừng trộm, phạm pháp đó… Nếu chuyện này truyền đi thì anh phải nói thế nào…”

Nhiễm Thuật không kiên nhẫn giải thích: “Của Tang Hiến, anh trộm được, triệt sản cho nó đi!”  

Tiểu Tề vẫn hơi thấp thỏm: “Chuyện này… được không đó? chủ tịch Tang có giận không vậy?”  

“Anh đang rất giận đây, còn sợ anh ấy giận à?”

Tiểu Tề không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể lái xe đi đến bệnh viện thú cưng.

Nhiễm Thuật ôm Samoyed đáng thương vào trong bệnh viện thú cưng, nói: “Tôi muốn triệt sản cho nó.”

Bác sĩ đi tới liếc mắt nhìn phía sau, nói: “Nó đã triệt sản xong rồi mà!”

Nhiễm Thuật: “…”

Cậu mắt lớn trừng mắt nhỏ với bác sĩ nửa ngày rồi nói: “Vậy… vậy cũng không thể đến không, tắm rửa, cạo lông cho nó đi.”

“A, làm đẹp đúng không, tôi biết rồi.”

Nhiễm Thuật hả giận ngồi ở bên ngoài đợi, không thể triệt sản thì cạo lông chó của Tang Hiến, để anh trải nghiệm cơn phẫn nộ của cậu.

Kết quả sau khi chó được mang ra, Nhiễm Thuật lặng im.

Lông cạo… đẹp thế? Tay nghề tốt thế? Tốt đến mức làm cho cậu hận một cách khó hiểu.

Im lặng hồi lâu, cậu lại không nhịn được làm thẻ trong bệnh viện, có thể làm đẹp ba mươi lần với ưu đãi 85%.

Thế là cậu đưa Samoyed đã trở nên xinh đẹp hơn quay trở lại xe, càng lúc càng giận.

***