Bữa cơm tối ngày chủ nhật ở thành thị, một màu bình dị quấn lấy căn bếp nhỏ. Mâm cơm với những món ăn vừa lạ vừa quen: sườn xào chua ngọt, cá hấp nấm, canh bầu nấu tôm, salad cá ngừ, đậu hũ nhồi thịt sốt cà chua. Tất cả đều do một tay Hồng Khánh chuẩn bị cả, anh không cho Hải Uyên đụng vào, sợ cô nghịch nước sẽ bị cảm trở lại.
Chỉ có người trong mới nhìn ra, ở đây có một cặp tình nhân và hai vị khách. Người ngoài nhìn vào, khả năng cao sẽ lầm tưởng rằng một nhà bốn người, ba ông anh trai và một cô em gái.
Hồng Khánh xới cho cô một bát cơm trắng không quá đầy, đằng nào cô nàng này cũng phải ăn hai bát, nên xới nhiều quá sẽ khiến cô ngấy. Sau đó lại múc riêng cho cô bột bát canh bầu, và gắp cho cô một miếng cá hấp với nấm, “Ăn chậm thôi, cẩn thận mắc xương cá.”
Hồng Khánh đưa mắt lén nhìn qua Hải Uyên, sau đó lại rũ mi, khóe môi hơi cong lên, “Cảm ơn, mẹ tôi là đầu bếp nên tôi học theo bà.”
Không chỉ Đăng Khoa, đến cả Hải Uyên cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Chẳng trách lần trước gặp mẹ anh, bề ngoài bà vừa phúc hậu vừa khí chất, bên trong tính tình hòa nhã tốt bụng, nhưng Hải Uyên tinh ý phát hiện bàn tay bà vừa khô vừa nhiều vết chai, móng tay mài dũa cẩn thận, đầu ngón tay hơi phồng lên.
Miếng nấm bị Hải Uyên đẩy sang một bên má, khiến bên má phiếm hồng hơi phính lên, hỏi: “Mẹ anh là đầu bếp thật à? Có phải món gì mẹ anh cũng biết nấu không?”
Hồng Khánh quen tay kéo ghế cô lại gần mình, khiến chân ghế ma sát với sàn nhà vọng lên một tiếng dài. Anh trả lời: “Anh không chắc, vì mẹ anh chuyên về món Á, món Âu có thể bà không biết làm.”
Hải Uyên dường như bị cuốn vào chủ đề mới nên quên cả nhai, đôi đũa trên tay cô vẫn giữ nguyên ở vị trí cũ, đôi mắt phượng buồn chớp chớp vài cái, “Vậy mẹ anh biết làm kem không?”
Ba người kia: “...”
Hồng Khánh đang tự hỏi, cô bạn gái của anh mê kem thế này, liệu có bao giờ ăn kem thay cơm không?
Bất quá, Hồng Khánh chọt nhẹ vào bên má của cô, ngầm nhắc nhở cô nên tập trung ăn tiếp. Sau đó lại nói: “Nếu em ngoan ngoãn, ăn nhiều một chút, anh sẽ cân nhắc việc mua máy làm kem cho em.”
Mắt Hải Uyên còn sáng rực hơn Đăng Khoa khi nãy, vui vẻ đáp: “Nhớ đấy.” Rồi quay về với bát cơm của mình.
Hồng Khánh mượn cơ hội này, gắp vào bát cô thêm một miếng cá nữa.
Miệng thì nói cho phép Hồng Khánh quay lại với Hải Uyên, nhưng thật tâm Đức Minh ít nhiều vẫn là còn bài xích. Vậy nên suốt từ nãy đến giờ, miệng cậu ăn, nhưng mắt hoàn toàn để ý đến từng cử chỉ hành động của Hồng Khánh.
Mắt cậu dời sang Đăng Khoa, thật chẳng biết nói gì hơn. Đậu đen cái thằng này, suốt ngày chỉ biết ăn!
“Uyên, chị không thích ăn cá mà, không thích thì đừng cố ăn.” Sở dĩ Đức Minh hỏi như thế, là vì cậu không nhịn nổi sự tò mò. Từ bé đến giờ, chị họ cậu nổi tiếng vừa biếng vừa kén ăn nhất làng, đặc biệt có thù với cá. Nếu cá được đem đi chiên giòn, may ra chị cậu sẽ thử một chút. Còn những cách chế biến khác, “sống chết” cũng không động vào.
Hải Uyên lại ngựa quen đường cũ, gác chân lên đùi người bên cạnh. Hồng Khánh vậy mà chẳng nói gì cô, giống như anh đã quá quen với việc này rồi. Lâu lâu đùi mình không có cô gác, thành ra cảm thấy có chút trống vắng. Anh điềm đạm nói: “Từ hôm qua đến giờ, hôm nay là bữa thứ năm chị cậu ăn cá rồi, là cô ấy thích ăn, tôi không ép.”
Đức Minh vô cùng nghi ngờ về độ chuẩn xác của lời nói vừa rồi, nên cậu cũng ăn thử một miếng xem sao. Quả nhiên, miếng cá này rất đậm vị, mùi vị có chút lạ nhưng rất bắt cơm, thảo nào Hải Uyên lại thích ăn đến thế. Nhưng nói đến bữa thứ năm, cậu thật lòng phải tâm phục khẩu phục Hồng Khánh.
“Ông nội mà biết chị ăn được cá chắc là mở tiệc ăn mừng cả tuần mất.”
Nhà Hải Uyên có máy rửa chén, nên khi ăn xong chỉ việc dọn dẹp bàn và sắp chén vào máy, đỡ được bao nhiêu thời gian.
Trời vẫn còn khá sớm nên Đăng Khoa và Đức Minh ngồi lại chơi thêm một lúc. Hai người ngồi trên sofa xem ti vi, còn Hải Uyên và Hồng Khánh ngồi dưới sàn chơi với hai chú chó.
Thắc mắc một chuyện, Hải Uyên bỗng nhiên đứng dậy đi vào phòng. Lúc sau, cô cầm trên tay một tấm ảnh đưa cho Đăng Khoa. Trong ảnh là một người đàn ông có gương mặt góc cạnh, trông có vẻ chững chạc hơn Hồng Khánh khá nhiều. Đáng nói là phía sau tấm ảnh, Đăng Khoa ghi rõ: Nhâm Phúc Khiêm, tiền án: giết người, án tù 5 năm, đã ra tù.
“Trả cho em.” Sau đó Hải Uyên ngồi lại vị trí cũ cạnh Hồng Khánh, Chíp lập tức chui vào lòng cô làm nũng.
Đăng Khoa đặt tấm ảnh xuống bàn, ánh mắt cậu trầm hẳn đi. Tiếp đó, cậu đặt ly nước đè lên mặt người đàn ông, thở hắt một hơi, “Chị nên giữ lại để đề phòng.” Hải Uyên không nói gì, nên cậu hỏi: “Chị không thắc mắc tại sao em lại đưa cho chị à?”
Hải Uyên lắc nhẹ đầu: “Chuyện của em, chị sẽ không tò mò.” Hơn nữa, nếu là chuyện buồn thì càng không nên.
Thế nhưng, Đăng Khoa nói: “Đã là chuyện rất lâu rồi, em không còn nghĩ nhiều về nó nữa.” Không đúng, chính xác phải là nhanh quá, mới đó mà 5 năm đã qua rồi. “Chị thấy anh ta thế nào?”
“Cũng đẹp trai đấy.” Không rõ vì sao khi câu này vừa thốt ra, Hải Uyên lại thấy người mình có hơi lạnh, nghĩ bụng chắc là do gió, hoặc do còn bị cảm nhẹ nên không để ý nữa. Cô dùng con mắt yêu nghệ thuật của mình, tiếp tục phân tích đánh giá: “Mắt hai mí hẹp dài, sống mũi cao, môi mỏng, khoảng độ ba lăm tuổi phải không? Cảm giác như mấy chú lãng tử Hồng Kông vậy, nhưng sát nhân mang vẻ đẹp chết người không có gì mới lạ đối với chị.”
“Phải, năm nay hắn ba mươi sáu, là hung thủ đã sát hại chị em hơn 5 năm về trước.”
Câu nói này của Đăng Khoa khiến bầu không khí đột ngột lắng xuống.
Đức Minh với remote ti vi, giảm âm lượng về con số không tròn trĩnh.
“Chị nói đúng, phản diện không đáng sợ, đáng sợ là khi phản diện đẹp trai phải không.” Đăng Khoa quay người nhìn về phía Hải Uyên, điềm nhiên kể: “Em từng có một người chị ruột, chị ấy lớn hơn chị 3 tuổi.”
Người chị đó rất tốt với cậu, mà cách Hải Uyên ân cần quan tâm cậu, khiến cậu từng nhiều lần lầm tưởng rằng, chị mình đã xuyên vào cơ thể người khác, để thực hiện lời hứa với người ba quá cố sẽ chăm sóc cậu tử tế.
“Hơn 5 năm trước, hôm đó em ở lại trường trực nhật và dự sinh nhật bạn, nên em về rất trễ. Khi em trở về, chị em không có ở nhà, dù đã hơn 9 giờ tối, mà chị em chưa bao giờ về trễ như thế. Năm đó mùa mưa, mưa âm ỉ kéo dài từ chiều đến tối. Em sợ chị em xảy ra chuyện không may nên chạy ra ngoài tìm. Thật không ngờ…” Đăng Khoa cười nhạt: “Chị ấy xảy ra chuyện thật.”
“Em còn nhớ rất rõ, khi ấy đồng hồ trên tay em hiện 2 rưỡi sáng. Em đi qua một con ngõ đối diện công viên, cảnh sát vây quanh rất nhiều, em hiếu kỳ nên tò mò chen vào xem thử. Chị em mất rồi, bị siết cổ, và bị đâm hai nhát vào hai bên đùi, có lẽ vì vậy nên không chạy được, chịu trận dưới tay tử thần.”