Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 80: Chúng ta đều trải qua khoảng thời gian thảm hại vì lụy tình





“Được rồi, em không giận anh nữa, em cũng không đánh anh. Vậy nên anh đừng khóc, đừng giả say nữa, được không?”

Bờ môi đang run run của Hồng Khánh thoáng chốc hóa đá lại, mắt tròn xoe, nhưng chẳng dám nhìn cô.

Giờ phút này, Hồng Khánh muốn tham lam ước thêm một điều nữa, giá như có một cái sọt cho anh đội lên đầu, hoặc một cái lỗ cho anh chui xuống thì hay quá.

Cơ miệng của Hồng Khánh cứng ngắc, khiến hốc mắt cũng ngưng trệ theo, không còn rơi lệ nữa.

Anh cứ khư khư ôm mình như vậy, không nói cũng chẳng rằng, gỡ tay ra thì không chịu, khiến Hải Uyên nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

“Anh định thế này bao lâu nữa?”

Hồng Khánh hơi buông lỏng vòng tay, mất một hồi đắn đó mới cất tiếng: “Sao em biết anh không say?”

“Anh thật sự xem em là trẻ con à?”

Hải Uyên lén cười, rồi ngồi lên đùi anh, vừa nói: “Tửu lượng của em là ba lon. Anh tốt hơn em, mà anh mới uống hơn một lon chứ mấy, say kiểu gì?”

Bộ dạng của Hồng Khánh bây giờ và vài tiếng trước cực kỳ khác nhau. Khi ở nhà hàng đợi Đăng Khoa lấy xe thì nghịch ngợm, nhõng nhẽo. Lúc này lại đáng thương như một đứa trẻ vừa nhận ra lỗi lầm của mình, có chút xấu hổ ngại ngùng. Nhưng tất cả, chẳng giống Hồng Khánh mà cô biết chút nào.

Có lẽ vì quen biết và yêu thương cô, từ điển cảm xúc của Hồng Khánh được dồi dào phong phú hơn rất nhiều.

Dù thế nào đi chăng nữa, Hải Uyên biết rằng, suy cho cùng, tất cả những gì anh làm, anh thể hiện, đều chỉ vì muốn tốt cho cô.

Hải Uyên áp lòng bàn tay có phần lạnh vì thời tiết của mình lên má Hồng Khánh, gạt đi những vệt nước mắt lem nhem trên mặt anh, thấp giọng: “Anh đi dỗ em, sao lại thút thít khóc như em thế này?”

Hồng Khánh nhẹ nhàng vòng tay ôm trọn mảnh vai nhỏ của Hải Uyên, mệt mỏi tựa đầu lên vai cô, thốt lên từng hơi từng chữ: “Bởi vì anh sợ, sợ anh không dỗ được em… em không yêu anh nữa.”

Hơi thở ấm nóng của Hồng Khánh nhạt nhàn phả qua tấm áo mỏng của Hải Uyên, khiến cơ thể muốn run vì lạnh của cô dịu đi.

“Anh sợ em muốn chia tay với anh như 4 năm trước, anh không muốn như vậy.”

Hải Uyên dịu dàng vỗ về anh, trong lòng bỗng nhiên nổi lên tính tò mò: “Này, sau khi chia tay em, anh có giận em không? Hay anh tìm cô khác?”

Cái đầu của Hồng Khánh hơi lắc lắc, tóc cạ vào vành tai của Hải Uyên, cảm giác vừa tê vừa nhột.

“Anh giận em, anh giận em lắm, vì em mà suốt mấy tháng trời anh bị mất ngủ. Ban đêm anh nhớ em, nhưng anh không làm gì được. Anh cứ nhìn lên trần nhà, đến hơn hai, ba giờ sáng mới chợp mắt. Nhưng sáu giờ sáng nắng rọi vào phòng anh, nên anh bị tỉnh giấc. Suốt cả ngày không ngủ lại được nữa, nên nhiều lúc anh mệt chẳng ăn được gì, cứ nằm dài trên giường như một thằng bất tài vô dụng vậy.”

Thì ra, Hồng Khánh cũng giống cô, đều trải qua khoảng thời gian thảm hại vì lụy tình.

Giá như ngày đó cô chịu nghe anh giải thích, chịu kiềm chế cái thói hấp tấp, ương ngạnh của mình, thì cả hai đã chẳng lỡ nhau.

“Em xin lỗi.”

“Em đừng xin lỗi anh, vì đó là quả đắng mà anh phải nhận.” Càng huống hồ, cái đau mà Hồng Khánh phải trải qua, còn chẳng bằng một nửa của Hải Uyên.

“Sau khi chia tay em, anh không quen nữa cả, vì anh muốn dốc sức lo cho sự nghiệp.”

Hồng Khánh sợ cô mỏi vai nên không dựa nữa mà chuyển sang dựa vào lưng ghế.

Ở góc độ này, Hồng Khánh hoàn toàn có thể thấy được đôi mắt của Hải Uyên.

Đôi mắt phượng buồn màu nâu sẫm của cô vẫn giống ngày đó, trong trẻo, thuần khiết, như một chất gây nghiện đưa anh đắm chìm vào trong đó.

Chỉ là qua bao tháng ngày, nó mang theo sự trưởng thành.

Và hôm nay có long lanh như ánh sao nữa.

Bạn gái anh, quả là một cô nàng thích hóng chuyện.

Hồng Khánh hơi cong môi, khẽ nhéo má cô, nói tiếp: “Anh biết anh không quên được em, hơn nữa anh cũng không muốn tìm đối tượng mới, nên anh vẫn để ảnh của em trong ví và sau điện thoại. Ở Thụy Sĩ, anh vừa học vừa làm, bận quá nên chẳng còn giận em nữa. Lúc trở về Ưng Châu, anh chỉ muốn được trở lại làm bạn với em, nhưng anh lại lỡ lớn tiếng với em.”

“Hửm?” Hai hang chân mày của Hải Uyên khẽ chau lại, môi hơi chu ra, hỏi: “Anh lớn tiếng với em lúc nào?”

“Cái hôm anh mua đồ ăn cho em, em nằng nặc muốn trả tiền cho anh đấy.”

“Ừm,” Trí nhớ của Hải Uyên có đôi khi không được tốt lắm, song vẫn gật đầu: “Vậy sao lúc đó anh lại lớn tiếng với em?”

“Vì anh nghĩ em muốn giữ khoảng cách với anh, anh không muốn, nên có hơi quá.”

“Sau đó anh hối hận lắm, anh tự hứa sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Anh cũng từng hứa với ba em và Minh, anh không làm em buồn.”

Hồng Khánh lặng lẽ thở dài: “Nhưng kết quả, anh vẫn mất khống chế, anh mắng em, anh làm em buồn. Anh tệ quá phải không?”

Trong mắt Hải Uyên, Hồng Khánh có nhiều điểm không tốt, nhưng chắc chắn không tồn tại hai chữ “tệ.”

Cô rất ghét khoảng thời gian khi hai người cãi vã, sau đó chiến tranh lạnh, giận dỗi nhau, nó khiến lòng cô luôn có cảm giác bị miếng bùi nhùi chà xát vào, rất đau, rất nhói.

Nhưng khi trải qua rồi, cô lại thấy trân trọng nó. Vì có nó nên mới có ngày hôm nay, ngày mà Hồng Khánh giãi bày tất cả những gì anh luôn giấu kín.

Hồng Khánh thật sự rất yêu cô, yêu cô hơn danh dự và sự nghiệp, có thể là cả tính mạng nữa.

Cổ họng của Hải Uyên bị nghẹn lại, mặt dần nóng lên, khẽ lắc lắc đầu.

Trầm tư một đoạn, Hồng Khánh nắm hai bàn tay của Hải Uyên, chụm lại, nghiêm túc nói: “Uyên này, nếu anh còn như thế nữa, anh đánh anh đi được không? Em đánh anh một cái thôi là anh tỉnh liền, còn không em gõ cho anh bất tỉnh cũng được, miễn là sau đó anh có thể bình tĩnh lại.”

Hải Uyên rất rõ, Hồng Khánh cũng là người học võ, chỉ là anh không tham gia thi đấu. Nhưng cô dám chắc chắn rằng, chí ít, cô vẫn có thể hạ gục được anh.

Tuy nhiên, Hải Uyên sẽ không ra tay với Hồng Khánh, vì ông nội khi dạy võ cho cô đã ấn định một điều, trừ khi tự vệ thì chỉ những kẻ bất lương mới đáng chịu đòn.

Hải Uyên phì cười, gật đầu cho qua.

“Anh hỏi em cái này được không?” Một điều mà suốt hơn 4 năm ròng rã, anh vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

“Anh hỏi đi.”

“Tại sao khi chia tay anh xong, em không tìm ai khác?”

Cứ cho rằng Hải Uyên còn nhớ về anh, nhưng cô chia tay anh vì anh tồi tệ. Vậy nếu muốn quên đi một kẻ tồi tệ, tìm một người tử tế để chữa lành, không phải là một lựa chọn tốt hay sao?”

“Vì em lười.”

Hải Uyên thong dong trả lời: “Em ngại phải bắt đầu một mối quan hệ mới, em lười phải trả lời tin nhắn của người khác, đặc biệt là người lạ, nhất là con trai. Anh biết không, trong 4 năm qua, mỗi lần có ai đó là con trai nhắn tin với em, chỉ cần nói muốn làm quen, em sẽ nhắn xin lỗi rồi block ngay lập tức.”

Chẳng trách, bao nhiêu tài khoản phụ của Hồng Khánh đều bị Hải Uyên block ngay khi vừa nhắn: [Mình làm quen với bạn được không?]

Hồng Khánh chợt nghĩ ra, đa số khi nhắn tin với anh những câu dài, Hải Uyên đều gửi voice chat.

Cô bạn gái của anh, thế này cũng lười quá đi mất.

“Với lại, em còn yêu anh, nên em không để ý được ai cả.”