Giữa lúc ngoài kia còn huyên náo vì tiệc chưa tàn hẳn, Hồng Khánh mang theo tâm trạng vừa phấn khích, vừa có chút hồi hộp, đưa Hải Uyên vào một căn phòng khách sạn mà anh đã chuẩn bị trước.
Hồng Khánh biết cục nợ của anh yêu thích những thứ đáng yêu nhưng phải tối giản, màu sắc cũng phải hòa hợp và không rối mắt, nên cách bày trí trong phòng đều do một tay anh chuẩn bị cả.
Căn phòng mập mọ tối, thứ duy nhất thắp sáng nó là một cây đèn hoàng hôn cỡ trung, ánh sáng lòe nhòe soi thẳng lên chiếc giường đôi màu trắng.
Giữa giường có một cái khay hình tròn bằng gỗ đựng một cái bánh kem nhỏ, kiểu dáng giống hệt cái mà anh từng tặng Hải Uyên trong dịp sinh nhật cô vào 4 năm trước. Bên cạnh đó còn một chai rượu vang đỏ cùng hai chiếc ly.
Trên tủ đầu giường có một chiếc lọ trưng hoa sen hồng, nụ hoa còn chưa nở hẳn, trông rất thoát tục.
Hải Uyên còn để ý thấy bên cạnh lọ hoa là một đống card bo góc của (G)i-dle, nhóm nhạc mà cô thần tượng, và một bức tranh 3d của series Conan.
Hồng Khánh đặt Hải Uyên xuống, để cô tự do chiêm ngưỡng thành quả của anh.
“Anh biết là hoa sen trưng trong không gian hiện đại này không được hợp cho lắm, nhưng em thích nhất hoa sen nên anh chọn nó.”
“Hoa sen trưng ở đâu hợp hay không không quan trọng, quan trọng là người thưởng thức hoa biết cách trân trọng vẻ đẹp của nó.”
Hải Uyên cầm bức tranh 3d lên, đuôi mắt cong cong theo khóe môi: “Anh mua kiểu gì thế? Còn có chữ ký của tác giả nữa, cái này hiếm lắm đó, em săn mãi mà không được.”
“Lúc du học ở Thụy Sĩ, anh có quen một anh bạn người Nhật. Nửa năm trước cậu ấy qua đây du lịch, nên anh nhờ mua giúp.”
Nói như vậy, có phải đồng nghĩa với việc anh đã nung nấu buổi cầu hôn này từ nửa năm trước không?
Hồng Khánh đã đứng sau lưng Hải Uyên từ bao giờ, gục đầu lên vai cô. Một tay anh luồn vào lớp áo voan, mờ mờ ám ám xoa xoa mảnh eo thon. Một tay còn lại nhẹ nhàng cướp bức tranh từ tay cô đặt về chỗ cũ.
Nhiệt độ phòng khiến da cô có chút lạnh, mà tay Hồng Khánh ấm vô cùng, nhất thời khiến cô hơi giật mình, rồi cũng từ cái giật mình đó nhanh chóng chuyển sang ngượng ngùng.
Hồng Khánh cọ cằm mình lên vai Hải Uyên, ngữ điệu vừa rề rà vừa quỷ dị: “Cục nợ, em có quên lúc nãy anh nói gì không?”
Má Hải Uyên ửng lên đỏ đỏ hồng hồng, đầu nóng như muốn nổ tung, chậm chạp nuốt khan một ngụm nước bọt.
Bàn tay của Hồng Khánh đã di chuyển lên trước ngực cô, hoàn toàn cảm nhận rõ nhịp tim của cô đang đập không hề có tiết tấu.
“Cục nợ đang sợ hả?”
Hồng Khánh nghiêng đầu, đặt môi mình lên cổ cô, vừa thì thầm: “Chủ nợ yêu em lắm, nên sẽ không làm em đau đâu.”
Giờ phút này, Hải Uyên nhận ra rằng, bên cạnh độ tự luyến cao đến chín tầng mây, Hồng Khánh còn một mặt nữa, đó là đề cập đến vấn đề người lớn mà không biết ngượng.
Hải Uyên giữ lại bàn tay đang xoa nắn ngực mình, có phần run run lên tiếng: “Đợi em tắm xong đã, được không?”
Hồng Khánh ngừng lại động tác, nhưng không rụt tay về.
Anh đưa mắt ngước lên nhìn Hải Uyên, rồi gật nhẹ đầu: “Anh chuẩn bị sữa tắm hoa nhài mà em hay tắm, nhưng không chuẩn bị quần áo cho em.”
Hồng Khánh ngừng một lúc, khóe môi anh bất chợt nhếch lên: “Vậy nên lát nữa em có thể không cần mặc đồ.”
Cả người Hải Uyên cứng đơ như pho tượng sáp, hơi thở ngày một ấm, lồng ngực phập phồng ngày một nhanh hơn.
Cô đang đứng giữa ranh giới của hai sự lựa chọn, nhưng cô không muốn chọn một bên nào cả.
Hồng Khánh dắt cô đến trước cửa phòng tắm, thấy Hải Uyên vẫn không nhúc nhích, lại buông lời trêu chọc cô: “Sao thế? Có cần anh tắm cho em không?”
Đầu óc của Hải Uyên đã rối như tơ vò, vì một câu này của anh càng trở nên rối hơn.
“Không cần.” Hải Uyên để lại cho anh hai chữ, rồi nhanh chóng vào phòng tắm đóng cửa lại, còn cẩn thận nhấn nút khóa trái cửa.
Thanh âm nhỏ vang lên trong căn phòng yên ắng, bỗng dưng lại khiến ánh mắt Hồng Khánh ngập tràn ý cười, miệng mãi cong lên mà chẳng thể ngưng được.
Anh biết Hải Uyên đang dựa lưng vào cửa, nên cố tình áp sát vào cửa, nói: “Em khóa trái cửa làm gì? Anh ngay thẳng thật thà lắm, không lợi dụng lúc em không mặc đồ mà xông vào đâu.”
“Anh thề đi.”
“Vâng, anh thề.”
“Nhưng em không tin.”
“…”
Mắt Hải Uyên liếc thấy bên trong tủ cạnh bồn rửa mặt có hai cái áo choàng tắm với hai size khác nhau, chắc chắn là do nhân viên khách sạn đã chuẩn bị sẵn, lúc này cô mới yên tâm tắm.
Lúc Hải Uyên vừa rời khỏi, Hồng Khánh lại một lần nữa lao vào ôm chầm lấy cô.
Hải Uyên giơ tay cản anh lại: “Giờ đến lượt anh đi tắm. Trong khi đó em sẽ sấy tóc.”
Thành thật mà nói, cái biểu cảm điềm tĩnh này của Hải Uyên không khỏi khiến anh bất ngờ. Nhưng vì có lý, nên anh ngoan ngoãn nghe lời cô.
Tiếng nước trong phòng tắm bắt đầu róc rách chảy.
Hải Uyên ngồi trên giường, trầm ngâm nhìn chai rượu.
Chỉ hơn 10 phút sau, Hồng Khánh từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ có duy nhất một cái khăn bông trắng che đậy nửa thân dưới.
Anh ngơ ngác nhìn bóng lưng Hải Uyên nằm bẹp trên giường ôm gối, còn rượu nằm gọn trên bàn.
“Cục nợ, em ngủ hả?”
Hải Uyên hoàn toàn bất động, khiến tâm trạng của Hồng Khánh như có một trận sóng ngầm vừa vụt qua.
Hải Uyên không trả lời mà vẫy tay ra hiệu anh cúi xuống, sau đó hà hơi.
Hơi thở của cô, nói chính xác là không có gì ngoài hương rượu.
Cô ngây ngô cười cười, đôi lúc nấc cụt một cái: “Rượu ngon đấy, mà hơi nhạt… Chắc là anh không ra tay với người say rượu đâu nhỉ?”
Hóa ra đây là lý do khiến Hải Uyên có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, cái vạt áo choàng tắm đã phản bội cô.
Bởi vì Hải Uyên nghiêng người nên vạt áo bị cong, vô tình khiến khuôn ngực nhỏ nhắn của cô lộ ra trước mắt Hồng Khánh, một bên gò bồng lấp ló kia như đang thiêu đốt chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại trong anh.
Định bụng rằng cái nhìn này của Hồng Khánh là vì bất lực, nên Hải Uyên nghịch ngợm sờ nhẹ vào yết hầu anh: “Anh là người ngay thẳng mà, ha?”
Từ giờ phút này, sợi dây phanh của Hồng Khánh chính thức bị đứt làm đôi.
“Không.”
Hồng Khánh chớp lấy lúc hai cánh môi của Hải Uyên đang tách ra vì mải mê cười, lập tức áp môi mình xuống, rồi chen lưỡi vào bên trong nó.
Khác một trời một vực so với những lần trước, nụ hôn của anh hôm nay rất cuồng nhiệt và mạnh mẽ.
Chính bàn tay ấm nóng đang bao trọn một bên và trêu đùa với viên kẹo tròn kia đã giúp đầu óc Hải Uyên vang lên một hồi chuông cảnh báo, cô không nên đùa với lửa, đặc biệt là lửa dục của một kẻ không thích nhẫn nại trước người yêu như anh.
Một bên tay của Hồng Khánh giữ lấy ót cô, ép cô lại gần anh.
Muốn hối hận cũng trễ rồi, Hải Uyên muốn trốn chạy đường nào cũng không được, chỉ có thể tiếp nhận sự chiếm hữu của người đàn ông lần đấu nếm mùi trái cấm.
“Anh dạy em nhé cục nợ.”
Hơi thở Hồng Khánh hỗn loạn phả vào tấm ngực trần của cô, men theo tiếng hôn gợi tình đê mê thắp lên cùng ánh đèn hoàng hôn.
“Đừng tin lời của đàn ông nói, nhất là khi đang hành chuyện người lớn.”
Hai chân Hải Uyên ôm lấy tấm lưng cường tráng của Hồng Khánh, nức tiếng ngân nga trước sự xâm nhập của vật thể lạ.
“Cụ thể là, lúc chồng của em đang cùng em tạo một cục bột.”
Thanh âm trầm luân của hai cơ thể đang quấn lấy nhau vang lên ngày một nhanh, tiết tấu vội vã mà quyến luyến như giai điệu violin rơi vào điệp khúc.
Dần dần, hạ thân của Hải Uyên càng trở nên tê dại, đầu óc trống rỗng, trong màu mắt lưu lại duy nhất hình ảnh của anh khi chạm đến tận cùng của khoái cảm, tông giọng trầm trầm câu dẫn lần lượt ngâm qua: “Thêm hiệp nữa nhé?”
Đối với Hồng Khánh, anh sẽ vì Hải Uyên mà tạo ra rất nhiều sự lựa chọn cho cô, và cô có thể chọn tất cả, chỉ cần cô muốn.
Nhưng hôm nay, về sau, mỗi lúc như thế này, cục nợ của anh không có sự lựa chọn.