Nhan Lộ Thanh cũng không có chấp niệm gì với những điều bất ngờ, cô nhận được rất nhiều sự bất ngờ từ bạn cùng lớp, trong cuộc sống cũng có rất nhiều điều bất ngờ, nhưng điều làm cô bất ngờ nhất là lần mà Cố Từ dành tặng cho cô.
Nói cho cùng thì thì lần đấy không phải sinh nhật của cô, mà là sinh nhật của cô trong thế giới của Cố Từ.
Cô bị che mắt rồi được dẫn đến công viên, khó mà có được một ngày không thể quên như vậy.
Mà hành động bây giờ, thậm chí mấy ngày trước cô còn không dành thời gian suy nghĩ, chỉ muốn làm chút gì đó, ý tưởng này xuất hiện trong đầu ngay lập tức.
Nhan Lộ Thanh giải thích với anh vì sao mình lại vẽ như vậy: “Dù qua tết Dương lịch hơn một tháng rồi… Nhưng chẳng phải cũng sắp đến tết Âm lịch rồi sao! Năm ngoái em đã bỏ lỡ, tết năm nay chắc chắn sẽ không bỏ lỡ đâu, cho nên cứ xem như đây là quà mừng năm mới sớm đi.”
Dừng một chút, cô bổ sung: “Hoặc không cần xem nó là một món quà gì cả, em chỉ đơn giản là muốn vẽ vời một xíu, anh thích nghĩ thế nào cũng được.”
Tầm mắt của Cố Từ di chuyển từ bức tranh sang nhìn vào đôi mắt của cô, đối diện với hai con ngươi sáng lấp lánh.
Ngón tay vẫn còn bám độ ấm của tay cô.
Một giây sau, anh mím môi nắm lấy bàn tay Nhan Lộ Thanh, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.
“Này, đừng mà, tạp dề trên người em dính rất nhiều thuốc màu.”
Nhan Lộ Thanh biết anh đang muốn làm gì, vội đẩy anh ra.
Nhưng Cố Từ nhìn có vẻ dùng ít sức, nhưng cô lại không thể vùng ra, trơ mắt nhìn màu còn chưa kịp khô trên tạp dề của mình dính vào quần áo của anh.
Nhan Lộ Thanh cảm giác trên đầu mình hơi nặng.
Cố Từ ôm cô, cằm đặt lên trên đầu cô rồi nói: “Anh biết.”
“…”
Hai chữ này của anh như có muôn vàn cảm xúc, Nhan Lộ Thanh không thèm nghĩ nhiều nữa, duỗi tay ôm lấy eo anh. Ôm một lúc, cô còn thuật tay nhéo thử, lẩm bẩm: “Phục luôn, khi nào mới có thể có thêm chút thịt đây…”
Chiều cao của Nhan Lộ Thanh và anh cách nhau khoảng 20cm, từ lúc dựa vào vừa khéo mặt đặt trước ngực anh, ngay vị trí xương quai xanh.
Cái ôm này kéo dài không biết bao lâu, cô lên tiếng hỏi: “Có thích quà không?”
“Thích.”
“Trị hết ác mộng rồi?”
“Ừ.”
Nói đến việc “trị” ác mộng, cô còn bị sớm hơn Cố Từ, sau khi cô xem bộ phim đa nhân cách thì bắt đầu gặp ác mộng liên tục, vẫn là Từ công chúa thần thông quảng đại chữa khỏi cho cô.
Tuy lần bị phản thôi miên đó nhục muốn đội quần, nhưng tóm lại là chỉ cần đầu đặt lên gối là có thể ngủ ngay được.
“Cho nên anh còn gặp ác mộng nào khác không?” Nhan Lộ Thanh tích cực nói, di chuyển ra khỏi lồng ngực của anh, vỗ vai mình, dáng vẻ giống như “cứ dựa vào em”, “anh cứ nói ra, chủ nhà là em sẽ chữa trị cho anh từng cái một”.
Cố Từ không trả lời ngay, nhìn cô một hồi mới trầm giọng nói: “Ác mộng đều là phản ứng của sự sợ hãi.”
Anh hơi dừng lại, câu sau còn nhỏ hơn câu trước: “Anh chỉ gặp ác mộng đó thôi, chỉ có một chuyện khiến anh sợ hãi.”
Sợ mất đi em.
*
Về vấn đề dọn dẹp phòng ngủ, khi hai người cùng ở với nhau, Cố Từ chưa từng cho ai bước vào, bọn họ tự dọn dẹp mọi thứ. Đây dường như đã là một loại thói quen, cũng là do sự ăn ý của bọn họ. Lúc này, Nhan Lộ Thanh vẽ vời khiến căn phòng thành một đống lộn xộn, rõ ràng trong nhà Cố Từ có dì giúp việc, nhưng hai người vẫn tự thân dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, hai người cũng không có ý định ngủ luôn trong này, dù sao mùi màu vẽ quá nồng nặc, phải đợi tan bớt cỡ mấy ngày, thế nên bọn họ trở về nhà ban đầu của chủ nhà Nhan.
Lần này tuy rằng Nhan Lộ Thanh tự do, nhưng theo một ý nghĩa nào đó cũng không tính là hoàn toàn tự do.
Còn một vấn đề nữa, đó là danh tính.
Vừa về đến nhà, lúc Cố Từ đi tắm rửa, Makka Pakka đã tìm cô nói chuyện.
Đầu tiên là nó đưa cho cô một chiếc điện thoại: “Maria! Điện thoại của cô.”
Đây là điện thoại có bàn tay vàng Wechat màu đỏ, đương nhiên là Nhan Lộ Thanh vẫn nhớ.
Cô nhận lấy, tò mò hỏi: “Bây giờ tao thành thế này rồi, cái thứ đồ chơi này còn dùng được hả? Kể cả Nhan Mã Lương nữa.”
“Tất nhiên là được!” Makka Pakka vỗ ngực: “Người đem mấy thứ này đến chính là tôi, có tôi ở đây thì chúng nó cũng phải ở đây.”
“Ừm, được rồi.”
Nhan Lộ Thanh mở điện thoại lên, pin gần như còn đầy, cô mở Wechat ra, lại hơi bất ngờ. Mấy khung chat trên đầu này đâu phải tin nhắn mình gửi đi.
Makka Pakka ở bên cạnh nói: “Lẽ nào Maria không phát hiện từ khi cô trở về, người nhà họ Nhan không lập tức liên lạc với cô sao?”
Đương nhiên là Nhan Lộ Thanh phát hiện, nhưng cô vẫn chưa nghĩ đến việc phải ăn nói thế nào với người của nhà họ Nhan, nên tạm thời không để ý.
Cô từ từ ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ là mày…?”
Makka Pakka kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Đúng thế, ngày cô biến mất rời khỏi biệt thự, cô nói với Đại Hắc và Tiểu Hắc là muốn đi đến chỗ khác làm tình nguyện, không biết bao giờ sẽ trở về. May mà cô còn để lại một câu như vậy! Cho nên sau đó mọi người tìm cô, nổ tin nhắn trên Wechat của cô, đều do tôi trả lời dùm cô hết.”
“…” Nhan Lộ Thanh há hốc mồm.
Makka Pakka: “Tôi còn học theo điệu bộ của cô gửi vào vòng bạn bè một tấm hình cô đang ở nơi xa xôi, tỏ vẻ cô vẫn chưa mất liên lạc. Đừng hỏi tôi làm thế nào, có hỏi thì đều là do kỹ thuật công nghệ cao.”
“…” Nhan Lộ Thanh kinh ngạc x100 lần.
Makka Pakka còn nói cho cô nghe mấy chi tiết nhỏ khác, sau gần năm phút chứng minh sự tỉ mỉ của mình, Nhan Lộ Thanh không nhịn nổi mà vỗ tay bôm bốp.
“Đỉnh của chóp.” Nhan Lộ Thanh thật lòng khen ngợi nói: “Makka Pakka, bảo bối của tao, đây là khoảnh khắc mày xứng đáng là học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc nhất cả đời này.”
Makka Pakka: “…”
Sau đó Makka Pakka quay lại nói chuyện chính.
“Maria, cho dù Cố Từ có là Boss sống lại đi chăng nữa… nhưng thân phận vẫn là Cố Từ. Cho nên, mặc dù cô xuyên sách đến tận hai lần, hừm, thân phận đúng là hiếm lạ, nhưng cô vẫn là “Nhan Lộ Thanh”.”
“Đây là do thế giới sẽ tự động cân bằng lại một số thứ, nếu thật sự Maria không muốn thì hệ thống cũng không làm gì được… Dù sao vì một số lý do, hệ thống bị Boss nhà cô biến thành đống rác vô dụng.”
“Nhưng bản thân cô cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức, ví dụ như phải đối mặt với sự chất vấn linh tinh của cả nhà họ Nhan, không phải cô sợ phiền phức nhất hả?”
“…”
Đúng thật.
Lúc đầu xuyên qua đây ngoại hình giống với nguyên chủ, trải qua nửa năm, khuôn mặt dần dần giống bản thân cô hơn, những thay đổi này chắc người nhà họ Nhan cũng nhìn ra.
Nếu muốn thoát khỏi hoàn toàn thì còn phiền phức hơn giữ nguyên tình trạng bây giờ, hơn nữa có nhiều chuyện không thể giải thích.
“Thật ra khi tao mới xuyên qua, cũng chẳng khác gì cô nhi.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một chút, bổ sung: “Chẳng qua là đã có nhà và có tiền so với tao của trước kia thôi.”
Makka Pakka cũng không muốn cô nghĩ nhiều, thấy cô nghĩ thông suốt rồi, lập tức gật đầu đồng ý: “Đúng thế!”
Học theo Cố Từ, cô chọn cách giải quyết nhanh nhất: “Vậy đặt tên mới đi.”
Đổi thân phận là chuyện không thể nào, cô sẽ không sống thay ai khác, sau này cũng không bao giờ chủ động liên lạc với người nhà họ Nhan, ăn mặc chi tiêu cũng không dính dáng đến bọn họ.
Chỉ bám vào Từ công chúa thôi.
*
Vài ngày nữa là đến tết Âm lịch.
Nói chính xác thì Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ đón năm mới cùng với Cố Từ, thời hồi cấp ba Nhan Lộ Thanh toàn phải đón tết với viện trưởng, cho nên năm nay có nói thế nào đi nữa thì hai người cũng phải đón năm mới cùng nhau.
Anh cả nhà họ Nhan là người đến đầu tiên, vừa gặp mặt anh ta đã giật mình.
Dù sao cả tháng này con nhóc này đã gửi đột đống ảnh đều là ảnh chụp ở thôn quê hay nơi hoang vu hẻo lánh gì đó, anh ta khuyên cỡ nào cũng không chịu về, miệng toàn nói phải cống hiến cho tổ quốc.
Không ngờ sau khi từ mấy nơi hẻo lánh đấy về, con nhóc này còn trắng ra, còn xinh đẹp hơn trước kia, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy năng lượng.
Sau khi sững sờ một lúc, Nhan Phong Minh lại nghiêm túc dạy dỗ cô một trận, tại sao không nói với ai mà đã biến mất cả tháng trời, còn không thèm đi học.
Nhan Lộ Thanh cũng không cãi lại, cứ im lặng nghe anh ta dạy bảo.
Nói xong, Nhan Phong Minh thở dài: “Ông nội cực kì tức giận, nói em không quay về nhận sai thì tết năm nay cũng đừng hòng bước vào nhà nửa bước.”
“…?” Đôi mắt Nhan Lộ Thanh bỗng chốc sáng ngời.
Cô còn đang sầu, nếu như Nhan Phong Minh bắt cô về nhà ăn tết, cô không biết nên từ chối thế nào, không ngờ mình lại nhận được tin như thế.
Nhan Phong Minh cho là cô bị dọa sợ, cau mày nói: “Nếu thật sự em muốn về, vậy anh giúp em…”
“Không không không!” Nhan Lộ Thanh ngắt lời anh ta, khoát tay: “Anh cả yên tâm đi, em tuyệt đối…” Nhan Lộ Thanh giơ ba ngón tay lên thề: “Tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào nhà một bước, I promise!”
Nhan Phong Minh: “…” CMN có cái gì đó sai sai.
Nhan Phong Minh đến từ sáng sớm, rồi lại đen mặt trở về. Cố Từ tắm xong ra ngoài, Nhan Lộ Thanh kể rõ mười mươi chuyện vừa nãy cho Cố Từ nghe, cười như bị liệt dựa vào người anh.
Đại mỹ nhân quá thích sạch sẽ, tối tắm sáng dậy cũng phải tắm, bao giờ cơ thể cũng thơm phức.
Nhan Lộ Thanh bị anh nhấc lên, hai người cùng nhau ngồi lên sô pha, cô cười đủ rồi lập tức im lặng, lập tức chạm phải tầm mắt của Cố Từ.
Cô nhớ lại hôm qua mình xem được một video, nội dung là: Đối diện với bạn trai chín giây, nhìn chằm chằm vào mắt của anh ấy, nhất định anh ấy sẽ không nhịn được mà hôn bạn.
Nhan Lộ Thanh im lặng thầm đếm ngược trong lòng.
10.
Cố Từ đột nhiên chớp mắt với cô, lông mi mảnh mai còn hơi cong cong, có cảm giác ngoan ngoãn không hợp với anh xíu nào.
9.
Cố gắng gần cả nửa tháng, cuối cùng cũng nuôi anh có thêm chút thịt, đường nét dáng người đẹp đúng chuẩn, nâng vẻ đẹp lên một tầm cao mới.
8.
Đại mỹ nhân mới vừa tắm xong, đầu tóc anh có hơi ướt, mắt ướt, đến cả bờ môi cũng ướt át.
Đại mỹ nhân cong khóe môi cười với cô, khóe mắt và đuôi lông mày tạo thành độ cong quyến rũ.
Nhan Lộ Thanh suy sụp.
Mẹ nó, đây là thử thách dành cho bạn trai hay là dành cho bản thân cô vậy?
Không cần biết thử thách ai, bây giờ không hôn thì đạo trời khó mà tha thứ cho cô được.
Cô ôm lấy cổ của đại mỹ nhân kéo về phía mình, hôn thẳng lên môi anh.
Ba giây sau.
Cho dù có qua bao lâu, kĩ thuật hôn của chủ nhà Nhan vẫn chỉ như thời phổ thông.
Dán lên, cọ trái cọ phải, rồi không di chuyển nữa.
Bản thân mình hôn đủ rồi, hài lòng muốn tách ra.
Thế nhưng cô không tiến bộ không có nghĩa là người khác cũng không tiến bộ.
Lúc Nhan Lộ Thanh muốn buông tay ra, cô phát hiện cổ tay mình bị nắm chặt, vừa nãy đại mỹ nhân khi nãy còn mặc kệ hành động của cô lập tức đổi khách thành chủ.
Nhan Lộ Thanh trợn to mắt, nhìn anh nắm chặt tay mình, đè lưng cô lên ghế sô pha đằng sau, tiến sát lại gần cô với cơ thể có mùi thơm khoan khoái dễ chịu.
“Đừng ngớ ra đó nữa.” Anh cười nói: “Mở miệng ra nào.”*Tác giả có lời muốn nói: