An hôm nay dậy từ rất sớm, sau khi ăn sáng xong thì hí ha hí hửng chạy vào bếp làm món cà phê bọt biệt siêu siêu hót hòn họt dạo gần đây. Xem nào, cần cà phê, đường, và nước nóng. Tưởng thế nào, chứ chuyện nhỏ này làm sao làm khó được An siêu cấp dễ thương vũ trụ này. An hăng hái là đến thế nhưng việc vào bếp chưa bao giờ là dễ dàng, mới đấy mà cà phê đã văng tùm lum, bôi dính cả lên má và mũi. An thích thú khuấy hỗn hợp cà phê, vừa vui vẻ hát líu lo.
“Em đợi anh nhé
Em chờ anh nhé
Vui thôi đừng vui quá còn về với em
Kim đồng hồ vẫn từng nhịp tik tok
Mà sao, sao anh chưa về?’’
Đúng lúc này Khải đi từ trên lầu xuống uống nước, thật ra là em gái hát không đến nổi là tệ, nhưng vẫn thích trêu. Khải cười cười.
‘Con điên, mới sáng hát om sòm.’
Nghe có người chửi mình, An nhăn mặt, quay lại lườm.
‘Hôm nay tâm trạng e tốt, đừng có chọc em.’
Khải nhái lại câu y chang như thế, còn bồi thêm câu.
‘Học không lo học, mày phải biết noi gương anh trai đây này. Hahaha.’
An máu dồn lên đến não, điên tiết quát.
‘Cút đi.’
‘Làm cái gì mà như cám lợn thế, không ai thèm ăn đâu.’
‘Chắc em cần anh ăn, lượn đi cho nước nó trong.’’
- --------------
Sau khi mất cả tiếng rưỡi hì hục, cuối cùng cũng ra được thành phẩm. An cẩn thận nếm thử từng xíu một sau bao nhiêu lần tự đem bản thân ra thành chuột bạch và bị tào tháo rượt không trượt phát nào.
‘Ngon ~~~’
Mắt An sáng rực lên, cười khanh khách khi vị của nó ngon ngoài sức tưởng tượng. Vị cà phê hòa với sữa nó không ngọt gắt mà lại thanh thanh hay hay, nói chung là tuyệt cú mèo ~~
‘Mlem, mlem, mình đúng là một thiên tài, hahaha.’
Có món gì ngon thì không thể nào quên bạn tốt, vì thế nên dĩ nhiên là Trân cũng có một ly.
‘Trân học bài à, tui mới làm cái này nè, uống thử đi rồi học.’
‘Ui, ngon thế, hôm nào chỉ cho Trân với!’ Trân tấm tắc khen. ‘Công thức gia truyền, nhưng nếu là Trân, An sẽ chỉ.’
‘À mà chiều cậu bảo ở nhà học bài đó.’
‘Hai người cứ ở nhà đi, An ra thư viện, vậy nha.’
Trước khi đi An còn không quên nháy mắt tinh nghịch với Trân.
- -----------
Đánh một giấc ngon lành đến 2h chiều, lần này An tự động bật dậy chứ không phải đợi tiếng chuông báo thức vật vã kêu đến cả chục lần. Vươn vai vài cái, hít thở bầu không khí trong lành, An đi rửa mặt cho tỉnh táo, tiếp đến là tiết mục chọn đồ.
‘ Chỉ là đi thư viện thì không được mặc thái phá, mà phèn quá thì cũng không được.’
Vậy là chuyên mục chọn đồ của An chưa tới năm phút. Tóc ngắn rồi nên có điệu cũng chỉ là buộc nửa đầu cho năng động, son tí son bóng cho nó xinh xinh. An tự ngắm mình trong gương mà cười khanh khách. Xong, xách balo lên mà đi thôi.
- -----------
Đi thong thả tới thư viện thì thấy người hôm qua đã đến trước, còn giữ chỗ giùm, đúng là soái quá đi mà. Người tên Phong đang chơi game nên khi An tiến lại vẫn không biết, An khều nhẹ lên vai.
‘Uả, em tới rồi đấy à, giữ đúng lời hứa giữ chỗ cho luôn rồi đấy nhé.’ ‘Cảm ơn anh, anh cũng chơi game này à.’
‘Ừ, đôi khi thôi.’ Thấy An tới thì tắt luôn điện thoại.
‘Anh cứ chơi tiếp đi, team anh lại hỏi tội bây giờ.’
‘Kệ chúng nó, dăm ba cái game thôi mà, anh kéo lại cho tụi nó mấy hồi.’ Phong gãi đầu cười hì hì.
‘hơ, vậy luôn, thôi em học bài.’
‘Ok luôn, vậy không phiền em.’
An nhanh chóng lấy sách vở ra luyện, thật ra là bình thường An cũng không chăm chỉ đến vậy. Nhưng lần này nghe đồn đâu Dương định giành vị trí nhất lớp của cô. An nhất định sẽ không để hắn sỉ nhục, vị trí nhất lớp, có mơ cũng không thể nào nằm trong tay vô lại như hắn.
‘Cho anh mượn cây bút màu tím nhé!’
Đang căng não giải toán thì An ghét nhất là có tiếng ai đó, gương mặt An nhăn như khỉ nhưng khi chạm phải khuôn mặt cười tỏa nắng thân thiện của anh ngồi bên cạnh, An chỉ đành tự biết hạ hỏa, nở một nụ cười hơi gượng gạo.
‘Anh cứ lấy đi.’
‘….’
‘Màu xinh phết em nhờ, chỉ chỗ anh mua với. Có màu xanh lá kìa, cho anh mượn xíu nha.’
Lại là lần thứ hai người bên cạnh chọc giận phải An. Cô bắt đầu thấy người bên cạnh thật sự rất phiền, thật là muốn ném hắn ra ngoài vũ trụ cho xong. Nhưng dù sao cũng là trai đẹp, bà đây thương hoa tiếc ngọc, bà đây nhịn.
‘Cái này em được tặng, cũng không biết nữa. Anh không học bài à, em đang học rất căng não đây.’
Câu ‘em đang học rất căng não’ được An nhấn mạnh lên, Phong nghe xong thì cũng biết điều ý người ta bảo mình phiền, đành câm nín lôi điện thoại ra lướt face.
Chính nhờ sự im ắng của người bên cạnh mà An giải được xong 2 đề vừa in từ trên mạng xuống làm thử, đã check đáp án và hoàn toàn đúng. Với niềm vui đó, An cứ tự nhiên như ở nhà.
‘An ơi, mày đúng là thiên tài có một không hai trên đời này mà.’
An vừa nói vừa vươn vai hít thở bầu không khí tuyệt vời mà trời đất ban tặng.
Nhìn thấy có rất nhiều người đang nhìn mình nhưu con điên vừa trốn trại, An thật muốn kiếm cái chỗ nào đó mà chui xuống mà.
‘Đúng là có một không hai mà! Đi trà sữa không? Anh bao.’