Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 11: Nắm tay



Từ Nguyên: "Anh Hồi? Anh Hồi? Không sao chứ? Bác sĩ nói gì? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?"

Hà Thanh Hồi đáp: "Mày mẹ nó, câm mồm đi."

Lúc này, Hạ Thanh Hồi đang ngồi trên ghế với gương mặt đen thui, suy ngẫm về cuộc sống, trong khi đó Đan Vân Triệt vẫn đang lật sách giáo khoa như không có chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt của Từ Nguyên liên tục liếc nhìn hai người họ. Nhưng có một điều chắc chắn là, hai người hai cấp bậc, một người là đồng thau một người là vàng ròng.

Ngay khi giáo viên ngữ văn rời đi, Phan Trung Thắng mới bước vào lớp với cuốn sách giáo khoa và chiếc cốc giữ nhiệt có biểu tượng con cóc trên tay.

"Chuyện gì vậy? Này không phải là tiết tự học sao? Lão Phan sao lại ở đây? Không phải là muốn giành lớp đó chứ?!"

"Tớ nghĩ là có chuyện gì đó quan trọng cần thông báo ấy."

Phan Trung Thắng ho nhẹ vài lần rồi ngẩng mặt lên, "Các em, chúng ta đã bắt đầu năm hai trung học được một thời gian rồi, không biết các em có thích ứng với nhịp độ giảng dạy của các giáo viên chưa nhỉ? Tôi có thể thấy được các em đều khá nghiêm túc, thỉnh thoảng còn có vài bạn đến tầng bốn để hỏi tôi vài vấn đề. Ở đây tôi một lần nữa khen ngợi Tần Mặc, Lữ Văn Nghiệp cùng những bạn học khác nữa. Tôi cũng khuyến khích các em hỏi từ những bạn này. Mặc dù lớp chúng ta không phải là một lớp giỏi nhưng giáo viên tin rằng chỉ cần các em có quyết tâm và muốn học, các em chắc chắn sẽ không tệ hơn so với các bạn lớp khác!"

Những lời này lỗ tai Hạ Thanh Hồi đã nghe đến chai sạn rồi.

Thầy nói quá nhiều khiến mọi người dần dần cảm thấy nhàm chán, bắt đầu lén lút làm bài tập.

Phan Trung Thắng dừng một chút, sau đó nói tiếp với giọng cao hơn: "Các em, điểm quan trọng đây này! Để kiểm tra kết quả tự học của tất cả học sinh trong kỳ nghỉ hè và từ lúc khai giảng đến giờ, ngày mai cả khối sẽ tổ chức kỳ thi đầu học kỳ nhé!"

Tất cả học sinh trong lớp: "????". 

Những âm thanh đau khổ bắt đầu nối tiếp nhau vang lên.

"Ngày mai? Chuyện này không phải quá đột ngột sao thầy? Thầy không thể thông báo sớm một chứt cho tụi em được saoo?!"

"Mẹ kiếp, tớ chết chắc. Tuần trước thời gian tớ ngủ còn nhiều hơn cả giờ lên lớp. Làm sao thi được đây!"

"Bọn họ cả kỳ hè đều học bù, tớ không học, liệu có kiểm tra ngay những thứ tớ chưa học không? Chuyến này chết chắc rồi."

Phan Trung Thắng rút bút bất mãn gõ nhẹ lên bàn ra hiệu cho mọi người im lặng: "Được rồi, đừng phàn nàn nữa, sau này các em sẽ còn phải trải qua rất nhiều kỳ thi. Lần kiểm tra đột xuất này có thể phản ánh rất rõ vấn đề nên tôi muốn nói. Nào, lớp trưởng, đến lấy cái này rồi sau giờ học dán nó lên cửa lớp. Đối với kỳ thi đầu tiên, chúng tôi sẽ sắp xếp phòng thi một cách ngẫu nhiên, không liên quan gì đến thứ hạng trong thi cuối kỳ của năm vừa rồi. Lát nữa các em ra bảng thông báo xem số phòng thi của mình."

Trong lúc hoảng loạn, chỉ có hai người là rất bình tĩnh. Một người không sợ hãi, một người thờ ơ.

Đối với Hạ Thanh Hồi mà nói, bài thi thì cứ việc viết lung tung lộn xộn rồi nộp là được. Còn đối với Đan Vân Triệt là do, độ khó của câu hỏi quá thấp.

Sau khi tan học, mọi người bắt đầu tập trung quanh chỗ ngồi của Tôn Y Na.

Tôn Y Na: "Đừng chen chúc, đừng chen chúc, xem xong rồi thì mau ra chỗ khác đi!"

Nhìn thấy Từ Nguyên chuẩn bị đi tới chỗ thông báo, Hạ Thanh Hồi vội vàng kéo tay áo cậu ta nói: "Xem hộ tao thi phòng nào với, cảm ơn người anh em."

Từ Nguyên ra hiệu ok với cậu sau đó đứng lên nói với Đan Vân Triệt: "Đại thần, để tớ xem cho cậu luôn nhé."

Hạ Thanh Hồi: "Hơ hơ."

Từ Nguyên cuối cùng cũng chen được vào trong đám người, ngẩng đầu nhìn trái phải lên xuống hồi lâu, cuối cùng chật vật chen ra: "Anh Hồi, đại thần, hai người đúng là có duyên thật đấy, lại thi chung một phòng."

Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa phun ngụm nước chưa kịp nuốt ra. Đây gọi là gì biết không, nghiệt duyên.

Du Thần Thần nhìn thấy phòng thi xong, có cảm giác như đang ăn dưa chạy đến cuối lớp nói với Hạ Thanh Hồi: "Hạ Thanh Hồi, cậu may mắn thật đấy, tớ thấy danh sách hai người ngồi cạnh nhau, nếu không phải do sắp chỗ ngẫu nhiên thì cậu cũng không được hưởng phúc rồi."

Du Thần Thần là một cô gái hướng ngoại và vui vẻ, cô và Hạ Thanh Hồi học cùng lớp năm trước, lúc đó vẫn là người bàn trước người bàn sau, cũng xây dựng được "tình anh em xã hội chủ nghĩa". Việc hai người trêu đùa nhau là chuyện thường ngày.

"...Được rồi, được rồi, thật vinh dự cho Hạ Thanh Hồi tôi được ở cùng phòng thi với vị đại thần này. Các cậu ganh tỵ đi nhé," Cậu vừa nói vừa cúi đầu giả tạo nhìn Đan Vân Triệt, rồi quay lại ngẩng đầu nhìn cô: "Này, còn cậu thi phòng nào?"

Đan Vân Triệt dừng cây bút trong tay lại.

"Phòng tớ ngay cạnh phòng thi của cậu á."

"Nào, nào, lại đây cho tôi nắm tay tiểu học bá một cái nào, biết đâu được lây hào quang thi được điểm cao không chừng?"

Du Thần Thần trong lòng nói, bên cạnh có một đại thần không thấy sao mà còn nhắm mắt làm ngơ tới lợi dụng tôi, lấy hào quang một con cá muối về ăn à?

"Nào, Thần Thần, tôi nhớ trước kỳ thi giữa kỳ năm nhất có một trận vật tay với cậu, lần đó tôi đã đứng thứ hai đó! Nào đến đây nào." Hạ Thanh Hồi rất đứng đắn duỗi tay ra.

Từ Nguyên tỏ ra xấu hổ khi thấy cậu làm vậy: "...Anh Hồi, mày đúng là không biết xấu hổ thật đấy."

Du Thần Thần do dự nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cậu, thế nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay mảnh mai và xinh đẹp khác chen ngang.

Đan Vân Triệt cụp mắt xuống, lông mi khẽ run lên, nghiêng người nhìn Hạ Thanh Hồi: "Chạm tay tôi này."

Này là hiện trường máu chó cỡ lớn luôn đó được chưa?

Du Thần Thần cảm thấy linh hồn của một cô gái thối nát đang bốc cháy hừng hực trong cơ thể mình.

Lúc này mọi người đã nhìn ra được một chút vấn đề rồi. Đan Vân Triệt quả thực trông rất hiền lành và trầm lặng, dường như không có tính công kích gì cả. Nhưng đó chỉ là khi anh không đối mặt với những chuyện liên quan đến Hạ Thanh Hồi thôi.

Có một câu Hạ Thanh Hồi đã liên tục nói ra: Đừng chạm vào tôi. Nhưng cái người tên Đan Vân Triệt này lại không nghe vào.

"Được rồi, cậu cũng có thể." Hạ Thanh Hồi quay đầu lại, giữ chặt tay anh, giống như đang trút giận, "Muốn nắm thì nắm, cứ giữ như vậy đi!"

"Là cậu nói đấy." Đan Vân Triệt hài lòng nói: "Tôi sẽ không thấy đủ đâu."

Du Thần Thần phấn khích đánh điên cuồng vào đầu Từ Nguyên. 

Bị một cô gái đánh bôm bốp thế này, Từ Nguyên cảm thấy thân thể sắp rã rời, "Thần Thần, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không? Tớ sắp bị cậu đánh ngu luôn đây này, ngày mai làm sao tớ có thể đi thi được..."

Thần Thần không thể bình tĩnh được nên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp lại một màn này, lập tức đăng lên tường tâm sự của trường Tứ Trung:

- -"Tường dành cho trai đẹp", tuyên bố lớp chúng tôi có CP "Triệt Hồi" nhé, mập mờ rồi, quỳ lạy Ngô Ngạn Tổ [?]

- -Đã nhận [/nhe răng cười].

Hai người vốn dĩ đã là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, chỉ cần một bình luận cá nhân của họ thôi đã rất bắt mắt, khi gộp lại sẽ càng dễ khiến thông tin bùng nổ.

Mà thật sự là vậy, chỉ sau vài phút tin tức được đăng lên, số lượt thích, chuyển tiếp và bình luận đã tăng đến mức đáng kinh ngạc.

[Bạn cùng lớp a]:???? Tôi đã thấy cái gì thế này!

[Bạn cùng lớp b]: #Giáo bá với giáo thảo công khai nắm tay nhau#

[Bạn cùng lớp c]: #Rút cờ CP vẫy thôi#

[Bạn cùng lớp d]: Linh hồn tôi mỗi ngày đều muốn xuyên tới lớp 8 của cậu đây này. [/chảy nước miếng]

[Bạn cùng lớp e]: Các vị lầu trên, làm lễ rửa tội đi, ngày mai có bài kiểm tra.

[Bạn cùng lớp f]: Không thể tiếp tục ôn tập, tôi muốn xem trực tiếp!!

Qua một đêm, hai người đã có tên CP, cả fan-CP cũng có nhưng hai đương sự lại không hề biết gì về chuyện này.

*

Tiết tự học buổi tối.

Tay phải của Hạ Thanh Hồi vẫn luôn được tay trái của Đan Vân Triệt nắm lấy. Thành thật mà nói, cậu rất hối hận vì đã quá bốc đồng để bây giờ cậu ta cứ nắm tay cậu mãi, mặc dù tiết tự học buổi tối này cậu không học, tay cũng chẳng dùng để viết bài.

Nhưng làm sao cậu biết được người này cứ luôn nắm tay cậu chứ???

Có thể tự cầm đá đập vào chân mình như vậy, Hạ Thanh Hồi thực sự bội phục chính mình. Cậu cầm quyển truyện tranh bằng tay còn lại và cố gắng lật các trang chỉ bằng một tay.

Đọc xong truyện tranh, cậu lại bắt đầu chống cằm chán nản, nhưng mà cũng không muốn lấy sách ra ôn tập. Thế nên cậu nhìn chằm chằm vào đôi tay đang quấn vào nhau.

Lòng bàn tay trơn bóng, không hề thô ráp chút nào. Bàn tay của Đan Vân Triệt lớn hơn bàn tay của cậu một chút, các đường mạch máu và đốt ngón tay được xác định rõ ràng, làn da trắng lạnh, rất có cảm giác cấm dục.

Cậu không phát hiện rằng bản thân mình có hơi dao động vì ngay sau đó cậu đã nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.

Theo yêu cầu của giáo viên, các học sinh ngồi gần cửa sổ đều phải mở cửa để thông gió. Khi mùa thu đến, những cơn gió chiều luôn mang theo hơi lạnh ùa vào.

Cơ thể Hạ Thanh Hồi rất nhạy cảm với sự man mát này, làn da lộ ra ngoài dần dần trở nên lạnh lẽo. Đan Vân Triệt đang làm bài cũng nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi nhiệt độ trong lòng bàn tay. 

Quá lạnh.

Anh khẽ siết chặt thêm một chút, sau đó lại nhét tay Hạ Thanh Hồi vào túi áo đồng phục. Đan Vân Triệt đột nhiên hành động như vậy làm cậu mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa ngã vào người anh.

"Mẹ kiếp..." Hạ Thanh Hồi cố gắng ngồi thẳng dậy.

"Đừng nhúc nhích."

Sau đó Hạ Thanh Hồi thật sự không nhúc nhích nữa. Bởi vì thật ra cũng ấm ấp đó chứ.

...Dù sao thì chuyện này không phải do cậu chủ động, quân tử nhất ngôn, vậy nên cậu sẽ tiếp tục giữ tư thế này.

Lần cuối cùng có người nắm tay cậu như thế này đã qua lâu rồi, khi ấy còn nhỏ nên băng qua đường đều được bố mẹ nắm tay cùng nhau đi.

Bố ở bên trái còn mẹ ở bên phải. Vạch kẽ đường trắng đen, đèn giao thông xanh đỏ. Bố sẽ kéo hai người bọn họ vào rồi chạy đi, vừa chạy vừa cười.

"Vẫn lạnh sao?"

Một câu hỏi nhàn nhạt cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Thanh Hồi. Cậu sửng sốt một lúc, không biết phải nói gì tiếp theo.

"Thì...thì vẫn vậy." Để không ảnh hưởng đến việc tự học của người khác, Hạ Thanh Hồi cố gắng hạ giọng, "Chỉ là, tay tôi bị tê một chút."

Ý là thời gian nắm lâu quá rồi, có thể buông được chưa.

Đan Vân Triệt không hề bị lay động. Thanh niên này lại bắt đầu giả điếc rồi đấy.

"Tôi nói, tay tôi bị tê."

Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe được người thanh niên này nói một câu: "Vậy cậu đổi tay đi."

Hà Thanh đáp: "..."

__Hết chương 11__

Tác giả có lời muốn nói: 

Hạ Thanh Hồi: Người trong cuộc bây giờ rất hối hận, vô cùng.