Mí mắt cậu chậm rãi nâng lên, đối diện với một đôi mắt đang khép hờ.
Dưới đuôi mắt phải của hắn có một nốt ruồi nhỏ, phối hợp với một cặp kính gọng vàng, đây chính là một bộ dạng thư sinh lạnh lùng trong truyền thuyết này.
Nếu không phải vừa mới chứng kiến người này một tay đánh ngã tên côn đồ, Hạ Thanh Hồi có lẽ thật sự tin rằng đây là một tên ngốc yếu đuối hàng thật giá thật đấy.
Cậu vừa định lui về phía sau để kéo dài khoảng cách với anh, không ngờ người trước mắt lại giơ tay nắm lấy vành nón của cậu nhẹ nhàng vén lên, hơi cúi đầu, áp sát vào mặt cậu một chút, khóe môi khẽ cong lên nói, "Cám ơn." Sau đó xoay người rời đi. Để lại Hạ Thanh Hồi đứng ngẩn ngơ, cái tên này đúng là đồ hai mặt mà.
Cậu cau mày gọi theo bóng lưng hắn,"Này bạn học, cậu học trường Tứ Trung đúng không? Lớp nào vậy, sao tôi chưa từng nhìn thấy cậu?"
Thế nhưng bước chân của hắn ta không có dừng lại.
"Nè đợi...đợi chút....Cậu còn chưa nói cậu học lớp nào mà. Này!"
Thiếu niên thân cao chân dài, đi đường cũng nhanh, chẳng biết từ lúc nào đã biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Hạ Thanh Hồi chấp nhận mình bị sắc đẹp làm mờ mắt.Khoảnh khắc đó cậu thực sự đã bị choáng ngợp bởi khuôn mặt ấy. Gương mặt đó thật sự rất đẹp, đẹp đến nổi làm cho cậu phải nghẹn lời luôn.
Dù sao thì ở trong trường Tứ Trung này, có thể đẹp hơn cậu cũng không được mấy người. Mà để cậu cảm thấy so với cậu còn đẹp hơn thì gần như không có.
...Rốt cuộc cái tên đẹp trai trắng trẻo đó là ai chứ?
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên hai tiếng.
[Phong Tử]: Em nói này anh Hồi, anh đùa em đúng không, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi chưa?! Anh tưởng tối nay vẫn còn cả đêm à?"
[Anh lớn siêu đẹp trai]: Anh đột nhiên bị đau bụng nên đi về rồi.
Cũng không thể nói thẳng là do tâm tình bị một tên "tiểu bạch kiểm"* làm cho rối tung, không còn hứng thú mà đi chơi game.
(*): Nếu hiểu theo nghĩa tốt thì là chỉ kiểu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng đó. Nhưng thường người ta thường hiểu cụm từ này theo nghĩa không tốt: Chỉ những tên con trai ẻo lả nhu nhược, tính đàn bà hoặc là mấy tên tra nam.
[Phong Tử]: Thôi vậy, anh không đến thì em cũng không ở đây làm gì, chơi xong ván này em về luôn. Hôm nào lại hẹn đi, anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt đó.
Hôm nay vận khí của cậu cũng không tệ lắm, ông bác bảo vệ trước cửa ký túc xá nam đang ngủ gật, Hạ Thanh Hồi cứ như thế mà thuận lợi chuồn vào trong.
Ký túc xá của trường Tứ Trung đều là phòng đôi, Hạ Thanh Hồi và Chu Hạo đã là bạn cùng phòng một năm rồi (đoạn này thì để là 3 năm nhưng mà ở dưới mình thấy 1 năm hợp lý hơn nên xin phép sửa lại ạ). Chu Hạo là bạn học cùng lớp, sống chung một phòng, Hạ Thanh Hồi đã giúp cậu ta không ít việc, tình cảm tuy rằng không phải quá sâu đậm nhưng cũng coi như bạn bè tốt đi.
Chu Hạo là một học sinh tuân thủ các quy luật làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, mỗi lần Hạ Thanh Hồi đi chơi net vào buổi tối, lúc trở về cậu ta đều đã ngủ say, nhưng không ngờ là tối nay cửa ký túc xá vẫn còn mở rộng.
Hạ Thanh Hồi hoảng sợ, còn tưởng rằng có trộm vào phòng, vội vàng chạy tới nhìn -----Thì thấy Chu Hạo đang thu dọn hành lý. Túi lớn túi nhỏ để đầy trên đất, tràn ra tới cửa luôn.
Hạ Thanh Hồi, "Bạn mình, muốn làm gì đây?"
Chu Hạo nghe tiếng cậu nói, động tác trong tay bỗng nhiên dừng lại, sau đó buông túi xách xuống, ôm lấy Hạ Thanh Hồi, khóc nức nở nói: "Anh Hồi, tao phải đi rồi."
"? Đi đâu?"
"Ba mẹ tao trong lúc nghỉ hè đã mua một căn nhà nhỏ gần trường, bọn họ muốn tao tối nay dọn đến ở cùng luôn, sợ là sau này tao sẽ không đi học nổi nữa rồi."
"..."
"Anh Hồi, tuy rằng hai đứa mình mới ở chung phòng có một năm thôi, nhưng tao thật sự rất luyến tiếc nét đẹp mê người này của mày đó. Hứa với tao, phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, đúng giờ,.... Mà thôi bỏ đi, nói với mày chẳng khác nào nước đổ đầu vịt. Dù sao thì phải sống thật tốt nha, không cần phải lúc nào cũng nghĩ đến tao đâu, nếu không tao sẽ lo lắng..."
"Được rồi được rồi!" Hạ Thanh Hồi nghe đến mắc ói luôn, ghét bỏ đẩy cậu ta ra, "Đi thì đi nhanh lên, đừng có lề mà lề mề."
Tuy mặt cậu tỏ vẻ ghét bỏ nhưng tay vẫn chủ động giúp Chu Hạo đem từng cái từng cái nhét vào vali rồi kéo ra ngoài cửa.
Chu Hạo rút thanh kéo vali ra, đứng trước cánh cửa quen thuộc, ánh mắt đầy đau buồn nhìn Hạ Thanh Hồi, "Anh Hồi, tuy bề ngoài mày không thèm để ý chuyện gì, nhưng mà tao biết mày là kiểu nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, mày chắc chắn rất không nỡ để tao đi đúng không. Mày cứ yên tâm, khi nào có thời gian rảnh tao nhất định..."
Mấy chữ cuối còn chưa kịp nói hết, Hạ Thanh Hồi đã đóng cửa một cái "rầm".
"Mắc ói muốn chết luôn. Không nỡ cái rắm á, bố mày ở một mình càng thích nhé."
Nhắm hai mắt lại, cậu nghe thấy một giọng nói quanh quẩn trong tâm trí mình.
"Thanh Hồi, ở trường học nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt có biết không."
Trong giấc mơ của Hạ Thanh Hồi, một vài gương mặt cứ luân phiên xuất hiện, những hình ảnh cứ chồng chéo lên nhau, làm cả đêm cậu đều ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thanh Hồi vẫn dậy rất muộn như thường lệ. Trước kia còn có thể trông cậy vào Chu Hạo dậy sớm mang cho cậu một bữa cơm hay gì đó để ăn sáng, nhưng mà bây giờ chỉ có thể tự mình đến phòng ăn cùng mọi người xếp hàng thôi.
Đeo băng đô lên đầu đàng hoàng, còn dây kéo của đồng phục thì không thèm kéo, cứ để như vậy rồi ra khỏi cửa.Cậu vừa nhai bánh bao nhân thịt với mận khô vừa vội vã đi xuyên qua hành lang dài của tòa nhà dạy học.
Trên đường đi có nghe được một vài người đang tụm năm tụm ba bàn luận về một ai đó. "Cậu có nghe tin gì chưa, lớp 8 hình mới có một đại thần chuyển đến đó."
"Tất nhiên là có rồi, trình độ hóng chuyện của tớ còn không nhanh bằng cậu sao. Nghe nói cậu ta không chỉ học rất giỏi mà nhan sắc cũng thuộc dạng siêu đỉnh luôn đó."
"Lớp 8 chỉ là một lớp bình thường thôi mà, một đại thần tài giỏi như thế sao có thể bị phân vào lớp đó chứ."
"Ai biết gì đâu à, nhưng mà nếu vậy thì lớp bọn họ quá hời rồi..."
Lớp 8?
Đại thần mới chuyển tới?
Cậu nghe xong cũng có chút hoang mang nhẹ. Mắt thấy chỉ còn mấy phút nữa là trễ học nên cậu thể không tăng nhanh tốc độ một chút, nhưng lại không ngờ giữa đường có một người bất ngờ xông ra, đang tăng tốc nhanh làm cậu không kịp phanh lại, hai người cứ như vậy đâm sầm vào nhau.
Mấy quyển sách trong tay người nọ rơi lộp bộp trên đất. "Xin lỗi xin lỗi, cậu không sao chứ..."Hạ Thanh Hồi vội vàng nhặt sách lên đưa cho người ta. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cái mắt kính siêu dày của một người đàn ông.
Phan Trung Thắng. Y là chủ nhiệm mới lớp 11 của cậu, vừa mới từ lớp 12 đi xuống.
Sắp sửa bước qua tuổi 50, tính tình cũng tốt, hòa nhã dễ gần, là một giáo viên dạy toán. Phan Trung Thắng đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi nhìn Hạ Thanh Hồi----- Ăn mặc như mấy tên côn đồ.
Vừa khai giảng được vài ngày, Phan Trung Thắng vì những việc khác mà không thể tiếp quản lớp 8 ngay nên nhờ giáo viên chủ nhiệm lớp khác là Trần Quyên thay thế.
Hạ Thanh Hồi xấu hổ gãi gãi sau gáy, "A...Thật sự xin lỗi thầy, em sắp bị muộn học rồi."
Y cười nhẹ nhàng, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện ra rõ ràng, bàn tay y vỗ vỗ lên đầu vai cậu nói, "Bạn học đi chậm một chút, nhớ để ý nhìn đường!"
"À vâng, em chào thầy ạ!"
Lúc đến trước cửa lớp học, đúng như dự đoán, một đôi mắt sắc bén khủng khiếp đang nhìn chằm chằm cậu. Lại là nữ ma đầu. "Hạ Thanh Hồi! Em lại dám đi trễ!"
Chu Hạo ngồi cạnh cửa sổ trao cho cậu một ánh mắt thương cảm.
Hạ Thanh Hồi nói: "Cô Trần, em không phải cố ý...Là do tối hôm qua em ngủ không ngon mà! Cô nhìn xem, mắt em thâm quầng hết rồi nè,...cô bỏ qua cho em lần này có được không?"
"Lần trước là đau dạ dày, trước đó nữa thì trặc chân, bây giờ còn muốn biện lý do gì nữa? Tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này của cậu trắng sáng hồng hào như vậy, có chỗ nào giống ngủ không ngon chứ!"
Một vài bạn ngồi gần đó nghe thấy thì bật cười, nhưng cũng phải bắt ép mình nhịn xuống.
"Cô Trần, cô tin tưởng em, lần này thật sự là do ngủ không ngon."
"Hôm qua vắng mặt cả một buổi chiều tôi còn chưa tìm em tính sổ đâu, cô dạy hóa đã phản ánh với tôi rồi nên đừng nói với tôi là không có. Lập tức viết kiểm điểm 3000 từ, một chữ cũng không thể thiếu, thứ sáu trước khi tan học nộp trên bàn làm việc của tôi!"
Kiểm điểm, kiểm điểm, mẹ nó lại viết kiểm điểm nữa. Đã viết một năm rồi bây giờ vẫn còn muốn viết. Hạ Thanh Hồi ở trong lòng chửi thầm mười ngàn lần.
Trong lớp học, tất cả mọi người đã sớm ngồi tự học. Thừa dịp Trần Quyên không chú ý, Hạ Thanh Hồi hung hăng xoa đầu Chu Hạo một cái, sau đó nhanh chóng vọt đến hàng cuối cùng ngồi xuống chỗ của mình.
Không gian lớp 8 không lớn nhưng cũng coi như rộng rãi, bốn dãy lớn với ba lối đi, Hạ Thanh Hồi ngồi ở hàng cuối cùng của dãy thứ ba phía bên phải. Chính xác mà nói, hàng cuối cùng cũng chỉ có một mình Hạ Thanh Hồi ngồi thôi, cùng với một cái bàn trống cách lối đi.
Cũng không có cách nào, cả lớp 57 người, chỉ có cậu là cao nhất, đúng lúc con dư lại chỗ ngồi này. Dù sao đã sớm quen ngồi một mình rồi, bây giờ nếu có người ngồi bên cạnh ngược lại rất có thể sẽ phá hỏng một đống chuyện tốt của cậu.
Vẫn là câu nói cũ, một mình tự do tự tại.
Hạ Thanh Hồi lôi sách Ngữ văn ra để trên bàn, làm giống như mình cũng chăm chỉ học tập nhưng mà thực ra ở dưới hộc bàn đang mở điện thoại bắt đầu chơi game.
Không biết từ khi nào, ở cửa phòng học xuất hiện thêm hai người. Đôi lông mày đang nhíu chặt của Trần Quyên bỗng nhiên giãn ra, nhìn về phía hai người kia mỉm cười, "Mẹ Vân Triệt, cực khổ cho chị rồi."
Người phụ nữ kia vừa xoa xoa bả vai thiếu niên vừa cười nói, "Chủ nhiệm Trần, lần này Vân Triệt làm phiền cô rồi."
"Yên tâm đi, con trai của chị ưu tú như vậy, tôi tin là thằng bé sẽ thích ứng được nhanh thôi."
Âm thanh đọc bài của các bạn học đột nhiên nhỏ xuống một chút. Sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi cậu thiếu niên xa lạ kia.
"Móa, cậu ta là học thần mới chuyển đến đúng không? Ôi là trời đẹp trai xuất sắc luôn á!!!"
"Là Đan Vân Triệt đó! Cậu chưa từng nghe qua sao?! Là đại thần của trường trung học Bác Anh! Chính là trường trung học trâu bò nhất của thành phố chúng ta đó!"
"Đúng vậy, nghe nói năm trước lúc cậu ta học lớp 10, đã cầm trên tay hai giải nhất cuộc thi vật lý cấp quốc gia, đã đánh bại rất nhiều đàn anh đàn chị."
"Đúng đúng đúng, tui cũng biết nè, lúc đó trường Tứ Trung chúng ta cũng chọn ra được mấy người rất lợi hại đi thi, vậy mà ngay cả bán kết cũng không vào được."
"Mọe, cậu ta nghĩ gì mà chuyển tới Tứ Trung vậy trời? Ở đây ngay cả trình độ của lớp chuyên cũng thua xa ban phổ thông của trường Bác Anh đó!"
"Tôi đã nhìn thấy bình minh của hy vọng rồi - điểm trung bình của lớp chúng ta sắp được cứu rồi."
Hạ Thanh Hồi càng nghe càng thấy bực mình, ngón trỏ móc móc lỗ tai rồi tiếp tục chơi game. Chuông kết thúc tiết tự học buổi sáng vang lên, mọi người ngay lập tức im lặng.
Trần Quyên dẫn Đan Vân Triệt đi đến trước bục giảng, "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta, mọi người vỗ tay chào mừng bạn cái nào."
Khuôn mặt này, làm người ta vừa nhìn trong đầu đã hiện lên hai chữ-------- Sạch sẽ. Ngay sau đó là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Chỉ là một bạn học chuyển đến thôi mà, có cần phải hưng phấn như vậy không? Từ Nguyên ngồi ở phía trước quá kích động làm ghế ngồi bị đẩy ra phía sau, khiến cho bàn của Hạ Thanh Hồi lung lay một chút.
Cậu nhắm vào chân ghế của cậu ta rồi đạp một cái, "Mẹ bà, bây làm gì vậy? Ngồi yên không được à?!"
"Anh Hồi!" Từ Nguyên quay đầu xuống, cùi chỏ để trên bàn cậu, "Anh Hồi, em thấy vị trí giáo thảo trường Tứ Trung của anh sắp không giữ được rồi!"
Hạ Thanh Hồi tắt điện thoại, ném mạnh nó vào trong hộc bàn, "Mày đùa cái gì?"
Thiếu niên kia khẽ nhếch khóe môi, ""Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Đan Vân Triệt."
Giọng nói này...Nghe sao mà quen tại vậy ta....
Lúc này cậu mới chịu ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn mới tới đang đứng trên bục giảng.
Cái tên này...
Cái tên này mẹ nó còn không phải là cái tên tiểu bạch kiểm tối hôm qua bị đám côn đồ dồn vào góc tường hay sao?!