Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 31: Hôn trán



Hạ Thanh Hồi nhớ lại lần trước ở cửa lớp có người gặp phải kiếp nạn đào hoa. Cái gì mà: "Họ không quan trọng bằng cậu."

Cậu còn thật sự tin rằng tên mặt trắng đó là một hoa sen trong sạch không bị thế tục vấy bẩn.Hừ! Tất cả chỉ là dối trá! Dối trá!

Nói dối như vậy làm gì? Giả vờ cao quý làm chi? Chẳng phải cũng ở đấy thêm wechat con gái nhà người ta đó sao?

Đột nhiên, tiếng loa như đấm vào tai  của trọng tài vang lên, "5124 Hạ Thanh Hồi! Tôi gọi cậu mấy lần rồi, sắp đến lượt đấy!"

Hạ Thanh Hồi xoay người, sao mọi người nhảy xong nhanh quá vậy?

Đến lượt cậu nhảy, có không ít nữ sinh đứng vây xem. Cuối cùng cũng lấy lại được tự tin, cậu hít một hơi thật sâu. Rất nhanh, một cú nhảy với đường cong tuyệt đẹp xuyên qua không trung, cậu đáp xuống tấm thảm một cách vững vàng.

Từ Nguyên hưng phấn nhảy khỏi chỗ ngồi, "Hồi ca! Hồi ca! Đẹp quá!! Đẹp trai chết mọe luôn! Em yêu anh!!!"

Phan Trung Thắng ngồi trên sân tình cờ bắt được cảnh tượng này, đẩy kính lên và mỉm cười, "Thằng nhóc này đúng là có năng khiếu thể thao. So với tôi năm đó cũng không thua kém mấy..."

Một ngày có quá nhiều hạng mục, mà mỗi khoảnh khắc Hạ Thanh Hồi có mặt trên sân đều khiến cậu trở thành trung tâm của sự chú ý. Đến khi trời tối, môn thi cuối cùng kết thúc cậu mới quay lại hội hợp với cả lớp.

Tôn Y Na đưa cho cậu một chiếc khăn mặt cùng một bình nước, "Hôm nay cậu vất vả rồi, lau mồ hôi đi."

Bình thường bị Tôn Y Na mắng quen rồi nên thực sự không quen với sự dịu dàng này lắm. Cậu hơi ngập ngừng cầm lấy nước với khăn, "Cảm ơn lớp trưởng."

Cầm lấy khăn lau mồ hôi, ánh mắt cậu vô thức rơi xuống chiếc ghế trống rồi thản nhiên nhìn xung quanh. Không thấy ai cả. Nói vậy là, khoảnh khắc cậu vừa mạnh mẽ vừa tỏa sáng chói lọi như vậy, Đan Vân Triệt đều không nhìn thấy?

Thật là đáng tiếc.

Đại hội thể thao nghỉ học ba ngày, các hạng mục ngày đầu tiên đã kết thúc, mọi người đều đã đi về hết cả. Vì trời quá nóng nên mồ hôi không ngừng chảy, Hạ Thanh Hồi lẻn trở lại lớp học, lấy chiếc quạt nhỏ trên bàn ra thổi vào mặt, tay còn lại móc điện thoại ra kiểm tra thông báo.

[Triệt]: Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.

Có khi nào...cậu ấy xem xong hết các hạng mục mình thi rồi mới đi không nhỉ?

Hạ Thanh Hồi sau đó trở lại ký túc xá, nhìn thấy Đan Vân Triệt đang ngồi xổm trên đất nhìn đôi giày mới.

Là cậu đặt nó ở chỗ bàn của anh.

Cảm nhận được một cơn gió thổi qua trước mặt, Đan Vân Triệt ngẩng đầu lên.

"Cái này là sao?"

Ánh mắt Hạ Thanh Hồi lóe lên, vừa cầm ly sữa trên bàn vừa đi về phía giường của mình như không có chuyện gì xảy ra, "À, là... lúc sáng tôi có ra ngoài mua cho cậu một đôi giày thể thao."

Đan Vân Triệt ngẩn người một lát như không tin những gì mình vừa nghe, cậu ấy mua giày cho mình làm gì, "Tại sao?"

Hạ Thanh Hồi ngồi xuống, nghịch điện thoại không thèm nhìn anh, "Thì, ngày mai không phải cậu thi nhảy xa sao? Trước đây cậu chưa từng tham gia đại hội thể thao. Loại giày này sẽ giúp cậu nhảy dễ mà cũng đỡ đau hơn giày khác."

Đan Vân Triệt sửng sốt một lúc, sau đó nhìn cậu mà không nói lời nào.

Hạ Thanh Hồi vừa uống sữa vừa nghịch điện thoại di động, cậu cố tình làm vậy để che giấu sự xấu hổ của mình. Mà khoan đã, sao cậu ấy không nói gì hết vậy?

Hạ Thanh Hồi đặt điện thoại xuống, "Dù sao cũng không phải hàng hiệu, không đắt tiền nhưng đi rất thoải mái, không thích thì cứ vứt đi đi, đeo hay không...  thì tùy cậu, mua đã mua rồi, cậu đừng trả lại tôi".

Anh nhớ buổi khai mạc sáng nay thấy cậu vội vã chạy tới, có phải là do đi mua giày cho anh nên vào muộn không?

Đan Vân Triệt cất giày, đứng thẳng lên chậm rãi bước về phía cậu. Hạ Thanh Hồi cảm giác được một cái bóng đen đang ôm lấy mình, một luồng hơi ấm chạm vào đầu gối.

Cậu bị buộc phải ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của anh dường như vẫn không có tiêu cự. Cơ thể cậu bất giác ngả về phía sau, "Cậu...cậu đang làm gì vậy?"

Đan Vân Triệt hơi cúi xuống, từ từ kéo chiếc băng đô trên trán cậu ra bằng một tay, tay còn lại xoa nhẹ lên vùng da ửng đỏ do bị vải cọ sát, đôi mắt khép hờ.

Khoảnh khắc họ chạm vào nhau, giống như có một dòng điện chạy qua cơ thể cả hai, cậu thậm chí còn cảm thấy não mình đã mất đi ý thức.

Không dám nhúc nhích một centimet nào, chỉ dám mở to mắt và cố nhìn lên, nhìn thấy yết hầu Đan Vân Triệt lăn nhẹ....Cậu ấy đang làm gì vậy?

Tại sao lại hôn cậu?

Nhưng điều kỳ lạ là Hạ Thanh Hồi cũng không có ý định đẩy anh ra.

Điên hết cả rồi.

...Lâu, lâu quá rồi đó. Nếu không cắt ngang, cậu nghi ngờ gia hỏa này có thể duy trì tư thế này cả đêm mất.

Cậu nuốt nước miếng, nhanh chân lao vào phòng tắm, để lại một câu, "Tôi đi tắm!"

Cái hôn trán vừa rồi có lẽ đã là sự nhẫn nại lớn nhất mà anh có thể làm được.

Hạ Thanh Hồi vặn vòi hoa sen đến mức tối đa, để nước xối thẳng lên đỉnh đầu,  hai tay chống vào bức tường trước mặt.

Tại sao?

Có phải là do lâu rồi không tiếp xúc với con gái không??

Có gì đó thực sự không ổn rồi Hạ Thanh Hồi.

Cậu ta là đồ biến thái nam nữ đều không từ, mày phải tránh càng xa càng tốt, không thể để bị mê hoặc được.

Hạ Thanh Hồi đứng trong phòng tắm hết đập tay vào tường thì lại đổi thành đập đầu mình.

*

Hạ Thanh Hồi đặt báo thức sớm như ngày hôm qua. Buổi sáng, tiếng chuông vừa vang là cậu đã dậy. Có điều mở mắt ra cậu đã thấy choáng váng, căng hết cả đầu. Lấy tay sờ nhẹ lên trán thì cảm thấy hơi nóng.

Không phải chứ? Lúc quan trọng sao lại bị bệnh chứ? Sao có thể như thế được??

...Nếu biết trước hôm qua cậu đã không quay lại lớp lấy quạt làm gì rồi.

Cậu chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đầu óc quay cuồng như vừa chơi tàu lượn. Cậu lắc đầu một cái thật mạnh để ép mình tỉnh táo lại, vươn tay vén chăn ra rồi ngồi ở mép giường, dùng ngón tay nhéo nhẹ ấn đường mấy lần.

Chạy 1.000 mét hôm nay rất quan trọng nên cậu không thể bỏ lỡ được!

Chỉ hơi choáng váng một chút thôi mà, với thể chất của mình, cậu chắc chắn có thể chịu đựng được, không được cũng phải cắn răng mà đi.

Hạ Thanh Hồi nhanh chóng mặc quần áo, chuẩn bị đi khởi động như hôm qua. Lúc này, ánh nắng trên sân thể dục rất dịu. Một số vận động viên đây cũng đang khởi động như cậu. Một bóng dáng có phần quen thuộc xuất hiện trên sân.

Cậu không nghĩ nhiều, bắt đầu chạy bộ quanh đường đua. Đột nhiên có một người đàn ông dùng tốc độ tương đương chạy theo cậu, "Hạ Thanh Hồi, nghe nói dạo này cậu đều chạy bộ phải không?"

Hạ Thanh Hồi nghiêng đầu ngạc nhiên. Hóa ra là Phan Trung Thắng.

"Lão Phan? Thầy sao lại..."

"Haiz, nhìn này, sân chơi này toàn là các bạn trẻ. Dù đã một bó tuổi nhưng tôi vẫn đến đây chạy bộ đấy."

Trong đầu Hạ Thanh Hồi đột nhiên xuất hiện một câu. Vắt óc hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra——Lão, đương, ích, tráng (Về già tráng kiện).

Biết rõ sức lực của người có tuổi như lão Phan, Hạ Thanh Hồi từ từ giảm tốc độ, tiếp tục chạy nước rút trên đường đua với tốc độ tương đương ông, "Haha, nói vậy thì sức khỏe của thầy đúng là không tệ."

"Hạ Thanh Hồi, ngày hôm qua tôi đã xem tất cả phần thi của cậu, cũng nhiều tài năng quá nhỉ!"

"Thầy xem từ đầu tới cuối luôn ạ??"

"Nhớ năm đó khi tham gia đại hội thể thao của trường, tôi cũng từng đăng ký tham gia rất nhiều môn, cuối cùng trở về với một đống huy chương. Chúng ta giống nhau chỗ này, haha"

Nếu đúng là vậy thì cũng khéo thật.

Cậu đùa nói, "Vậy con trai của thầy cũng giỏi như thế phải không ạ?"

Phan Trung Thắng dừng lại đột ngột, đôi mắt tối sầm, "Con trai tôi... nếu nó còn trên đời, chắc hẳn cũng sẽ như thế này nhỉ..."

Cậu nghe vậy thì cũng dừng lại, đứng đó nhìn vào một nửa gương mặt mà ánh mặt trời không chiếu tới của lão Phan. Trên thái dương ông đã xuất hiện nhiều sợi tóc bạc, khóe mắt cũng hiện rõ những nếp nhăn. Có lẽ vì lão Phan luôn tạo cho mọi người ấn tượng ông là người tích cực và mạnh mẽ nên mọi người mới không để ý đến những thăng trầm trong cuộc sống mà ông đã trải qua.

Hạ Thanh Hồi nhận ra hình như mình vừa nói hớ rồi.

"Thầy Phan, em..."

Phan Trung Thắng chạy về phía trước một chút, đứng quay lưng về phía cậu không nói gì, một lúc sau đi về phía cậu, vỗ vỗ lên vai cậu, "Làm tốt lắm chàng trai trẻ! Tôi rất mong chờ buổi biểu diễn ngày hôm nay của cậu! Đã gần đến giờ rồi, tôi phải quay lại văn phòng trước."

"......Ừm."

Hạ Thanh Hồi thực sự muốn tự tát mình mấy cái. Con trai của lão Phan đã... không còn nữa?

Nhìn bóng lưng của lão Phan dần dần mờ đi, ngưng tụ thành một điểm đen mờ nhạt. Rồi dường như nó bị một hình bóng khác dần dần chồng lên từ phía sau.

Là bố.

Có lẽ trời gió lớn, cũng có thể có cát bay vào mắt rồi, cậu cảm thấy có hai làn hơi ấm chảy qua má. Lo lắng người khác sẽ nhìn thấy, cậu nhanh chóng lấy tay lau hết đi.

*

Nội dung chạy đường dài của ngày thứ hai chỉ bao gồm 1000m. Mặc dù Hạ Thanh Hồi cảm thấy choáng váng nhưng vẫn giữ được phong độ ban đầu và hoàn thành cuộc đua.

Hạng nhất.

Khi là người đầu tiên vượt qua vạch đích, cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng hò reo xung quanh, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể trong phút chốc dâng lên đỉnh đầu, sắp xuyên qua da thịt phun ra ngoài.

Nó... khó chịu lắm.

Trở lại khán đài Lớp 8 sau trận đấu, lại thêm một vòng người đứng dậy khỏi chỗ ngồi cổ vũ cậu.

"Làm tốt lắm Hồi ca!!!"

"Hồi ca thật tuyệt vời!!! Cậu bỏ hạng 2 xa lắm luôn á!"

"Hạ Thanh Hồi yhfdfnjsf!!!"

Mà bây giờ thứ chị cảm nhận rõ ràng nhất chỉ có thái dương đang giật giật. Vì không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người nên cậu cố gượng cười, cầm lấy chai nước khoáng bạn đưa cho, vừa liếc nhìn chiếc ghế trống vừa mở nắp chai.

Cậu ấy còn không có trên khán đài.

Cậu giả vờ thản nhiên hỏi Từ Nguyên, "Đan Vân Triệt không có ở đây hả?"

Từ Nguyên cầm khăn lau mồ hôi nói, "Đại thần hả, hồi sáng Cố Yến Hồng tìm cậu ấy có việc, hình như là về cuộc thi hóa học gì đó, nhưng mà cậu ấy xem cậu thi xong rồi mới đi."

"Vừa mới đi thôi à?"

"Ừ, không lâu đâu. Sao vậy? Tìm cậu ấy có việc hả?"

"Không, không có, hỏi vậy thôi."

Cậu suýt quên mất, Đan Vân Triệt là con cưng của Cố Yến Hồng cơ mà.

Hạ Thanh Hồi đi về phía phòng dạy học, vừa đến cửa nhà vệ sinh là cậu đã không thể chịu đựng được nữa, vội vã đi thẳng đến phòng cuối nôn mửa, "Ọe—— khụ "

Chết tiệt.

Cậu kéo lê cơ thể hoàn toàn kiệt sức, hoảng loạn của mình vào phòng ký túc xá. Được nằm xuống, cuối cùng cậu cũng hiểu cái gì gọi là không tìm đường chết thì sẽ không chết.

Cũng may hôm nay cậu không còn hạng mục nào, chỉ cần nghỉ ngơi một buổi chiều như thế này là sẽ ổn mà phải không?

Nhưng mà... chiều nay Đan Vân Triệt có thi nhảy xa không ta?

Quên đi, cậu ấy thì nhảy xa thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ còn muốn đi xem?

Hạ Thanh Hồi nghĩ nghĩ rồi lăn lộn trên giường.

Không lâu sau cậu đột nhiên nhận được một loạt tin nhắn WeChat.

Là Từ Nguyên.

[ Tiểu Nguyên béo]: Hồi ca!! Helppppp!!

[ Tiểu Nguyên béo]: Hồi ca, anh thấy chưa!! Hồi ca!!!

[Đại soái]: Có chuyện gì? Nói từ từ thôi!

[ Tiểu Nguyên béo]: Tao té cầu thang bị bong gân mắt cá chân rồi, không tham gia chạy 3000m chiều nay được!!

[Đại soái]: Cái gì chứ? Sao bất cẩn quá vậy?

[ Tiểu Nguyên béo]: Chân đau không nhẹ, giờ tao đang ở trong trạm xá của trường. Chắc chắn là chiều nay không đi thi được rồi, ban tổ chức nói có thể thay người được, nhưng mà hỏi một vòng lớp rồi không ai thay tao được hết...

3000m là khoảng cách không hề nhỏ....

Hầu hết mọi người chỉ cần nhìn thấy ông trời thôi là đủ bực bội rồi, làm gì có ai sẵn sàng tình nguyện đi đăng ký chạy 3000m giữa trời nắng hộ người khác?

Hạ Thanh Hồi trực tiếp ngồi dậy khỏi giường.

[Đại soái]: Để tao thay cho.

__Hết chương__