Hạ Thanh Hồi gần đây một mực trên mạng thu thập thông tin về các công việc làm thêm cuối tuần, xem xét vài cửa tiệm ở phố Tùng Vu, cuối cùng chọn ra được một quán trà sữa "Sweet Rabbit".
Hôm nay cuối tuần, sau giờ học cậu mặc luôn đồng phục tới cửa tiệm, nhìn thấy chị gái xin đẹp ở quầy tính tiền, cậu lịch sự gật đầu, "Chào chị, em tới nhận việc."
Chị gái nhịn không được đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hai con mắt tỏa sáng, "À được rồi, đợi chút, chị gọi quản lý ra cho."
Quản lý là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất lịch sự, lúc nhìn thấy Hạ Thanh Hồi mặc đồng phục thì ngạc nhiên, hỏi, "Cậu học ở trường Tứ Trung hả, tới... xin việc hay sao?"
"Đúng vậy, chào dì, con muốn xin việc."
Quản lý nhìn vẻ ngoài bắt mắt này của cậu, nghĩ chắc hẳn phải hấp dẫn được nhiều khách mới lắm nên ngay lập tức đồng ý, "Aha ha ha, đương nhiên là không có vấn đề, không có vấn đề, được rồi, con trước tiên theo dì qua bên này, dì đăng ký giúp con lần này, thuận tiện nói cho con nghe về công việc ở đây luôn ha."
"Dạ, cám ơn dì."
Quản lý nói chuyện với Hạ Thanh Hồi rất lâu, cậu không kịp chuẩn bị giấy viết nên chỉ có thể nghe duy nhất một lần rồi ghi nhớ toàn bộ trong đầu, một cái cũng không bỏ sót.
Quản lý thấy cậu không cầm giấy viết cũng không ghi âm, có chút hoài nghi hỏi, "Ơ... con nhớ được hết sao? Có cái gì không rõ không? Cần dì nói lại lần nữa không?"
"Không cần, con nhớ kỹ rồi."
Hít-zzz —— Quản lý ngược lại hít một hơi khí lạnh. Trí nhớ tuyệt vời quá.
Nhân lúc cậu chưa đi, quản lý nhắc nhở thêm một câu, "Đúng rồi cậu học sinh này, nhớ lần sau chính thức đến làm việc đừng mặc đồng phục, mặc dù cậu ăn mặc thế nào cũng đẹp, nhưng mà đi làm thì nên mặc chỉnh tề một chút nhé."
Hạ Thanh Hồi có chút ngượng ngùng mà gãi đầu, "Ồ, được, con biết rồi."
Ngày chính thức đi làm, Hạ Thanh Hồi lục tủ đồ một hồi lâu. Nhìn tới nhìn lui, thật đúng là toàn đồ Đan Vân Triệt mua cho cậu là phù hợp. Hay thật.
Này tính là gì, Đan Vân Triệt hoàn hảo như vậy, ánh mắt đương nhiên cũng tốt.
Nhà hàng, nhà sách, quán trà sữa xung quanh Tứ Trung luôn rất đông, đặc biệt là tới cuối tuần, là lúc cao điểm để chuỗi kinh doanh ở khu vực đường Tùng Vu này kiếm tiền.
Sự thật chứng minh, cậu vừa đi làm việc ngày đầu tiên, quán trà sữa quả nhiên trở nên đặc biệt đông người.
Rất nhiều các cô gái trẻ đi ngang qua nhịn không được đi vào mua một cốc trà sữa, cũng thuận tiện ở trong quá nghỉ chân một chút. Các nàng ngồi thành một vòng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn nhìn về chỗ Hạ Thanh Hồi bên này.
"Đây là nhân viên mới của "Sweet Rabbit" hả, đẹp trai xuất sắc luôn á."
"Đúng đấy, trước kia đến đây rồi nhưng không thấy. Muốn xin wechat của cậu ấy quá à."
"Đợi một chút, mấy fen có thấy nhìn cậu ấy quen quen không?"
"Hả? Ai cơ, mà cậu vừa nói vậy... Hình như là có hơi quen thật. Để tui nghĩ đã..."
"Video trên trang trường hồi đại hội thể thao??"
"Trên D trạm cũng có!!"
"!! Là bé tiểu thụ đó đó!!"
"Nhìn thấy người thật rồi ah ah ah ah ah, trong video nhìn không rõ, thì ra người thật đẹp như vậy!!"
Các nàng thảo luận càng lúc càng lớn, Hạ Thanh Hồi cảm thấy lạnh sống lưng. Ông trời ơi, cái video đó rốt cuộc mang đến cho người khác bao nhiêu hiểu lầm vậy??
*
Văn phòng tổ Hóa. Cố Yến Hồng một bên chấm bài tập một bên cùng Phan Trung Thắng nói chuyện điện thoại, "Này, thầy Phan. À, vâng, lớp 8 làm bài tập rất tốt. Chỉ có Hạ Thanh Hồi, quá hư không tưởng tượng nổi rồi, thầy không biết đây, hôm đó trong lớp cậu ta rõ ràng hung hăng càn quấy! Thật sự là tức chết tôi rồi! Đúng là phần tử gây rối của lớp 8..."
"Cộc cộc —— " Cố Yến Hồng ngẩng đầu, nhìn thấy Đan Vân Triệt liền gật đầu ra hiệu cho cậu đi vào, điện thoại trong tay vẫn chưa cúp.
Phan Trung Thắng ở đầu bên kia giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, "Này, cô Cố, đừng tức giận nữa, cứ mặc kệ cậu ấy là được rồi."
"Tôi nghĩ sớm muộn gì cậu ta cũng xong đời!"
"Cô." Cố Yến Hồng nhanh chóng cúp điện thoại, " Em tới rồi sao. Thấy cuộc thi Hóa lần trước cô nói thế nào?"
"Em cân nhắc rồi, "Đan Vân Triệt ngẩng đầu, "Em sẽ đi trại huấn luyện." Quyết định này anh đã suy nghĩ rất lâu, cũng cân nhắc rất nhiều yếu tố. Ở kiếp trước anh đã chọn thi Đại học nên từ bỏ cơ hội tham gia cuộc thi, trở lại một lần nữa, vì Hạ Thanh Hồi nên anh quyết định lên kế hoạch thay đổi con đường của mình.
Cố Yến Hồng tất nhiên vui vẻ, "Vậy thì tốt, hiện tại cuộc thi vẫn chưa dàn xếp ổn thỏa, chúng ta cần đợi cấp trên gửi quy trình cụ thể xuống, cô sẽ gửi thông báo kịp thời cho em sau."
"Vâng."
Hạ Thanh Hồi vừa lúc cầm phiếu thể chất của lớp 8 lên tầng 4 đưa cho giáo viên thể dục, tình cờ nhìn thấy bóng lưng của Đan Vân Triệt ở cửa phòng Hóa. Tò mò nên cậu từ từ lùi lại nhìn về phía đó. Hóa ra là đang nói chuyện với Cố Yến Hồng.
Cố Yến Hồng, "Nếu không có việc gì thì em về trước đi. Giờ giải lao sắp hết rồi, đừng trễ nải việc học."
Đan Vân Triệt vừa đi chưa được mấy bước, đứng ở cửa ra vào. Như là bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu đối diện với Cố Yến Hồng nói, "Cô Cố."
"Ừ?"
"Hạ Thanh Hồi không phải trẻ hư."
Cố Yến Hồng để điện thoại di động xuống, "Cái gì cơ?"
"Em nói, "Đan Vân Triệt cố gắng nâng cao âm lượng để tất cả giáo viên trong phòng đều nghe rõ, "Hạ Thanh Hồi, cậu ấy không phải trẻ hư."
Trong mắt anh, thế giới này chỉ có Hạ Thanh Hồi là đứa trẻ đáng yêu nhất.
Tờ giấy trên tay Hạ Thanh Hồi không khống chế mà rơi xuống đất, cậu đứng sững sờ ngoài cửa văn phòng.
Cố Yến Hồng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Nói thật lòng vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, dù học tập hay gia cảnh đều không cùng một đường thẳng song song, vì sao Đan Vân Triệt cứ hết lần này đến lần khác che chở cho Hạ Thanh Hồi.
"... Ừ, tôi biết rồi, em đi học đi."
Nhìn thấy Đan Vân Triệt đi ra, Hạ Thanh Hồi vội vàng nhặt tờ giấy lên chạy về phía trước một lúc mới dám lén nhìn lại. Phù, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là bị phát hiện.
Lúc trở về phòng học, đầu óc cậu vẫn còn hỗn loạn, "Hạ Thanh Hồi không phải trẻ hư."
Tại sao? Rõ ràng chưa quen biết được bao lâu mà. Làm sao Đan Vân Triệt lại có thể kết luận Hạ Thanh Hồi cậu không phải một đứa hư hỏng. Tại sao muốn giải thích rõ ràng với Cố Yến Hồng làm gì? Cậu muốn biết đáp án. Nhưng e là tìm không thấy.
Hạ Thanh Hồi trở về chỗ ngồi, sắc mặt vô cảm, ánh mắt đờ đẫn.
"Bài kiểm tra cuối kỳ lần trước, ba câu hỏi lớn đầu tiên đều trả lời đúng," Đan Vân Triệt lấy bài làm từ trong tay lớp trưởng đưa cho Hạ Thanh Hồi, "Tuy nhiên xác suất đúng vẫn chưa đạt, nhớ đọc hết mấy quyển bài tập tôi đưa."
Hạ Thanh Hồi nhìn một nửa bên mặt của anh, lẳng lặng nghe, "Hiện tại vượt qua mức trung bình có lẽ không vấn đề, trí nhớ của cậu có thể theo kịp."
"Sách từ vựng trước khi thi giữa kỳ chỉ vừa đủ đến mức này thôi, còn bây giờ muốn đạt điểm cao hơn..."
"Đan Vân Triệt."
Đột ngột bị ngắt lời, Đan Vân Triệt lập tức ngừng lại.
Nhớ không lầm thì đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Thanh Hồi kêu tên anh một cách nghiêm túc như thế. "Làm sao vậy?"
"Đan Vân Triệt."
"Cậu, "
"Đan Vân Triệt."
Đan Vân Triệt vừa nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt của cậu có chút không giống bình thường.
Trong lúc nhất thời, cậu thiếu chút nữa đã làm một chuyện điên rồ. Lý trí cắn nuốt sự mất kiểm soát này, "Không có gì."
Hạ Thanh Hồi dựa vào ghế, xoay xoay bút trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chỉ muốn gọi cậu vậy thôi."
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy mình điên lắm rồi. Cậu tỏ vẻ như không để ý chút nào, bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng thực tế là không dám nhìn vẻ mặt của Đan Vân Triệt lúc này.
Đan Vân Triệt lúc này tiến lại gần một chút, một tay chống ghế ngồi của cậu, tay kia vịn bàn, "Hạ Thanh Hồi."
Ba chữ này áp sát bên tai, hơi thở trầm thấp, khiến cho Hạ Thanh Hồi ngứa ngáy.
"..."
Trực giác nói cho cậu biết, Đan Vân Triệt không thể tới gần hơn được, nếu như bây giờ cậu quay đầu chỉ sợ sẽ phát sinh thêm một vài chuyện khủng khiếp hơn.
Tuyệt, đối, không, động.
"Cậu biết tôi hiện tại muốn làm gì à."
Hạ Thanh Hồi trái tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
Cứu mạng!
Chuông vào học vừa vang lên, Phan Trung Thắng cầm ly nước hình con Thiềm Thừ cùng sách giáo khoa đi đến bục giảng, "Nào, giờ chọn vài người lên giải một số đề cơ bản mà tôi đã yêu cầu làm trong giờ giải lao nhé. Có bạn nào xung phong không?"
Hạ Thanh Hồi hoàn toàn không nghĩ nhiều lập tức giơ tay, "Em!"
Cả lớp đồng loạt nhìn về phía cậu. Đan Vân Triệt cuối cùng cũng chịu lùi một bước.
Cậu xin tuyên bố lão Phan chính là ân nhân cứu mạng cậu!!
Phan Trung Thắng đương nhiên vui vẻ, "Ha ha ha, lên đây Hạ Thanh Hồi, đừng ngại ngùng, cậu thích cái gì thì viết cái đó. Hiếm lắm mới thấy cậu học mà tích cực chủ động như này."
Nhưng mà vấn đề là một đề cậu cũng chưa đọc tới! Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh đọc đề thứ nhất một lần. Thiếu chút nữa cậu ho là mình nhìn lầm rồi. Cái này... đọc thế nào cũng không thấy giống kiến thức của học kỳ này mà?!
Không phải chứ, lão Phan chơi cậu hả?
Phan Trung Thắng nhìn cậu đứng há hốc mồm, liền cười giải thích, "Mấy câu hỏi này là mấy câu cơ bản trong sách bài tập cuối kỳ năm lớp 10, lúc đó thấy tỉ lệ sai sót khá cao nên tôi mới cố ý chọn chúng để mọi người ôn lại, sau này sẽ còn gặp nhiều."
Khá lắm. Hạ Thanh Hồi nghĩ thầm chính mình thật đúng là biết chọn. Chọn một cái là ngay điểm mù kiến thức luôn, câu hỏi này thật sự "quá đỉnh". Hạ Thanh Hồi cậu con mẹ nó không biết làm.
Hạ Thanh Hồi cầm bút giơ lên cả buổi, lâu tới mức cánh tay bắt đầu đau nhức mà vẫn không rặn ra được một chữ nào.
Giờ phút này mà lấy cậu làm dẫn chứng cho câu tự lấy đá đập chân mình là đỉnh mọe luôn.
Phan Trung Thắng đẩy đẩy mắt kính trên mũi, "Nào nào, mọi người cũng đừng ngồi ngây ngốc nhìn Hạ Thanh Hồi nữa, ở dưới tự mình làm thử xem, kiểm tra xem kiến thức của mình vững chưa."
Thừa dịp Phan Trung Thắng đang "thăm dò dân tình", Hạ Thanh Hồi quay người lại, vừa vặn đối mắt với Đan Vân Triệt, làm khẩu hình 2 chữ "Cứu —— tôi —— "
Nhưng tiếc là Đan Vân Triệt hiển nhiên không định giúp cậu, chỉ nâng má cười, nhìn cậu trên bục rối rắm sắp cuộn thành cuộn chỉ.
Nhìn người khác gặp nạn vui quá, hả hê quá nhỉ, nhân tính đi du lịch rồi đúng không?! Tui khổ quá mà.
Cuối cùng Hạ Thanh Hồi vác mặt mo đi xuống, ánh mắt nhìn Đan Vân Triệt tràn đầy oán hận. Hạ Thanh Hồi chính thức tuyên bố, cậu muốn thu hồi suy nghĩ điên rồ lúc nãy.
Đúng là cậu chưa thấu hết được sự xấu xa của tên biến thái này mà. Hừ, thấy cậu bị xấu hổ thì vui vậy sao?
*
Tưởng Lệ Gia viết xong đề bài cuối cùng, giao bài tập về nhà xong hết thì mọi người cũng bắt đầu nhao nhao vừa trò chuyện vừa thu dọn cặp sách, không khí trở nên ồn ào.
Hạ Thanh Hồi mỗi lần đến lớp học đều có một đám người Bác Anh ngồi bên cạnh, cậu thường xuyên nghe thấy họ nhắc tới Đan Vân Triệt. Bọn họ trước đây đã từng tiếp xúc với anh.
Tác phong của bọn họ so với những người học ở Tứ Trung khác biệt rất lớn. Hạ Thanh Hồi có thể cảm nhận rõ ràng sự ưu việt bẩm sinh phát ra từ người bọn họ.
Giáo án đưa tới tay Hạ Thanh Hồi, cậu "Cảm ơn " một tiếng, mà hình như nữ sinh kia còn muốn trò chuyện với cậu một chút, "Xin chào, ớ là Hà Tiêu Hàn, cậu là Hạ Thanh Hồi đúng không?"
"Ừ, là tôi."
"Ha ha, mặc dù cậu không phải là học sinh ở Bác Anh nhưng tớ thấy cậu cũng chẳng kém hơn họ bao nhiêu nhỉ."
"Ờ....thật ra thành tích của tôi..."
"Đúng rồi," Hà Tiêu Hàn không đợi cậu nói xong liền nói tiếp, "Thật ra tớ tò mò lâu rồi, không biết có nên hỏi không, chuyện là...Cậu với A Triệt là quan hệ gì vậy?"
Vấn đề này. Ai đến dạy cậu nên trả lời như thế nào cho ổn thỏa được không?
"Tớ biết A Triệt chuyển đến trường của cậu, nhưng chưa từng thấy cậu ấy thân thiết với bất kỳ ai, ngay cả ở Bác Anh cũng vậy. Bởi vậy nên tớ thấy khá ngạc nhiên khi thấy đoạn video trên trạm D."
Ở Bác Anh cũng như thế này hả? Ban đầu Hạ Thanh Hồi còn tưởng rằng do đổi môi trường lạ nên Đan Vân Triệt mới lạnh nhạt như vậy, nhưng mà ở trường cũ cũng vậy?
Mỗi người hay nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người phân theo loài. Cậu ấy với người ở bên đó không phải là cùng một kiểu sao? Quái lạ.
"Cậu ấy... còn gì nữa không?"
"Thật ra tớ từng học cùng lớp với A Triệt, bình thường cậu ấy cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, ngoại hình rất đẹp trai nhưng ít có bạn nữ nào dám tới bắt chuyện lắm."
Không đúng nha.
Lần đầu tiên Đan Vân Triệt xuất hiện trên bục giảng lớp 8, ấn tượng ban đầu đối với mọi người là vô hại. Cho dù kiệm lời một chút, nhưng mà... làm gì có dọa người như vậy?
Không phải cậu ấy vẫn cùng bọn cậu chơi cái trò kiểm tra IQ thiểu năng kia sao, còn tham gia tiệc sinh nhật của Du Thần Thần và đi theo bọn họ đi lên phố mua quà nữa? So với những gì Hà Tiêu Hàn kể thì khác xa lắm. Sự tò mò của Hạ Thanh Hồi càng thêm mãnh liệt, "Còn gì nữa không, còn gì nữa không?"
Từng học cùng với Đan Vân Triệt, có lẽ cũng biết khá rõ tính cách cậu ấy nhỉ?
"Để tôi nghĩ đã, "Hà Tiêu Hàn nghiêng nghiên đầu, "À đúng rồi, A triệt ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác á. Phải nói vô cùng vô cùng ghét luôn, đừng hỏi làm sao mà tớ biết được."
Hạ Thanh Hồi: "..."
"Còn... Còn gì nữa không?"
Mọi người nhận được giáo án bắt đầu bàn tán, xung quanh trở nên ầm ĩ hơn nên Hà Tiêu Hàn phải cố gắng nói lớn một chút, "Thế này đi, chúng ta thêm wechat, cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi tớ tớ nói cho mà nghe, cũng coi như được kết bạn thêm một soái ca."
Hạ Thanh Hồi nhanh tay móc điện thoại di động ra cho nàng quét mã. Giờ thì tốt rồi, có thể khai thác thêm chút thông tin của Đan Vân Triệt từ cô bạn mới này.
Sau khi lớp học không còn người nào, Hạ Thanh Hồi mới gom sách vở chuẩn bị về, lúc này Tưởng Lệ Gia lại gọi cậu, "Khoan đã Hạ Thanh Hồi, chờ một chút. Cô có cái gì này cho bạn."
Hạ Thanh Hồi, "Cái gì ạ?"
Cô từ phía sau lấy ra một phần giáo án khác đưa cho cậu, "Phần này, bạn về làm thử một ít đi."
Hạ Thanh Hồi cầm lấy lật xem, những kiến thức trong đó từ khái niệm cơ bản đến ví dụ, đều không phải nội dung của học kỳ này.
"Cô ơi, cái này?"
"Đây là tuyển tập giáo án các kiến thức trọng điểm lớp 10 do cô biên soạn. Sách giáo khoa của các bạn có nhiều nội dung và khá phức tạp, chỉ đọc thôi thì khó có thể rút ra được những điểm thi quan trọng. Nếu muốn bổ sung kiến thức năm lớp 10, bạn có thể chỉ cần xem kỹ giáo án này là được."
"Chỉ có một mình em có?"
"Ha ha, đúng vậy, là cho mình bạn đấy. Bạn thông minh như vậy, dựa vào kinh nghiệm của cô, cô đoán bạn chỉ cần xem một lần là đủ rồi, không cần làm lại bài tập của lớp 10."
Chẳng lẽ... Phùng Duệ nói cho cô biết năm rồi cậu không chịu học hành gì sao ta? Hạ Thanh Hồi nhận lấy giáo án bỏ vào túi sách, "Cảm ơn cô."
Sau khi xác định người đã đi rồi, Tưởng Lệ Gia mới cầm điện thoại gọi cho một người, "Này, A Triệt, chị đưa cho cậu ấy giáo án lớp 10 rồi đấy. Người vừa mới đi."
"Con biết rồi, dì nhỏ."
Tưởng Lệ Gia, "Nói chứ đứa nhỏ Hạ Thanh Hồi này thần kỳ thật đấy, đầu óc tốt ghê, không cạnh tranh với con hả? Dì muốn đào cậu ấy tới Bác Anh tới quá đi."
Đan Vân Triệt đầu bên kia cũng đồng ý, "Ừm, đúng là tốt thật."
"Đúng rồi, ông ngoại con thường xuyên nói với dì là muốn con tới thăm, không muốn trở về gặp mẹ con thì dì có thể hiểu được, nhưng dù sao cũng phải đi bệnh viện thăm ông ngoại một lát. Tình trạng sức khỏe của ông không khả quan lắm đâu."
"Con biết rồi, mỗi tuần đều đi."
"Ồ vậy hả, vậy là tốt rồi. Bên dì sắp có lớp của tụi nhỏ lớp 10 nữa rồi, mệt sắp chết, dì cúp đây. A triệt, ở Tứ Trung phải học tập cho tốt nha, mà dù sao vấn đề học tập của con dì không lo lắng mấy."
"Vâng."
Hạ Thanh Hồi bên này vừa tan học đã đến quán trà sữa làm việc. Lúc nào không bận, cậu sẽ ngồi một bên lấy giáo án của Tưởng Lệ Gia ra xem một chút. Tiếc là từ lúc cậu bắt đầu làm việc ở đây, trong quán hiếm khi nào vắng khách. Hơn nữa cơ bản đều là vì cậu mà đến.
Cũng là cùng tan lớp của cô Tưởng, Đường Bân mang theo một đám "đàn em" cả ngày đi theo cậu ta, đang đi dạo thì tình cờ đi ngang quán, thấy cậu đang đứng trong đó làm nước ép trái cây. Một màn này khơi dậy sự hứng thú mãnh liệt của cậu ta, cậu ta nói với đứa đứng kế bên một cách giễu cợt, "Này, mày nhìn xem thằng đó là ai? Hướng 2 giờ."
Tên kia nghe vậy trừng mắt, "Móa, đấy không phải là Hạ Thanh Hồi sao? Khá lắm, chạy đi bán trà sữa rồi hả? Ha ha ha ha chết cười tao rồi."
Đường Bân, "Thế nào, có phải là hơi khát nước rồi không?"
Tên kia cố làm ra vẻ nói, "Khụ khụ, hình như hơi khát thật đó anh Bân."
"Đi, chúng ta đi uống trà sữa nào."
Cảm giác được một đám người đang tới gần, Hạ Thanh Hồi vội vàng đem nước trái cây trong tay gói kỹ đưa cho một vị khách hàng trước đó. Xong hết, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của Đường Bân.
Đường Bân, "Chúng tôi muốn gọi nước, bốn người. Trước lấy một ly nhiều quả bồ đào, bỏ bã trà, không đá, thêm thạch thủy tinh, còn độ ngọt... muốn chia tầng, tầng trên cùng ít ngọt nhất, mỗi lần xuống một tầng thì ngọt hơn một lần, mà...mỗi tầng dày 1cm, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Hạ Thanh Hồi nghe một cái là hiểu gòi, hiểu gòi. Người này đến không phải để mua trà sữa mà thuần túy là kiếm chuyện luôn.
"Ngại quá à, tôi nghe không hiểu, xin ngài hãy nói tiếng người."
Đường Bân tự biết mình có hơi khoa trương, vì vậy kiềm chế lại một chút, "Thôi vầy đi, cũng không làm khó dễ cậu làm gì, cứ lấy bốn món đầu tiên của menu cửa hàng đi."
Mấy người bọn họ rất tự giác mà đi đến một cái bàn, ngồi thành một vòng, "Ha ha, anh Bân, cậu ta pha trà sữa chuyên nghiệp quá nè, xem ra công việc hợp với cậu ta lắm đấy."
"Dựa vào thành tích của cậu ta, về sau không tới công trường chuyển gạch thì tới đây bán trà sữa cũng coi như có chút thể diện rồi."
Tụi này quả thật coi Hạ Thanh Hồi là thằng điếc hay sao á. Từng chữ từng chữ đều lọt vào lỗ tai cậu rất rõ ràng. Nhưng mà rất nhiều người nói vậy rồi nên cậu cũng lười quan tâm. Suy cho cùng, ở một mức độ nào đó, thật sự là bọn họ nói không sai.
"Bốn ly trà sữa, đủ."
Đường Bân chọt ống hút uống vào ly trà sữa, vốn còn ghim trong lòng vụ tranh cãi ở bảng vàng lần trước, khiến cậu ta hít không ít khó chịu, bây giờ còn nhìn thấy có rất nhiều khách hàng nữ thích cậu, trong lòng khó ở, nghĩ thế nào cũng phải làm cho cậu mất mặt một phen.
"Phục vụ? Này! Phục vụ!" Cậu ta gọi cả buổi Hạ Thanh Hồi mới phát hiện là đang gọi cậu.
Mẹ cha nó, tôn trọng người khác một chút khó lắm hả??
Hạ Thanh Hồi mặt không biểu tình mà đi đến trước mặt cậu ta, "Xin hỏi có chuyện gì."
"Ly trà sữa này tôi không muốn có trân châu ở dưới đáy, cậu lấy ra giúp tôi."
"Ngại quá, làm không được."
"Ơ hay!!!, nhân viên này cậu đối đãi với khách hàng bằng thái độ như vậy hả? Có muốn tôi gọi quản lý của các cậu ra giải quyết không?"
Hạ Thanh Hồi thật sự không thể nhịn được nữa, "Đường Bân, tao cảnh cáo mày, uống xong thì cút nhanh một chút cho tao. Tao không rảnh ở chỗ này chơi đùa với mày."
Cuối cùng cũng chọc giận được cậu, Đường Bân đạt được mục đích, "Tao nói này Hạ Thanh Hồi, xem ra mày thiếu tiền quá nhỉ, cuối tuần còn bận rộn như vậy, vừa muốn học thêm vừa muốn kiếm tiền..."
Cậu ta cười đê tiện rồi đứng dậy, cầm ly trà sữa uống dở trên tay, "Làm sao, có gan học thêm nhưng mà không có tiền đóng học phí hả? Đáng thương quá đi."
Hạ Thanh Hồi túm lấy cổ áo Đường Bân nói, "Con mẹ nó mày..."
Đường Bân ngược lại ỷ vào mình khách hàng nên không thèm nhượng bộ, tiếp tục nói, "Mày tin không, tao sẽ khiến mày mất việc ngay bây giờ."
Đường Bân nói xong, đổ hết ly trà sữa trên tay lên quần áo Hạ Thanh Hồi.
Mẹ kiếp.
CMN này là quần áo mà Đan Vân Triệt mua cho cậu. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Hạ Thanh Hồi tuyệt đối sẽ không đánh người trong quán.
Cho nên chỉ cần cậu không động thủ, Đường Bân liền càng thêm một tấc lại muốn tiến một thước. Hắn cầm ly trà sữa lên quơ quơ, "Ai nha, còn thừa một chút đây này, không được lãng phí đâu." Cậu ta nhắm ngay đỉnh đầu Hạ Thanh Hồi.
Nếu soái ca của các cô gái ở đây đầy đầu đầy cổ đều là trà sữa đứng ở cửa, chắc cũng không dọa hết khách đâu nhỉ? Ha ha, thật sự là càng nghĩ càng hưng phấn.
Đường Bân nâng cao ly trà sữa, từ từ rót lên trên đầu Hạ Thanh Hồi. Lúc này, tay của cậu ta đột nhiên bị người dùng lực vặn mạnh, miệng ly lật úp lại, toàn bộ trà sữa còn sót lại đổ lên đầu cậu ta. Không lãng phí một giọt nào.
Đường Bân lập tức cảm nhận được hốc mắt và lổ mũi tất cả đều tràn ngập trà sữa, hô hấp trở nên rất khó khăn, "Khụ khụ —— Đệt, mẹ nó là ai làm?"
Hạ Thanh Hồi quay đầu, nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng nõn, gân xanh rõ ràng. Cực kỳ quen thuộc với cậu.
Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai, "Động vào cậu ấy một cái thử xem."