Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 51: Bị bệnh



Hai người đã có một cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích được trong vài ngày. Đan Vân Triệt thật sự cảm thấy mình không hiểu nổi. Rõ ràng trước đó còn tốt lắm kia mà, tại sao chỉ không ngồi cùng bàn nữa mà tất cả đều thay đổi chóng mặt như vậy?

Trong tiết  thể dục ngày hôm nay, Đan Vân Triệt không theo đội mà chơi một mình trên sân bóng rổ. Đánh tới mồ hôi đầm đìa thở hồng hộc, đánh tới mệt mỏi muốn chết đi sống lại vẫn không chịu ngừng.

Phùng Duệ nghĩ nghĩ, đi qua vỗ vỗ anh, "Đại thần, bây giờ rãnh không? Muốn trò chuyện với cậu một chút được chứ?"

Đan Vân Triệt nhìn hắn một cái, đem bóng rổ vứt ở một bên, cùng hắn đi tới một bóng cây ngồi xuống, "Có chuyện gì?"

"Thật ra... tôi đã nghe được một chút về chuyện xảy ra ở lớp cậu."

Đan Vân Triệt không nói chuyện, vặn mở chai nước khoáng, một hơi uống hết hơn phân nửa, tràn một ít chảy xuống ngực.

Phùng Duệ nói tiếp, "Tôi nhìn ra được, Hồi ca rất thích ngồi cùng bàn với cậu, từ khi đổi chỗ, tâm trạng của cậu ấy không tốt lắm. Còn cậu ấy thì... là một kẻ không biết nói chuyện, nếu lỡ nói ra lời gì khiến cậu tức giận, cậu có thể đừng so đo với cậu ấy được không?"

Con  Đan Vân Triệt rất lãnh đạm, "Tôi không biết Hạ Thanh  đang nghĩ gì."

"Tôi nghĩ cậu ấy chỉ cần chút thời gian thôi. Tôi có thể thấy Hồi ca rất quan tâm đến cậu."

"Tôi sẽ chờ," Đan Vân Triệt đặt chai nước khoáng sang một bên, "Mặc kệ bao lâu cũng được..., cho dù không thể cũng nhất định sẽ chờ em ấy." 

Chắc chắn sẽ chờ em.

Có vẻ như Đan Vân Triệt không cần thuyết phục nữa. Phùng Duệ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

*

Cuối tuần, học xong lớp của Tưởng Lệ Gia, Hạ Thanh Hồi quay lại quán trà sữa để xin nghỉ, sau đó vẫn luôn đi dọc theo phố Tùng Vu, càng đi càng vào sâu phía trong.

Đi lâu thật là lâu.

Đi đến trạm xe buýt.

Phía đối diện là trường THCS Quang Minh. 

Trường cấp hai của Hạ Thanh Hồi.

Hai chữ lớn "Quang Minh" được mạ vàng trước cổng trường, gợi lại cho Hạ Thanh Hồi vô số hồi ức.

Bác bảo vệ trước cổng trường...hình như vẫn là bác bảo vệ lúc trước. Cậu đứng ngơ ngác ở cổng.

Bác bảo vệ nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cậu hỏi, "Này, chàng trai trẻ, trông cậu quen quen. Là học sinh cũ sao?"

Hạ Thanh Hồi gật đầu hỏi, "Đúng vậy ạ, chào bác, cháu có thể vào trong xem được không ạ?"

Bác bảo vệ cười gật đầu, mở cửa sắt cho cậu vào. Sau khi dạo quanh khuôn viên trường một vòng, theo thói quen cậu đến khu giảng dạy của học sinh năm cuối. Cuối tuần học sinh không đi học nên các phòng học đều trống trơn.

Cậu lên lầu, đi từng tầng một, như thể cậu đang thực sự quay lại thời cấp 2. Tầng cao nhất, vị trí gần cửa sổ là bức tường vinh dự dành cho học sinh năm 3.

Cậu đứng nhìn nó.

Bên tai có rất nhiều âm thanh vang lên.

"Oa, Hạ Thanh Hồi cậu lại hạng 1, quá đỉnh luôn!!"

"Sao cậu vừa đẹp trai vừa học giỏi như vậy? Thật đáng ghen tị!"

"Ồ ồ  cho tôi một nửa số điểm của cậu đi! Không cần gì khác, vào Tứ Trung là đủ thõa mãn tôi rồi!"

"Ỏooo, chúc mừng ngài, ngài nhất định có thể đậu trường Bác Anh!" 

......

Hạ Thanh Hồi tiếp tục đi về phía trước. Ở đó có văn phòng của thầy Viên. Bây giờ...thầy còn dạy ở đây không?

Mặc dù biết cuối tuần giáo viên cũng nghỉ, Hạ Thanh Hồi vẫn muốn đi vào nhìn một chút.

Văn phòng có một giáo viên đang ngồi,

Nhìn bóng lưng của người...

Rất quen thuộc.

Hạ Thanh Hồi nhẹ nhàng gõ cửa, "Ah, xin hỏi..."

Giáo viên kia vừa quay đầu lại, trong lòng Hạ Thanh Hồi giật mình, đúng là thầy Viên rồi.

Vẻ mặt Viên Tĩnh từ ngạc nhiên chuyển sang ngạc nhiên vui vẻ, "Hạ Thanh Hồi đấy à?"

Hạ Thanh Hồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh Viên Tĩnh cùng thầy trò chuyện.

"Lên cấp ba được một năm rưỡi rồi, em thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ hả?"

"... Khá ổn ạ."

"Vậy... thành tích bây giờ thế nào?"

Hạ Thanh Hồi không nói chuyện. Viên Tĩnh có lẽ biết điều gì đó, "Hạ Thanh Hồi, thật ra thầy có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng thi xong cấp ba lại không gặp được em, cho nên thầy rất lo lắng cho em đấy."

"Thầy Viên rất thích em, cho nên hôm nay em đến đây rồi thì thầy cũng không giấu giếm cái gì nữa."

Hạ Thanh Hồi lắng nghe.

"Chuyện là, thầy biết trước khi thi chuyển cấp thì trong nhà em xảy ra biến cố, vậy nên em mới không thi đậu vào Bác Anh."

"Thầy không cảm thấy quá thất vọng, thậm chí còn cho rằng không có vấn đề gì cả, bởi vì hiểu biết của em rất cao, hơn nữa, thầy tin tưởng em cho dù có ở trong nghịch cảnh nào đi nữa, năng lực của em cũng sẽ không thể bị chôn vùi."

"Nếu em thực sự vì lý do này mà bỏ cuộc, thầy tin rằng nếu bố em ở đây, ông ấy sẽ không muốn nhìn thấy em như thế này."

"Cho nên, Thanh Hồi, đừng bỏ rơi chính mình," Viên Tĩnh vỗ vai cậu, "Hãy lấy lại vinh quang thuộc về em đi."

Lấy lại vinh quang của mình? 

Trên đường trở về, Hạ Thanh Hồi hoảng loạn. 

Thầy Viên nói không sai. Hạ Thanh Hồi mày đang làm gì vậy? Tại sao phải buông tha cho chính mình? Bố sẽ không muốn thấy dáng vẻ này của mày đâu. Thời cấp 2 năng lực học tập tốt như vậy đã đủ để chứng minh thực lực của mày rồi. Chẳng lẽ mày thật sự cảm thấy mình không thể làm tốt hơn đám người bên cạnh Đan Vân Triệt hay sao? Mày tự nhận mình là học ngu khi nào vậy chứ? Mày phải lấy lại hào quang của chính mày. Muốn cho Đan Vân Triệt nhìn thấy mày. Vậy nên, muốn đến bên cậu ấy thì chính mình phải đủ năng lực đã.

Hiện tại thì sao? Trốn tránh cậu ấy? Nói những lời khó nghe làm tổn thương cậu ấy?

Hạ Thanh Hồi chỉ muốn đập nát đầu mình.

*

"Các cậu biết gì không, hôm nay hình như là sinh nhật 18 của đại thần á."

"Gì, thật hả?!"

"Đúng vậy á, tui nghe nói mấy nữ sinh lớp khác đã chuẩn bị quà cáp đàng hoàng xong hết rồi, lớp mình mà không nhận ra là không được đâu."

"Cậu nhìn xem, trên bàn cậu ấy một đống quà luôn kìa, hèn gì tui thấy là lạ."

"Tan học tui phải đi mua quà mới được, qua nữa ngày rồi mới biết, bất lực quá đi."

Hạ Thanh Hồi ngừng viết câu hỏi. Hôm nay là sinh nhật Đan Vân Triệt sao?

Cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Đan Vân Triệt ở hàng ghế đầu tiên, có lẽ là cậu nhớ được cái gì rồi.

Cậu nhìn thấy ngày sinh của anh trong lần khám sức khỏe hồi đầu năm, hơn cậu cả tháng trời. Hình như... đúng là hôm nay.

Hai người bọn họ đều là số ít những người đi học sớm một năm, hôm nay Đan Vân Triệt đã trưởng thành rồi. Thế nhưng suốt ngày hôm nay, anh luôn ở trong trạng thái trầm lặng đáng sợ, hiếm khi tâm trạng xuống dốc như vậy.

Dù nhận được rất nhiều quà nhưng anh chỉ gật đầu nói một câu cảm ơn, trông chẳng có vẻ gì là ngày sinh nhật của mình cả.

Hơn nữa Hạ Thanh Hồi mới phát hiện...sắc mặt rất khó chịu, khó coi vô cùng. Cánh môi khô nứt, gần như không còn chút huyết sắc.

Hạ Thanh Hồi không có phản ứng gì đến khi thấy anh quay lại.

Cậu ấy hôm nay... không phải là bị bệnh rồi đó chứ?!

Nhất định là  bệnh rồi.

Đã vậy sao cứ nhất quyết ngồi đó cả ngày vậy trời? Nhưng mà Hạ Thanh Hồi đã mấy ngày chưa nói chuyện lại với anh rồi, muốn nhưng lại do dự không dám đi lên hỏi thăm. Chỉ có thể âm thầm chú ý tình trạng của anh, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.

Tiết tự học buổi tối, đợi đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, Đan Vân Triệt bước ra khỏi phòng học mà không lấy theo bất kỳ món quà nào trên bàn.

Hạ Thanh Hồi cầm theo chìa khóa, theo sát phía sau Đan Vân Triệt.

Trời tối, màn đêm đen đặc.

Hạ Thanh Hồi đi theo bước chân của anh rất nhẹ nhàng, có chút sợ bị người ta phát hiện.

Đan Vân Triệt đi rất chậm rất chậm. Khi đến gần ký túc xá nam, anh đột nhiên dừng bước rồi đứng đó một lúc như sắp ngã xuống, Hạ Thanh Hồi vội vã xông lên trước đỡ, tay dán trên trán anh.

Nóng muốn bỏng tay.

Phát sốt cả một ngày mà không nói tiếng nào?

Hạ Thanh Hồi đỡ Đan Vân Triệt đi vào phòng ký túc, sau đó đặt anh nằm trên giường mình. Trên trán anh đều là đổ mồ hôi, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt tệ vô cùng.

Cậu ấy chắc là đang khó chịu lắm.

Hạ Thanh Hồi vội vàng đi ra ngoài lấy nước, dùng khăn lau người cho anh, cứ như vậy ra vào mấy lần liền.

Hạ Thanh Hồi lúc này mới biết, hóa ra người chăm sóc mình..... cũng sẽ có một ngày bị bệnh. Cậu còn tưởng rằng Đan Vân Triệt không phải là người mà là thần cơ.

Có phải nhiều lúc Đan Vân Triệt cảm thấy mệt mỏi, khó chịu nhưng lại không bao giờ thể hiện ra trước mặt cậu?

Hạ Thanh Hồi giúp anh đắp chăn cẩn thận, đặt khăn mặt vào chậu nước rồi để sang một bên, cầm chặt một bàn tay của anh. 

Cậu không biết bây giờ Đan Vân Triệt có tỉnh táo hay không, nhưng cậu cứ ngồi ở mép giường, nhìn tay anh im lặng một lúc lâu mới nói.

"Đan Vân Triệt, mặc dù không biết cậu có thể nghe thấy tôi nói hay không, nhưng... tôi cứ cho là cậu không nghe thấy đi nhé."

"Thật ra... trước đây, trong mắt người khác, tôi là một kẻ bạo lực ngu dốt, một kẻ cặn bã. Không ai nghĩ tôi có tương lai, tôi cũng không nghĩ mình có tương lai."

"Mẹ tôi đã tái hôn trước khi tôi thi vào cấp 3, bà ấy kết hôn với một người đàn ông rất giàu có, sau đó bà có thai, rồi có cho mình một gia đình mới. Khi đó, bố tôi mới rời đi, nhưng bà không nói cho tôi biết chuyện này."

"Lúc đó tôi thật sự cảm thấy mình mình như người ngoài cuộc, không có nhà, gia đình của tôi cũng đã trở thành gia đình của người khác."

"Tôi bỗng nhiên... rất ghét việc học, ghét việc ngoan ngoãn học tập như mọi người."

Giọng nói của Hạ Thanh Hồi bắt đầu nghẹn ngào.

"Bởi vì tôi luôn cảm thấy dù có học tập chăm chỉ, thi đậu trường đại học tốt, thì tôi cũng sẽ chỉ là một đứa trẻ không có ai quan tâm. Không ai thương tôi, không ai yêu tôi. Tôi không hiểu cố gắng chăm chỉ thì có ý nghĩa gì chứ, nhưng mà Đan Vân Triệt, cậu lại xuất hiện."

"Cậu biết không, khi cậu ngăn cản tôi chạy 3000m ở đại hội thể thao,"

"Khi cậu muốn đánh Đường Bân vì tôi,"

"Khi cậu nói với Cố Yến Hồng rằng tôi không phải là đứa  hư,"

"Khi cậu ôm tôi ngủ trên giường là cảm xúc gì,"

"Cậu cho tôi cảm giác lần đầu tiên được ai đó nắm tay nâng niu,"

"Cậu làm cho tôi cảm thấy, mình vẫn còn giá trị tồn tại,"

"Cậu khiến tôi có thể khóc, cũng có thể cười,"

"Cậu... khiến tôi từ từ leo lên mà không hề hay biết, để rồi không thể đắm mình được nữa,"

"Mà tôi...  trong vô thức dường như đã quen với việc có cậu ở bên cạnh..."

"Khi không còn là bạn cùng bàn với cậu nữa, tôi mới phát hiện, tôi khổ sở không thể chịu đựng được đến mức nào..."  

"Điều tôi nói tối hôm đó không phải cố ý, tôi thấy cậu giảng bài cho bọn họ thực sự không vui chút nào, nên xin cậu đó... đừng giận tôi."

"Cậu rất, rất quan trọng với tôi..."

Nước mắt Hạ Thanh Hồi từng giọt từng giọt rơi xuống trên tay Đan Vân Triệt.

"Tôi không biết mình nói những chuyện vớ vẩn gì nữa, dù sao thì cứ coi như tôi điên đi..."

"Còn có, một câu cuối cùng..."

Đan Vân Triệt nhắm lại mắt, một giọt nước óng ánh như pha lê chảy xuống.

Hạ Thanh Hồi nâng một tay của Đan Vân Triệt lên, hôn nhẹ lên mua bàn tay anh, "Sinh nhật vui vẻ."

Nghe thấy rồi.

Cuối cùng cũng nghe thấy rồi.

Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà Đan Vân Triệt nhận được trong ngày hôm nay.

__Hết chương__